Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 642


Đọc truyện Sỹ Đồ Phong Lưu – Chương 642

Rất rõ ràng lời khích lệ từ miệng Trần lão gia tử nói ra, có trọng lượng cao hơn rất nhiều, vì sao cả hai người đều khen ngợi Dương Phàm như vậy, Dương Phàm làm nhân vật chính cũng không rõ ràng. Mãi cho đến tháng sau trên cuộc họp bàn về công tác tiếp dân trên toàn quốc, khi lãnh đạo trung ương báo cáo, Dương Phàm mới hiểu được nguyên nhân. Trên hội nghị thủ trưởng nhấn mạnh trọng yếu chính là trọng điểm phúc tra các vụ án “dân kiện quan”, có thể nói Dương Phàm lại một lần tạo thành trùng hợp nhất trí với mối lo lắng của lãnh đạo trung ương.
Từ trước đến nay Trần lão gia tử vẫn chưa từng trực tiếp đánh giá Dương Phàm, dù là hài lòng hay không đều không nói ra. Nhưng hôm nay lão gia tử lại tán dương nhiều như vậy, nếu lời này bị người trong nhà biết nhất định sẽ kinh hãi. Bởi vì lão gia tử gần như không bao giờ khen người nhà, càng đừng nói là khen ngợi như thế này. :
Khi nói những lời này trên mặt lão gia tử lộ ra vẻ khác thường, trong đôi mắt hơi đục tỏa ra tia sáng, giống như trong nháy mắt mất đi vẻ già nua trở về thời kỳ cực cao đó.

Lúc hoàng hôn thì đổ mưa, nhiệt độ lập tức giảm xuống. Sau khi ăn tối xong ngồi ở ban công nhìn cảnh thành phố về đêm, Dương Phàm có chút ngạc nhiên phát hiện mình không giống trước kia nữa, cảm thấy mình không hòa nhập với thành phố này. Khi đi học nhìn nơi này thấy rất xinh đẹp, nhưng bây giờ lại phát hiện không còn đẹp nữa.
Trên vai có thêm chiếc áo khoác, Dương Phàm quay đầu lại thấy Dương Lệ Ảnh đang cười cười với mình. Dương Lệ Ảnh đã già, mặc dù phong thái vẫn còn như trước nhưng trên trán vẫn lộ ra nếp nhăn tinh tế. Trong lòng Dương Phàm càng cảm thấy ấm áp hơn nữa, nhẹ nhàng đưa tay cầm tay mẹ áp vào má rồi nói:
– Mẹ, tay mẹ ấm thật.
Tình cảm nông đậm tràn ngập trong không trung. Nhìn Dương Phàm như vậy, trong lòng Dương Lệ Ảnh cũng cảm thấy ấm áp, mũi hơi giật giật, Dương Lệ Ảnh đưa tay vuốt mặt con tràn ngập yêu thương:
– Thằng bé này.
Tiếng xe bên ngoài cắt đứt khoảng không gian riêng của hai mẹ con. Ddương Lệ Ảnh vừa xuống lầu thì Trần Chính Hòa đi vào. Dương Lệ Ảnh đi lên cầm lấy áo khoác và cặp cho Trần Chính Hòa, tâm trạng Trần Chính Hòa khá vui vẻ cười nói:
– Tối nay con có về không? Tôi thấy xe ngoài kia.

– Con nói lần này về sẽ ở thêm vài ngày.
Dương Lệ Ảnh cười nói. Trần Chính Hòa nghe xong không khỏi mỉm cười nói:
– Thằng bé này coi như cũng biết mình họ gì.
Trương Tư Tề từ trong phòng đi ra, thấy hai người đang nói chuyện liền cười cười mà nói:
– Bố đã về.
Đối với cô con dâu Trương Tư Tề, Trần Chính Hòa thật đúng là không có gì để chê trách, cho nên cười nói:
– Mấy đứa bé ngủ rồi sao?
Trương Tư Tề cười cười gật đầu. Dương Phàm cũng từ trên lầu đi xuống bắt chuyện:
– Bố đã về?
Trần Chính Hòa mặt đầy vẻ tươi cười:
– Ừ, hôm nay cố ý về sớm một chút. Người một nhà ngồi xuống nói chuyện một chút. Nếu không mấy hôm nữa bận rộn thì muốn ngồi nói chuyện cũng khó khăn.

– Đúng thế, người một nhà cả năm trời không có mấy ngày ở bên nhau.
Dương Lệ Ảnh có chút thương cảm mà nói. Trần Chính Hòa nghe xong không khỏi cười khổ nói:
– Lời này của bà để người ta nghe lại ý này ý nọ.
Dương Lệ Ảnh trừng mắt nhìn chồng đầy tức tối. Với thân phận của Trần Chính Hòa – ủy viên Bộ Chính trị bình thường ở bên ngoài đều là ối người tiền hô hậu ủng. Chẳng qua về đến nhà trước mặt Dương Lệ Ảnh thì đừng hy vọng. Dương Lệ Ảnh là người thanh đạm, nếu không sẽ không về hưu sớm và ở nhà nuôi cháu.
Cũng may Dương Lệ Ảnh bình thường rất chú ý giữ gìn hình tượng của Trần Chính Hòa, nói một câu liền cười cười mời mọi người ngồi xuống nói chuyện. Người một nhà không mấy khi ngồi cạnh nhau nói chuyện thế này, mặc dù đề tài đều là mấy việc linh tinh nhưng mọi người rất vui vẻ. Chỉ một lát hình thành hai bố con nói chuyện với nhau, hai mẹ con cũng nói chuyện với nhau. Thực ra nói chuyện gì mọi người cũng không coi trọng, quan trọng nhất là mọi người quý trọng không khí này.
Thời gian có chút muộn, Dương Lệ Ảnh kéo Trương Tư Tề đi nấu bữa ăn khuya. 2 người phụ nữ vừa tránh ra, Trần Chính Hòa liền nhỏ giọng nói:
– Chiều nay bố gặp lão Chúc.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười nói:
– Đến nhanh thật.
Trần Chính Hòa cười hắc hắc mà nói:

– Đến lượt bố thì còn nhanh hơn lão ta. Chẳng qua lão Chúc xem ra là hơi gấp gáp. Hắc hắc, vị trí này không tiện ngồi.
Trần Chính Hòa nói như vậy không biết hâm mộ hay là hả hê, nói tóm lại có vẻ rất bình tĩnh.
Vẻ mặt này là lần đầu tiên Dương Phàm nhìn thấy. Đừng nhìn Chúc Đông Phong và ông già nhà mình bình thường rất bình tĩnh, nhưng trước mặt chuyện gì đó cũng mất đi bình tĩnh. Con người khi còn sống có thể ngồi ở vị trí này không những chỉ cần có thực lực, còn cần phải may mắn.
– Không xảy ra chuyện gì xấu chứ bố?
Dương Phàm thuận miệng hỏi một câu. Trần Chính Hòa nghe xong không khỏi trợn mắt há mồm nhìn Dương Phàm mà nói:
– Mặt bố có gì không bình thường sao? Việc này mà con cũng có thể thuận miệng nói ra hay sao?
Dương Phàm trong lúc nhất thời càng thêm sợ, lời vừa nãy chỉ là vô tâm, không ngờ đúng là có biến.
– Không phải chứ ạ? Con chỉ thuận miệng một chút mà thôi
– Hô.
Trần Chính Hòa thở dài một hơi, châm điếu thuốc rồi cười nói:
– Thựa ra cũng không có gì. Người Ủy ban kỷ luật trung ương đột nhiên phái một tổ điều tra tới tỉnh nhiệm vụ, theo bố thấy chính là tư thế cò kè mặc cả. Chuyện đến đột nhiên, lão Chúc cũng không chuẩn bị tốt, rất nhiều chuyện chưa từng hiểu rõ. Vị trí trống ra đương nhiên có người muốn tranh đoạt, không biết chừng tra ra gì đó thì, hừ hừ.
Nhắc đến Chúc Đông Phong, Dương Phàm không khỏi nghĩ đến Chúc Vũ Hàm và Chúc Dương, đã có một thời gian không gặp hai người. Chúc Vũ Hàm gần đây thật ra đã gọi điện thoại đến, nghe nói Chúc Vũ Hàm được điều về Bắc Kinh. Dương Phàm bởi vì muốn ở với người nhà cho nên vừa trở về không gọi điện cho Chúc Vũ Hàm. Bây giờ Trần Chính Hòa nhắc đến chuyện của Chúc Đông Phong, Dương Phàm thật ra âm thầm nhắc nhở mình ngày mai phải đi thăm một chút.
– Lão Chúc vội vàng rời đi, tỉnh Nam Việt có lẽ càng náo nhiệt. Hoa rơi vào nhà ai phải xem đã.

Trần Chính Hòa ám chỉ chuyện này không phải chỉ là tranh đoạt vị trí quan trọng là bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Việt, một khi bị quấn vào trong việc này thì vua nào triều thần đó cũng là chuyện bình thường.
Nhắc đến việc dùng người, Dương Phàm tạm thời vứt bỏ tâm tình nhi nữ trong đầu mà cười nói:
– Có được cũng có mất mà.
– Cũng chưa chắc. Tỉnh Nam Việt quá quan trọng, vị trí bí thư tỉnh ủy nhất định phải tranh đoạt.
Trần Chính Hòa nói ra lời này, kết luận tự nhiên là bây giờ có người nhân cơ hội trộn bùn, đại cuộc sẽ không thay đổi.
– Nói đến vấn đề nhân sự, con thật ra nghĩ đến Hác Nam. Hác Nam dùng người đầu tiên nói đến trung tâm, sau đó mới nói đến cái khác. Thành phố Uyển Lăng là như vậy, thành phố Tam Hà là như vậy, thành phố Lưu Tuyền cũng là như vậy. Lão ta đề bạt sử dụng người phần lớn đều không đặt tâm tư vào phát triển kinh tế mà là nhìn chằm chằm vào vị trí dưới mông người khác. Lúc này nếu không phải lo lắng đến tình hình 2 năm sau, con đâu phải không có động tác lớn như vậy.
Dương Phàm nói ít nhiều có vẻ khinh thường. Trần Chính Hòa nghe xong hơi nhíu mày nói:
– Cái nhìn này của con chưa chắc đúng. Từ góc độ bản thân mà nói, nếu là bố dùng người cũng lựa chọn trung tâm là chính.
Lời này làm Dương Phàm có chút giật mình, nhìn đợi Trần Chính Hòa nói tiếp.
– Quan trường là nơi mà người thông minh đầy dẫy, là ai cũng muốn tiến lên. Vấn đề quan trọng là xem người đứng đầu có suy nghĩ gì, cho nên bố nói ý nghĩa chính thức dùng đến tài năng ở quan trường là rất ít. Sau này con làm chuyện gì đầu tiên phải coi trọng cái nhìn của lãnh đạo, mà tuyệt đối không phải là cái nhìn của quần chúng.
Trần Chính Hòa vừa nói có chút bất đắc dĩ. Dương Phàm đương nhiên cho rằng Trần Chính Hòa nói chuyện thật. Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ khi mình dùng người không phải xem có trung thành hay không sao? Vừa nãy mình nói Hác Nam đúng là chó chê mèo nhiều lông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.