Đọc truyện Sỹ Đồ Phong Lưu – Chương 66: Ai cũng có bối cảnh
Bữa cơm này cũng coi như thú vị nhỉ? Dương Phàm tự hỏi trong lòng, nhìn chán rồi liền quay sang Hiểu Vân bên cạnh nhỏ giọng nói:” Bọn anh còn có việc phải bàn.”
Cả bữa cơm Dương Phàm không hề sờ mó Hiểu Vân lấy một lần, đây không phải là vì Dương Phàm thanh cao gì, chỉ là cảm thấy chơi như vậy thật ra vừa dằn vặt người ta vừa dằn vặt bản thân.
Hiểu Vân hình như hơi sợ Dương Phàm, có thể là bởi vì khách tới nơi này không lí nào lại không làm gì cả. Hiểu Vân biết điều, đứng lên, vỗ tay với hai đứa em út, hai em nó liền đứng lên theo.
“Ông em à, anh còn chưa đã nghiền mà?” Hà Tiến có chút không bằng lòng nói. :
Dương Phàm cười lạnh nói:” Muốn nghiền thì lần khác tới nữa, nói việc chính tí đi.”
Trầm Ninh thấy sự biến hóa trên vẻ mặt của Dương Phàm, lấy tay vỗ vai Hà Tiến, ra hiệu cho hắn đừng nói nhiều nữa. Giờ Hà Tiến mới cầm lấy khăn trên bàn lên lau tay. Sau khi bọn Hiểu Vân ra khỏi, Dương Phàm ném tới một bao thuốc nói:” Nói rõ hiện trạng của cục công thương ra đi!”
Sau khi Hà Tiến châm thuốc, híp mắt trầm tư một lúc mới nói:” Ba ông sếp cục công thương, luận về năng lực và uy vọng thì Trương cục phó là cao nhất. Nhưng mà ông ta tính nết không được tốt, lại là người của thư kí thị ủy cũ, cho nên không thể ngồi lên ghế chính. Lần này Lưu Bảo Sinh xảy ra chuyện, Trương cục phó vẫn có kì vọng rất cao, kết quả trên lại cho người xuống nhậm chức, khác nào tạt một gáo nước lạnh vào ngay mặt, tâm lý không thoải mái cũng là bình thường. Trương cục phó có lòng muốn thăng tiến, nhưng dã tâm lại không lớn, làm việc kiên định. Lưu Bảo Sinh nhận chức vào lúc thư ký cũ về hưu, khi vừa nhận chức Trương cục phó đã giống hệt như bây giờ vậy, nhưng mấy năm qua đi tâm tình cũng tốt hơn, có thể chuyên tâm lo công tác của mình. Nói tóm lại, con người của Trương cục phó chính trực, có tài, không thích luồn cúi! Còn con người lão Tạ, ha ha!”
Dương Phàm nghe xong trong lòng thầm kinh hãi, quả là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài. Thấy Hà Tiến ngừng nói, Dương Phàm cười bảo:” Anh em với nhau cả, có gì cứ nói.”
Hà Tiến cười ha ha nói:” Lão Tạ năm xưa làm ở quê làm thôn phó, vì để lên chính mà tố cáo thôn trưởng, việc này mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng phân tích từ tình huống lúc đó, ai là người được lợi nhiều nhất, kết hợp với tác phong luồn cúi từ xưa của lão Tạ, 9 phần là do ông ta làm. Bởi vì việc này mà lão Tạ ở cục công thương mới không có quyền lực gì. Ai mà dám không đề phòng ông ta cơ chứ? Quan trọng nhất chính là năng lực nghiệp vụ của ông ta quá kém, bình thường cũng không làm việc gì đàng hoàng, suốt ngày chạy tới văn phòng của cục trưởng.”
Dương Phàm cho rằng lời của Hà Tiến rất đúng trọng tậm, đầu tiên là vì quan hệ của lão với Trầm Ninh, thứ hai là phản ứng của Trương cục phó ngày hôm nay, rất tự nhiên sẽ khiến cục trưởng mới nảy sinh ác cảm. Cuối cùng, Hà Tiến kể ra việc lão Tạ tố cáo cấp trên, có phải là còn có mục đích khác không đây? Chủ nhiệm văn phòng được đề bạt lên phó cục trưởng, rất bình thường. Trương cục trưởng uy vọng cao, năng lực mạnh, không dễ động vào. Lão Tạ thì lại khác.
“Ừh, nói xem nhân viên ở khoa chúng ta có lai lịch thế nào đi.”
Dương Phàm vẫn bình tĩnh hỏi, Hà Tiến trước tiên là cười lạnh mấy tiếng, rồi mới từ từ nói:” Chú đừng thấy khoa nghiệp vụ hiện tại có ba nhân mà nhầm, anh dám nói không ai trong đám đó là dễ bị sai khiến đâu. Anh đối với ba người của khoa nghiệp vụ bây giờ không có chút hảo cảm nào cả.”
Dương Phàm nhíu mày nói:” Khách quan một tí đi, đừng lôi tình cảm cá nhân vào.”
Hà Tiến cười lạnh nói:” Anh khách quan lắm! Trước tiên ta nói về Cát Ngô Yến, con bé này, bố nó trước kia là phó thị trưởng, hiện tại đang chơi ở hội đồng nhân dân thành phố. Bề ngoài nhìn thì như thể rất dễ tiếp chuyện, trên thực tế bất cứ việc gì chỉ cần không có lợi cho nó, chú rất khó sai nó làm. Lý Tình Tình, thiên kim tiểu thư của thư ký ủy ban quận Sơn Thành, không coi bất kỳ ai ở cục công thương ra gì. Ngay cả anh cũng không sai được nó việc gì. Hầu Bình là cháu của chủ tịch hội hiệp thương chính trị, trừ việc truyền bá chút tin tức trôi nổi ra chưa từng làm một việc nào đàng hoàng. Anh nói một câu khó nghe, nếu chú hi vọng bắt ba đứa nó làm việc tốt, trước tiên phải để cho chúng cảm thấy thực lực của chú rất chi là đáng sợ. Nhưng hiện tại xem ra chú em đã làm được vậy rồi. Sáng nay bọn nó tự nhiên trở nên chăm chỉ hẳn, lát nữa chú về nhìn sàn văn phòng mà coi, có thể dùng làm gương soi đấy.”
Hà Tiến làm chủ nhiệm văn phòng không phải là toi cơm, trong vòng nửa tiếng thao thao bất tuyệt kế hết tất tần tật mọi người trong cục còn kèm theo cả bình luận. Tóm lại, có thể vào được cục này, sau lưng phải có chút gia thế. Thật ra tình hình hiện tại, Dương Phàm không hề cảm thấy kỳ quái chút nào, đây là hiện tượng rất phổ biến, người ta đều phải lo cho mình trước. Đang làm quan chức, sao có thể không chiếu cố tới con cháu nhà mình? Câu nói một người đắc đạo, gà chó thăng thiên thời xưa nguồn gốc là ở đây đó.
Thấy không còn sớm nữa, Dương Phàm đề nghị ra về, trước khi đi còn quay lại nhìn một phát, trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Cái sáng kiến quán đặc sản này không phải làm không được mà là nghĩ không ra. Không cần biết nói thế nào, Dương Phàm không có nguyện vọng quay lại đây một lần nữa!
( Đời lắm thằng dở! )
Để Trầm Ninh ngồi xe Hà Tiến, Dương Phàm lái xe về thẳng nhà, vừa mới lên tầng, tới trước cửa, Ngô Yến mở cửa thò đầu ra vẫy tay nói:” Về rồi à!”
Dương Phàm lẻn vào, hạ ý thức đảo mắt một vòng, Ngô Yến thấy thế trong lòng cảm thấy chua xót, cố cười nói:” Đừng nhìn nữa, rèm kéo lại hết rồi, không ai thấy đâu.”
Dương Phàm có cảm giác có tật giật mình, tỏ̉ vẻ hối lỗi, đưa tay ôm lấy Ngô Yến, định tìm chỗ ngồi xuống, kết quả phát hiện phòng khách trống trơn, đến cái ghế cũng không có.
Ngô Yến cười nói:” Trong phòng có một cái ghế chị đã mang vào phòng ngủ để trước bàn vi tính rồi.”
Dương Phàm gật đầu, ôm Ngô Yến đi vào phòng ngủ. Trưa nay có uống chút rượu trắng, Dương Phàm hơi nhức đầu, rất không khách sáo ngả người ra giường.
Ngô Yến nằm sấp bên cạnh Dương Phàm, lấy tay vuốt ve tóc Dương Phàm, hỏi khẽ:” Sao thế? Không vui à.”
Dương Phàm thở dài một tiếng, đem việc bữa cơm trưa hôm nay ra nói, sau đó đem những gì Hà Tiến kể ra thuật lại. Ngô Yến nghe xong, đầu tiên là mặt hơi ửng hồng, sau đó mới từ từ trở nên ngưng trọng.
“Đừng nghĩ nhiều, thế giới vốn đa dạng như vậy. Con người là nguồn gốc của mọi tội lỗi! Hay là nghĩ về cuộc họp chiều nay đi, vốn định điều Trương cục phó đi, cho lão Tạ thêm chút quyền lợi, hiện tại xem ra người này không thể dùng được.” Ngô Yến nói rất từ từ, Dương Phàm ngồi dậy, lấy một điếu thuốc ra, Ngô Yến cầm bật lửa châm hộ Dương Phàm xong liền dựa vào ngực Dương Phàm nói:” Em cảm thấy phải xử lý thế nào mới tốt?”
Dương Phàm cười nói:” Chị kinh nghiệm phong phú hơn em, đừng có lần nào nói chuyện cũng dùng cái giọng em bé này có được không?”
Ngô Yến mỉm cười, khẽ thơm lên mặt Dương Phàm, hai tay ôm cổ Dương Phàm nói:” Trước mặt em, chị chỉ muốn làm một bé gái mà thôi, mấy cái cục trưởng thị trưởng gì đó đều không bằng những khoái lạc mà em mang lại.”
Dương Phàm đã hiểu rõ tâm tư của người đàn bà này rồi, lấy tay vỗ mông Ngô Yến nghe chát một cái. Khẽ trêu:” Thôi đi, việc này để chị quyết định đó, em chỉ lo khoa nghiệp vụ của em thôi.”