Đọc truyện Sỹ Đồ Phong Lưu – Chương 619
Dương Phàm cười cười mà nói:
– Đến Uyển Lăng thì dẫn hai cô đó đi chơi một chút.
Chu Tử Dương hoàn toàn yên tâm, vẻ mặt dễ dàng cười nói:
– Vu Lỵ Lỵ là người phụ nữ khá được, trong cuộc sống biết cách chăm sóc, làm chuyện đó rất dâm đãng, xinh đẹp thì không cần phải nói. Vu Lỵ Lỵ cũng không giống những người phụ nữ khác, hôm nay muốn cái này, ngày mai muốn cái kia.
Nhìn Chu Tử Dương như trúng bùa mê, Dương Phàm cũng chẳng muốn nói gì với hắn. Dương Phàm đang định đâm Chu Tử Dương một câu: “Lúc trước khi anh quyết định kết hôn cũng là như vậy” nhưng cuối cùng Dương Phàm vẫn ngậm miệng không nói.
– Cao Khiết kia, chú định tính như thế nào?
Chu Tử Dương đột nhiên nói một câu như vậy. Dương Phàm sửng sốt một chút rồi nói:
– làm gì là làm gì? Tôi không có một chút quan hệ gì với cô ta. Anh nói như tôi là kẻ bạc tình với cô ta vậy.
Dương Phàm có chút không hài lòng, nếu như ở tình huống bình thường thì đối phó một chút cũng không sao. Nhưng vấn đề quan trọng đó là Cao Khiết do Vu Lỵ Lỵ mang tới. Ngay từ đầu Dương Phàm đã đề phòng Vu Lỵ Lỵ. Nếu không phải vì có Chu Tử Dương ở giữa, Dương Phàm sẽ không có bất cứ qua lại gì với Vu Lỵ Lỵ.
Về phần Cao Khiết muốn gì, trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ. Nếu như cô ta nhờ Chu Tử Dương ra mặt để kiếm chút lợi ích nào đó. Dương Phàm vì nể mặt mũi Chu Tử Dương thì gọi một cuộc điện thoại cũng không vấn đề gì. Quan trọng là Cao Khiết tỏ thái độ dựa vào trong lòng, điều này làm cho Dương Phàm không thể không cẩn thận đối mặt. Cao Khiết lăn lộn cũng được, Mc của đài truyền hình tỉnh, mặc dù tiếng tăm không lớn nhưng tốt xấu thường xuyên cũng lên ống kính. Bây giờ còn làm loại này bằng cách đáp máy bay với Dương Phàm, chỉ có thể nói rõ dục vọng của Cao Khiết quá mãnh liệt. Một người phụ nữ có dục vọng mạnh, hơn nữa còn là loại phụ nữ có dũng khí bỏ ra thứ gì đó, thì dù xinh đẹp hơn nữa Dương Phàm cũng phải tránh ra xa. Việc này tuy Dương Phàm không nói rõ, chẳng qua từ thái độ đã làm cho Chu Tử Dương hiểu rõ một chuyện. Đó chính là Dương Phàm không có suy nghĩ gì với Cao Khiết.
– Cũng đúng, có loại phụ nữ gì mà chú chưa từng gặp? Đáng tiếc.
Chu Tử Dương cười hắc hắc mà nói, không tiếp tục nói chuyện ở đề tài này nữa. Về phần Chu Tử Dương đáng tiếc cái gì, Dương Phàm không quan tâm.
– Cao Khiết nếu có gì cần giúp thì anh giúp cô ta một chút.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu như vậy, Chu Tử Dương nghe xong mặt già hơi đỏ lên một chút mà nói:
– Trước khi cùng với Vu Lỵ Lỵ, tôi đúng là có suy nghĩ này.
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn đầy khinh bỉ:
– Sức tưởng tượng đúng là phong phú. Ý của tôi là chỉ cần không quá đáng, nể mặt Vu Lỵ Lỵ thì anh giúp một chút mà thôi.
Chu Tử Dương hiểu rõ, cười hắc hắc mà nói:
– Cô gái Cao Khiết này thật đúng là không cần nói, khuôn mặt dáng người đều đứng đầu, nhất là hai chân rất dài.
Nhìn Dương Phàm còn đang nhìn mình đầy coi thường, Chu Tử Dương kịp thời ngậm miệng lại.
…
Đội xe ra khỏi trạm thu phí rồi xuống đường cao tốc, ở lề đường đằng trước dừng một chiếc xe Lincoln đắt tiền, bên cạnh lộ ra khuôn mặt tươi cười của Lưu Thiết. Lưu Thiết đi xe xịn như vậy, ăn mặc rất được, bên cạnh còn có một con bé còn trẻ và xinh đẹp. Đáng tiếc Dương Phàm vừa thấy hắn liền có cảm giác: “Mặc Long bào cũng không giống Thái Tử, dù như thế nào thì năm đó cũng là lưu manh đầu đường”
Dương Phàm cười cười xuống xe, Lưu Thiết đi lên cung kính cúi đầu nói: “Chào mừng Lão Đại. Yêu Yêu, tặng hoa”
– Cút mẹ mày đi.
Dương Phàm vung chân lên đá, Lưu Thiết linh hoạt né tránh lao về phía Trầm Ninh đang xuống xe. Lưu Thiết ôm chặt, Trầm Ninh kêu lên như lợn bị chọc tiết:
– Giết người.
Dương Phàm, Trầm Ninh và Lưu Thiết đùa giỡn nhau, hoàn toàn không còn hình tượng của một phó bí thư tỉnh ủy và một cán bộ cấp phó giám đốc sở nữa. Vu Lỵ Lỵ và Cao Khiết đều thấy rõ ràng, cảm thấy hình tượng cao lớn lạnh lùng của Dương Phàm ầm ầm sụp đổ. Chu Tử Dương và những người khác thấy trong mắt lại cảm nhận được ba người này có tình cảm rất sâu. Bọn họ càng hiểu thêm về tính cách của Dương Phàm.
Vu Lỵ Lỵ lặng lẽ đến gần Chu Tử Dương, dùng vai đụng vào hắn mà nhỏ giọng nói:
– Hai người này …
– Chơi thân với Dương Phàm từ khi còn đi học. Cụ thể thì anh cũng không rõ ràng lắm.
Chu Tử Dương vốn biết một chút. Chẳng qua vừa nãy trên xe đã làm Chu Tử Dương thức tỉnh, lời đến bên miệng liền được thay đổi.
Đội xe rất nhanh tiếp tục lên đường. Dương Phàm lên xe Lưu Thiết lái tới, Trầm Ninh cũng lên theo. Nhìn phía sau xe còn có rượu, Dương Phàm than thở mà nói:
– Không ngờ thằng lưu manh này cũng có ngày như vậy. Chẳng qua có một điểm mà mày vẫn không hề thay đổi, vẫn là …
– Vẫn dâm đãng như xưa.
Trầm Ninh vừa nói liền nhìn một chút cô gái bị Lưu Thiết đuổi lên vị trí phía trên, cười cười dâm đãng hai tiếng.
– Nói cũng không được nói khó nghe như vậy chứ. Tao bây giờ là phó chủ tịch hội doanh nghiệp, đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân, coi chừng tao kiện bọn mày tội phỉ báng.
Lưu Thiết rất nghiêm chỉnh là nói, mặt nghiêm lại đầy chính nghĩa. Đáng tiếc câu nói của Trầm Ninh làm hắn nhụt chí.
– Tỉnh lại đi, mày là loại gì chẳng lẽ bọn tao không biết?
Dương Phàm cười cười không nói gì, chẳng qua thái độ này chẳng khác nào thừa nhận lời nói của Trầm Ninh. Lưu Thiết ủ rũ cười hắc hắc chỉ về phía trước mà nói:
– Hai Lão Đại, cho thằng em chút mặt mũi. Tốt xấu gì tao bây giờ cũng là chủ tịch một công ty tư nhân khổng lồ. Không được nhắc đến nợ cũ, phải nhìn về phía trước xem xem bản thân biến hoá như thế nào.
– Không nhìn ra đó, trình độ nói chuyện của mày còn vượt qua cả tao.
Dương Phàm cười hắc hắc một tiếng. Cô gái phía trước không nhịn được cười phì một tiếng. Ba người nhìn nhau cười, một cảm giác ấm áp tràn ngập trong xe.
– Mẫn Kiến và Ngô Yến đang chờ ở thành phố. Lãnh đạo chỉ thị lặng lẽ về nhà, bắt súng không ra tiếng vì thế bọn họ tỏ vẻ kiên quyết chấp hành.
Lưu Thiết cuối cùng đã nói đến chuyện chính, Trầm Ninh vừa nghe thấy hai tên này không khỏi ưỡn ngực lên một chút. Năm đó khi hai người này còn ở vị trí lãnh đạo, Trầm Ninh còn là một phó trưởng phòng nhỏ bé. Hôm nay coi như ngang nhau.
– chuyện Vĩ Huyền, trên thành phố xử lý như thế nào?
Dương Phàm không hỏi vấn đề cán bộ của thành phố Uyển Lăng, mà là Vĩ Huyền có nhiều công ty như vậy, trải qua một hồi hỗn loạn phải làm thế nào chỉnh đốn.
– Trên hội nghị thường ủy, do Ngô Yến đứng đầu làm cho kẻ hèn này ra mặt chỉnh đốn vấn đề nông lâm Vĩ Huyền. Trải qua một thời gian cố gắng, Vĩ Huyền về cơ bản đã hoạt động bình thường. Biện Vĩ Cường quay về Vĩ Huyền đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy, thường vụ thị ủy.
Lưu Thiết lớn tiếng nói. Dương Phàm giơ tay lên nói:
– Cái này tao biết, có một điểm tao phải nhắc nhở mày, kiếm tiền thì được nhưng đừng có mà lỗi với lương tâm. Mày cũng là thằng đi từ nông thôn mới có ngày hôm nay, khổ sở của nông dân mày biết đó. Đừng nhìn bây giờ đủ loại thuế được giảm, nhưng mấy năm nay vấn đề đó diễn ra, tình hình của nông dân cũng không thay đổi bao nhiêu.
– Việc này tao đương nhiên là biết. Mày yên tâm, tao hoàn toàn dựa vào những thứ mày lúc trước lưu lại mà làm. Còn nhớ thị trường phát triển nông lâm nghiệp trước đây mày làm không? Sau khi bỏ phí hai năm, gần đây Biện Vĩ Cường lại khôi phục. Biện Vĩ Cường đã đề cập chuyện này với thị ủy, chính quyền đã có trách nhiệm trong việc chỉ đạo nông dân phát triển kinh doanh. Những lời này tao nhớ hình như mày đã nói qua.
Lưu Thiết không ngờ cũng biết nịnh bợ. Dương Phàm nghe xong cười hắc hắc mà nói:
– Tao không nhớ nổi.
Xe không đi vào nội thành mà dọc theo đường vành đai hai vòng nửa vòng, sau đó dừng lại trước một ngôi biệt thự xa hoa ở chân núi Kính Đình. Trước cửa biệt thự có hai thường vụ thị ủy đứng đó. Gồm Mẫn Kiến và Ngô Yến.
Sau một phen nhiệt tình hàn huyên, đoàn người vào phòng khách ngồi xuống. Rượu và đồ ăn đã sớm được chuẩn bị, rất nhanh được bưng lên.
– Đám Chu Tử Dương sao không đi theo?
Trầm Ninh lúc này mới phát hiện vấn đề đó, đến gần Dương Phàm nhỏ giọng nói. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Dương Phàm cười cười mà nói:
– Lão Chu thực ra rất hiểu chuyện. Tối rảnh rỗi mọi người ngồi cùng nhau là được.
Dương Phàm không nhiều lời, Trầm Ninh cũng không hỏi nữa. Lúc này Ngô Yến bưng chén đứng lên.
Có thể bởi vì tâm trạng, Ngô Yến có thể nói mặt như tỏa sáng. Hôm nay tụ tập ở đây, nhìn một chút mọi người, trong lòng mọi người đều hiểu rõ đó là cuộc gặp mặt có tính chất gì.
Sĩ đồ của Ngô Yến bị đánh vào ao bùn mấy năm, trong lòng theo cuộc gặp mặt này đã biết nếu không có tình hình ngoài ý muốn thì trong thời gian ngắn Dương Phàm sẽ không được điều đi. Vì thế lần gặp mặt này, ở tình hình trước mắt rất tự nhiên sẽ là cuộc gặp mặt luận công ban thưởng.
– Tất cả mọi người đều tiến bộ, đã nhiều năm không tụ tập với nhau. Hôm nay tôi xin cảm ơn lãnh đạo một chút.
Ngô Yến lớn tiếng nói, ngửa cổ cạn chén, cũng không nói cái gì lãnh đạo uống hay không đều được.
Ngô Yến dẫn đầu, Mẫn Kiến liền đứng lên theo:
– không nói gì hết, tôi cạn chén.