Đọc truyện Sỹ Đồ Phong Lưu – Chương 629
Thái độ này của Dương Phàm khiến Tiếu Lộ không hiểu sao cả, liên tục gật đầu, lặp lại lời nói của Dương Phàm, lúc này mới nói tiếp:
– Ngài còn chỉ thị gì nữa không?
– Không có, anh đi làm đi, tôi ở đây.
Nói xong Dương Phàm không nhìn Tiếu Lộ, dựa vào tường hành lang nhìn về phía cổng ủy ban, hút một điếu thuốc. Tiếu Lộ thấy thế không dám trì hoãn, vội vàng chạy đi.
Không quá một phút đồng hồ, một người trung niên đầu đầy đổ mồ hôi xuất hiện trên lầu, vẻ khẩn trương viết ở trên mặt. Thấy Dương Phàm, người này vội vàng lấy khăn tay lau mồ hôi đầu, bước nhanh tới:
– Phó bí thư Dương, tôi là phó thị trưởng Diệp Hướng Dương của thành phố Lưu Tuyền.
Dương Phàm lạnh lùng liếc y một cái. Diệp Hướng Dương vóc dáng không cao, gầy teo, trên trán có vệt hói, có vẻ chưa già đã yếu. Tuy nhiên với sự tình hôm nay, Dương Phàm cảm thấy trán y hói không phải là vì vất vả công tác.
“Xui xẻo! Sớm biết thế này thì mình đã tìm cớ chuồn đi!” Tuy trong lòng ai oán nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Dương Phàm, trán hd lại không ngừng toát mồ hôi lạnh. Sau khi Dương Phàm tới nhận chức ở tỉnh Giang Nam chỉ một thời gian ngắn, một đám cán bộ ở cả hai bộ máy của Uyển Lăng, Vĩ Huyền, Tam Hà đều rơi rụng vô số. Có thể nói, các lãnh đạo của các huyện thị cấp dưới không sợ gì khác, chỉ sợ Dương Phàm đến thị sát. Cũng bởi vậy mà sau khi nhận chức, Dương Phàm có một biệt hiệu là “Dương Vô Thường”
Lúc này đột nhiên xuất hiện ở đây, tim Diệp Hướng Dương đập nhanh không thua gì động cơ xe công thức một.
– Quần chúng bên dưới phơi nắng đã hơn hai giờ, tôi cũng đã chờ hơn hai giờ. Nói, sao lại thế này? Vì sao không có một người có thể đi ra xử lý?
Dương Phàm không tức giận, mà là bình tĩnh hỏi. Loại bình tĩnh này thậm chí còn áp lực hơn nhiều so với mắng chửi ầm lên.
-Tôi…
Diệp Hướng Dương đột nhiên hai tay ôm ngực, miệng sùi bọt mép, lảo đảo ngã về phía sau. Lâm Chí Quốc nhanh tay lẹ mắt, giơ tay đỡ lấy Diệp Hướng Dương chậm rãi đặt xuống đất:
– Lãnh đạo, có thể là bệnh tim!
– Kêu xe cứu thương!
Dương Phàm vẻ mặt lo lắng. Lúc này, từ một góc, có một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, quần áo sạch sẽ, giày da sáng bóng, đeo một chiếc kính gọng vàng, đi tới.
– Phó bí thư Dương, tôi là Lưu Minh, Phó trưởng ban thư ký của ủy ban nhân dân thành phố.
Dương Phàm nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
– Tới đúng lúc lắm, giải thích một chút đi!
Ánh mắt lạnh lùng khiến Lưu Minh không kìm nổi hơi co đầu rụt cổ, mái tóc chảy chuốt chỉnh tề cũng rủ xuống dưới. Dương Phàm cũng không hề nhìn Diệp Hướng Dương đang nằm dưới đất mà nhìn kỹ Lưu Minh bằng ánh mắt lạnh lùng.
– Giải thích gì… …
Lưu Minh to gan ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt âm trầm của Dương Phàm, không kìm nổi lại khẩn trương tự cúi đầu xuống.
– Anh không biết giải thích gì à?
Dương Phàm nói xong cười lạnh, mạnh mẽ quay người lại, chỉ ra cửa ủy ban, thản nhiên hỏi:
– Quần chúng đứng ở bên ngoài đã hơn hai giờ, ủy ban thành phố chỉ xuất hiện một phó chánh văn phòng. Xin hỏi, Thị trưởng và nhiều phó thị trưởng như vậy, cả hàng đống người mà họ lựa chọn ra nữa, phục vụ nhân dân như vậy hả?
Dưới sự chất vấn nghiêm khắc của Dương Phàm, thân hình Lưu Minh mềm nhũn, lung lay suýt ngã. Cũng may y kịp thời giơ tay chống lên tường mới đứng được vững vàng.
– Phó bí thư Dương, ngài nghe tôi chậm rãi giải thích!
Lưu Minh khẩn trương lại lau mồ hôi, cúi đầu thấp giọng giải thích:
– Thị trưởng Tiền đang ở tỉnh thành, sau khi nhận được thông báo đang khẩn trương trở về. Thường vụ phó thị trưởng Ngô Huề đang thị sát công tác ở dưới thôn, cũng đang khẩn trương trở về.
– Thị trưởng và thường vụ phó thị trưởng không ở đây, lãnh đạo khác đâu? Vì sao không ra mặt trấn an quần chúng?
Dương Phàm lạnh lùng hỏi. Lưu Minh lau mồ hôi, hạ giọng nói:
– Phó bí thư Dương, các thị trưởng có phân công…
– Được rồi, anh không cần giải thích! Các người mặc kệ quần chúng sống chết, vậy để tôi quản!
Dương Phàm lạnh lùng dứt lời, đi nhanh xuống dưới lầu. Đi đến trước cửa ủy ban, quần chúng đang xôn xao chợt thấy một cảnh tượng đặc biệt.
Đoạt lấy loa trong tay cảnh sát, Dương Phàm lớn tiếng hô:
– Thưa bà con cô bác, tôi là phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm. Nếu mọi người tin tưởng tôi có thể giải quyết vấn đề của mọi người, xin đề cử ra một vài đại biểu. Tôi cam đoan mọi người có thể được gặp thị trưởng, phát biểu yêu cầu của mình.
Chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy này quả thật khiến người ta chấn động. Năm sáu trăm người dường như chiếm được hiệu lệnh thống nhất, bình tĩnh lại trong năm ba giây, đột nhiên lại xôn xao một trận.
– Phó bí thư Dương, ngài thật là Phó bí thư Dương?
Người trẻ tuổi xuất hiện lúc đầu giơ hai tay lên, đám người im lặng xuống rất nhanh. Người này đi tới trước mặt Dương Phàm, hỏi với vẻ hơi kích động.
Dương Phàm cười gật đầu nói:
– Tôi chính là Dương Phàm!
– Thưa bà con cô bác, Phó bí thư Dương là cán bộ tốt nổi tiếng, tôi Tằng Khắc Minh rất tin tưởng anh ấy.
Người này quay đầu lại hô lớn, sau đó kích động quay lại nắm tay Dương Phàm nói:
– Phó bí thư Dương, tôi đã thực tập ở thành phố Tam Hà.
Ngụ ý, hắn biết sau khi Dương Phàm tới thành phố Tam Hà thị sát đã phát sinh kết quả gì.
– Đồng chí Tiểu Tằng, mặt trời nắng như vậy, phải cẩn thận có người bị cảm nắng. Mọi người không cần chờ ở đây, khẩn trương lựa chọn đại biểu, chờ lãnh đạo chủ chốt của ủy ban nhân dân thành phố trở lại, tôi sẽ tự mình giám sát việc mọi người phản ánh vấn đề của mình với thị trưởng Tiền. Nếu mọi người đề xuất yêu cầu hợp lý mà không được giải quyết, tôi sẽ báo cáo lên tỉnh ủy.
Lúc này Tiếu Lộ mang theo người đưa tới một xe đồ uống. Dương Phàm dặn y phân phát cho quần chúng, còn mình chờ đợi rất kiên nhẫn. Tằng Khắc Minh có lẽ là người đứng đầu của đám người này. Được y bố trí, quần chúng nhận đồ uống xong thì dần tản đi, chỉ lưu lại hơn mười n gười.
– Tiểu Tằng, lãnh đạo chủ chốt của ủy ban nhân dân thành phố đang khẩn trương trở về, mọi người cứ nghỉ ngơi ở nhà khách trước đi, chờ tôi thông báo.
Dương Phàm mỉm cười nói. Tằng Khắc Minh dường như rất tín nhiệm Dương Phàm, lập tức nghe theo.
Sau đó Dương Phàm phân phó Lưu Minh bố trí chỗ nghỉ ngơi cho quần chúng. Xe thương gào thét tới, chở Diệp Hướng Dương đi. Dương Phàm đang định quay người đi lên lầu thì một chiếc Audi A6 màu đen hiện ra trước cửa ủy ban. Một người đàn ông thần tình bất an đi xuống.
– Phó bí thư Dương rất xin lỗi, chúng tôi không làm tốt công tác.
Người đến là Bí thư Thị ủy Chu Cao Minh, vừa tới đi đi lên trước nhận sai, cũng không dám hỏi Dương Phàm vì sao lại xuất hiện ở đây đúng vào lúc trọng yếu này. Dương Phàm biết mặt cm, đã gặp mặt khi họp trên tỉnh.
– Đồng chí Chu Cao Minh, trước không nói chuyện trách nhiệm, nơi này cũng không phải nơi nói chuyện công việc. Đi lên nói chuyện đi!
Dương Phàm biểu hiện rất bình tĩnh, giọng điệu cũng không kịch liệt. Chu Cao Minh ngây ngẩn cả người, theo lý thì Dương Phàm hẳn là phẫn nộ phê bình, nhưng lại không hề có chút biểu tình phẫn nộ nào. Không dự đoán trúng tình huống, nội tâm Chu Cao Minh càng thêm bất an. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Trên mặt hiện lên một vẻ sợ hãi, Chu Cao Minh xông về phía trước một bước, hơi hơi xoay người giơ tay làm mời tư thế:
– Phó bí thư Dương, ngài mời.
Đoàn người đến phòng họp của ủy ban rồi ngồi xuống. Dương Phàm châm một điếu thuốc, hút một ngụm nhìn Chu Cao Minh đầy thâm ý, nói:
– Đồng chí Chu Cao Minh, hôm nay chuyện đã xảy ra, anh có biết nguyên nhân hậu quả thế nào không?
– Tôi biết, quần chúng từng đến thị ủy phản ánh. Tôi cũng giao trách nhiệm cho các ban ngành chính phủ xử lý kịp thời. Sáng nay tôi đang báo cáo công tác ở chỗ ở Bí thư Hác. Hơn hai giờ trước, nhận được báo cáo của bên ủy ban, tôi vội vàng quay về. Bất kể nói thế nào, đã phát sinh chuyện như vậy, là bí thư thị ủy, tôi cũng có trách nhiệm chủ yếu.
Chu Cao Minh thật cẩn thận lựa chọn từ ngữ, biểu đạt hai ý. Thứ nhất, trách nhiệm không phải ở hắn, thứ hai, hắn là người của Hác Nam.
Mặc dù Chu Cao Minh nói chuyện rất chú ý, nhưng là Dương Phàm nghe xong lại cảm thấy phi thường chói tai.
– Anh biết việc khất nợ trả tiền đất này từ khi nào? Còn nữa, từ hơn hai giờ trước, anh đã biết việc quần chúng tụ tập ở cổng ủy ban nhân dân thành phố, chẳng lẽ anh không lo lắng gây thành sự kiện tập thể sao?
Dương Phàm thản nhiên hỏi một câu, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Chu Cao Minh. Dương Phàm có ấn tượng với Chu Cao Minh chính là hắn vừa mới tới đã liền tính toán né tránh trách nhiệm. Thân là Bí thư Thị ủy, xuất hiện loại chuyện này, không đưa ra xử lý kịp thời đã là không làm tròn bổn phận rồi.
Chu Cao Minh bị Dương Phàm hỏi, ngây ngẩn cả người, trên mặt lóe lên vẻ kinh hoảng, nói theo bản năng:
– Tôi…
– Tốt lắm, anh không cần giải thích, tôi cũng không muốn nghe giải thích.
Dương Phàm khoát tay chặn lại, đứng dậy đi tới cửa nói:
– Nhìn bên ngoài mặt trời chói chang, suốt hơn hai giờ, nhiều quần chúng như vậy cứ đứng chờ ở cửa. Anh nói, tôi nên thấy tinh thần trách nhiệm của Bí thư Thị ủy anh như thế nào?
Lần này Chu Cao Minh bị hỏi thật, vội vàng đứng lên cúi đầu nhỏ giọng nói:
– Phó bí thư Dương, tôi không xử lý tốt vấn đề một cách kịp thời, xin ngài cứ phê bình thật nặng.