Đọc truyện Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới – Chương 263: Chúng Ta Không Phải Ma Thú
“Viên tộc? Là tộc khỉ gì?” – Ma Tùng Quân hỏi.
Lão thuyền phu Viên Thừa Ân không ngạc nhiên khi Ma Tùng Quân thô lỗ.
“À…!chúng ta đúng là khỉ thật.”
Nói xong cơ thể lão từ từ biến hóa, không phải biến hóa theo kiểu bình thường, mà một lúc một to lên.
Quần áo mặc trên người bị xé toạc ra, lông lá trên cơ thể mọc dài, xương mặt theo đó cũng thay đổi trông giống như con khỉ.
Cuối cùng lão hóa thành một con khỉ già màu trắng, tay cầm thanh tre dài chục mét, lão ta cao đến 16 17m.
Cây tre như cây gậy cho người già đi lại.
“Viên tộc chúng ta không phải loài người.
Con người thời đại nay gọi chúng ta là ma thú.
Thời đại xưa kia, gọi chúng ta bằng cái tên khác.”
Nói rồi Viên Thừa Ân biến lại thành lão thuyền phu, lão ta không biết lấy đâu ra một bộ đồ lông thú, khoác lên trên người.
Lão ta bước đến trước mặt Ma Tùng Quân vái một cái thật sâu, sau đó đến trước mặt Huyết Phong, hai ngón tay điểm vào đầu hắn.
Khi hai ngón tay chạm vào đầu, đột nhiên một loạt ký ức mơ hồ được truyền tải thẳng vào đầu của Huyết Phong, khiến hắn đực mặt ra tại chỗ.
“Này, lão lại làm cái gì nữa?” – Ma Tùng Quân kéo lão ta lại hỏi.
“Khơi thông ký ức của Thập Nhị Huyền Môn Công cho vị huynh đệ đây.” – Viên Thừa Ân cười nói.
Lão như lợn chết không sợ nước sôi, chẳng quan tâm việc Ma Tùng Quân có đánh mình hay không.
Lão cứ đứng đó quan sát sắc mặt của Huyết Phong.
Ở bên cạnh, Ma Tùng Quân tuy có chút khó hiểu, nhưng cũng không ngăn cản.
Theo Phiền Bỏ Mẹ quan sát, Huyết Phong không gặp nguy hiểm.
Vả lại cả nhóm muốn làm rõ xem rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.
Lời tiên tri gì đó có liên quan đến Huyết Phong, nhất định sẽ liên quan đến thân thế thằng bé.
Theo như lời Huyết Phong kể lúc trước, làng của nó chỉ là một ngôi làng nghèo túng bình thường, không giao thương gì với thế giới bên ngoài.
Cả làng cũng chỉ có luyện võ, rồi lâu lâu tổ chức vài kì hội đấu võ trong làng để mọi người thi thố với nhau thôi.
Một ngôi làng vô danh ư? Ma Tùng Quân không phải là không tin, hắn tin lời của Huyết Phong, nhưng hắn không tin ngôi làng của Huyết Phong vô duyên vô cớ bị đế quốc nhắm đến được.
Chắc hẳn cũng có cái gì đó giống như làng Yên Việt của hai đứa nhỏ Yên Nhược Đan.
Đó là điều thứ nhất, điều thứ hai chính là một ngôi làng bình thường có thể đào tạo ra một con quái vật như Huyết Phong sao? Nên nhớ rằng thằng bé không hề dùng ma thuật, chỉ dùng sức mạnh cơ bắp thuần túy để đấu lại với lũ Ma Pháp Sư.
Ma Tùng Quân còn phải lợi dụng đến đá ma thuật, vũ khí và một ít sự tinh ranh mới có thể cân kèo được một chút.
Về mặt bằng chung, Huyết Phong mạnh hơn so với các Ma Pháp Sư Trung cấp, tức là xếp trong giới Ma Pháp Sư hắn cũng thuộc loại cao thủ.
Long Nguyên Giáp cũng từng điều tra về làng của Huyết Phong, nhưng không hề có bất cứ một thông tin nào đáng nói.
Có thể ngôi làng của Huyết Phong là ngôi làng của Võ Năng Giả cuối cùng còn sót lại của đế quốc.
Lát sau, Huyết Phong cuối cùng cũng mở mắt.
Đôi mắt của hắn lâng lâng bất định, chẳng biết vì sao một dòng nước mắt cứ thế chảy ra từ khóe mắt.
“Quân ca, nhà của đệ có một món nợ với Viên tộc.” – Huyết Phong nhìn Ma Tùng Quân nói.
“Bây giờ đệ cần trả nợ cho họ sao?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Đúng vậy…!nhưng đệ không muốn lôi mọi người vào chuyện này.” – Huyết Phong ngập ngừng nói.
“Cuối cùng là chuyện gì?” – Ma Tùng Quân nhíu mày hỏi thêm lần nữa.
“Tổ tiên nhà đệ từng hứa với Viên tộc một lời hứa, con cháu của nhà đệ sẽ giúp bọn họ giải quyết vấn đề lớn.
Dù là bỏ mạng cũng phải hoàn thành.” – Huyết Phong nghiêm túc nói.
“Này, không được.” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên quát.
Hắn không rõ vấn đề là gì, nhưng đến mức phải bỏ mạng thì không được một chút nào.
Cả nhà Huyết Phong chỉ còn mỗi mình hắn, nếu cả hắn cũng chết đi thì còn ai nối dõi tông đường nữa? Nó mà chết, cả họ Trần Nguyệt có mà tuyệt hậu à? Lời hứa như thế, giữ làm cái khỉ gì?
“Không biết ta có thể gọi ngươi đây là gì?” – Viên Thừa Ân chấp tay về phía Ma Tùng Quân hỏi.
“Ma Tùng Quân!” – Ma Tùng Quân đáp ngắn gọn.
“Ma huynh đệ, ta biết tình hình của dòng họ Trần Nguyệt, chỉ còn mỗi mình hắn.
Nếu hắn không giúp chúng ta, chúng ta cũng sẽ bị tuyệt diệt.
Vả lại hắn cũng không giúp không công.” – Viên Thừa Ân nói với ánh mắt thành khẩn, khác hoàn toàn vẻ mặt gợn đòn ban nãy.
“Haizz…” – Ma Tùng Quân ôm mặt thở dài một tiếng.
Hắn đang làm gì thế này? Ăn hiếp một con khỉ già sắp chết ư? Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã nhảy dựng lên để bảo vệ cho Huyết Phong.
Ngay sau đó Ma Tùng Quân lấy lại bình tĩnh, nhìn Huyết Phong rồi lại nhìn sang lão già kia nói:
“Cuối cùng là giải quyết chuyện gì cho các ngươi? Mà ngươi là ma thú, tại sao có thể hóa thành hình người?”
“Con người thời nay gọi chúng ta là ma thú, thực tế chúng ta không phải là ma thú.
Chúng ta gọi là yêu thú mới đúng.
Khác với ma thú, yêu thú chúng ta không dùng ma lực, mà dùng yêu lực.” – Viên Thừa Ân giải thích qua loa cho Ma Tùng Quân.
Ù ù khạc khạc như Ma Tùng Quân, nghe câu hiểu câu không.
Nói chúng con khỉ già hình người trước mắt không phải là ma thú, mà là yêu thú.
Hắn chẳng quan tâm mấy thứ đó cho lắm.
“Rồi sao? Vào vấn đề chính đi, lão cần thằng nhóc này làm cái gì? Chúng ta cùng tham gia, không vấn đề gì chứ?” – Ma Tùng Quân hất mặt nói.
“Quân ca…” – Huyết Phong hô lên.
“Im! Cho người lớn nói chuyện.” – Ma Tùng Quân trừng mắt với Huyết Phong.
“Không vấn đề chi, không vấn đề chi.
Trước đó ta mời các ngươi đến làng của ta để tiện nói chuyện.” – Viên Thừa Ân cười rôm rả nói.
“Dẫn đường đi.” – Ma Tùng Quân gật đầu.
Dù đi theo lão, nhưng đám người Ma Tùng Quân vẫn đề phòng.
Tất cả đều đang đánh giá địa hình xung quanh, còn thả ra một chút đồ vật để làm dấu.
Bấy giờ lão ta dẫn cả nhóm đi sâu vào trong rừng, men theo một khe suối nhỏ, rồi đi lên ngọn núi lớn gần đó.
Khe suối trong xanh, chảy róc rách nghe rất vui tai.
Thi thoảng có vài con cá nhảy lên khỏi mặt nước liền bị ba con Meo, Gâu, Tiểu Bối đua nhau bắt.
Viên Thừa Ân đi phía trước, chú ý hết thảy hành động của nhóm Ma Tùng Quân, nhưng không nói gì.
Chỉ cảm thấy nhóm này đúng là kì lạ, kẻ thì hồn nhiên chẳng quan tâm đề phòng cái gì.
Kẻ thì đề phòng một cách thái quá, hành động đến mức lộ liễu ra cho người ta biết.
Cũng có vài kẻ khó hiểu, nửa đề phòng, nửa muốn vui chơi.
Không biết việc gặp họ ở đây là tốt hay xấu.
Nhưng Viên Thừa Ân đã không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào lời tiên tri liên quan đến Huyết Phong.
Đi qua nhiều khu rừng trong xuyên suốt chuyến hành trình của mình, mỗi khu rừng đều có đặc điểm riêng.
Cả nơi đây cũng vậy, không khí xung quanh mang theo một mùi hương hoang dã đến đáng sợ.
Cảm giác nơi đây chưa từng bao giờ có dấu tích của con người.
Đường đi phía trước hoàn toàn do Ma Tùng Quân mở đường.
Lão Viên Thừa Ân đi qua những bụi cỏ, thế mà không làm chúng bị đổ rạp hai bên.
Khác hoàn toàn với đám người Ma Tùng Quân, đi đến đâu, phá đến đó để đi lại cho dễ dàng.
Cảm thấy quá phiền phức, Đại Cathay còn định dùng lửa chọc một đường thẳng để đi cho tiện.
Có điều hắn còn chưa kịp làm thì bị Viên Thừa Ân ngăn cản.
“Đừng dùng lửa, ở đây dễ cháy lắm.
Dù sao cũng sắp tới rồi.”
Viên Thừa Ân nói, bấy giờ bọn họ trên đỉnh một ngọn núi.
Ở đây ngoài cây cối rậm rạp ra, đến một con chim còn không có, thì sắp tới cái khỉ gì?.