Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 60: Ý nghĩ ác thú


Đọc truyện Sỹ Đồ Phong Lưu – Chương 60: Ý nghĩ ác thú

Ngô Yến ngồi bên cạnh Dương Phàm, không có chút nào giống không vui cả, mà chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói:” Ừ, tôi biết rồi.”
Dương Phàm nhìn cái bộ dạng giống bé gái này, luôn miệng thở dài nói:” Chị bây giờ tốt xấu gì cũng là cục trưởng rồi, phải có sát khí tí đi. Muốn bóp chết cái thứ rác rưởi như Ngụy Cường dễ như trở bàn tay. Không biết chị nhịn nhục làm cái gì?”
Ngô Yến cười nhạt nói:” Thôi. Loại người này không đáng để mình ra tay.”
Dương Phàm không có kiên trì, im lặng chuyên tâm lái xe. Đi được một đoạn, Dương Phàm mới nghĩ ra một câu hỏi, liền hỏi Ngô Yến:” Mà nhà của chị ở đâu?”
“Nhà góp vốn của cục nông nghiệp! #06-302”
Dương Phàm ngây ra, bàn chân bất giác đạp phanh, Ngô Yến ngạc nhiên hỏi:” Cậu sao thế?”
Dương Phàm nghiến răng chửi:” Cái thằng ôn Trầm Ninh này, lúc nào cũng tự cho mình là thông minh.”
Ngô Yến có chút không rõ nói:” Có chuyện gì liên quan tới Trầm Ninh à? Hôm kia tôi tùy miệng nhờ Lưu Thiết thuê hộ một căn nhà. Sáng hôm sau anh ta đã gọi đến nói xong rồi, còn cho người mang chìa khóa tới nữa. Giá nhà cũng không đắt lắm, một tháng có một nghìn, đồ đạc mới tinh, chỉ việc dọn vào là xong.”
“Hừm, nhà của tôi nằm ngay đối diện nhà chị đấy.”

Dương Phàm hung hăng nói xong, mặt Ngô Yến trong nháy mắt trở nên đỏ lựng.
Đi đường không nói gì nữa, mắt thấy sắp tới khu nhà rồi, Ngô Yến vội vội vàng vàng nói:” Dừng một lát, tôi tới chợ mua đồ đã.” Nói xong Ngô Yến lấy ra một chiếc chìa khóa ném lên đầu xe bảo:” Phiền cậu mang hành lý của tôi lên nhà hộ nhé.”
Khi Dương Phàm dừng xe, Ngô Yến lảo đảo bước xuống, giống y như lo lắng không biết đi đường nào.
“Chưa có ăn trộm, chị chột dạ làm cái gì?” Dương Phàm nói một câu rồi lái xe vào trong khu nhà.
Căn 302 cũng là một căn nhà ba phòng, nhưng chỉ trang trí đơn giản một chút, Dương Phàm đoán rằng chủ của căn nhà này chắc lại là thằng Trầm Ninh kia. Nhà góp vốn bình thường không đắt đỏ gì, Trầm Ninh đòi hai căn, chắc là đến cả tiền đầu tư cũng không giao cho người ta. Bí mật trong đó, Dương Phàm không muốn tìm hiểu, nhưng thấy giường trong phòng ngủ mới cóng, những thứ còn lại cũng mới nguyên, Dương Phàm cuối cùng cũng nổi giận.
Sau khi lấy điện thoại gọi cho Trầm Ninh, Dương Phàm lạnh lùng nói:” Trầm chính trị viên, gần đây ngài thích làm ông mai bà mối ghớm nhỉ.”
Trầm Ninh vừa mới nhận chức, đang ở đồn công an họp, nhận được điện thoại liền lấy tay che máy, đứng lên đi ra ngoài hành lang, thấy xung quanh không có ai mới đùa nói:” Bố con chim lợn này, tao làm thế không phải là càng tiện cho mày báo cáo với sếp hay sao?”
Dương Phàm cười lạnh nói:” Tao thấy mày chắc đang hi vọng tao báo cáo với sếp ở trên giường nhỉ? Lần trước chuyện của con Ny, tao còn chưa tính sổ với mày thì thôi. Mày thành ông mai chuyên nghiệp từ lúc nào thế? Tao cảnh cáo mày, việc này mà còn xảy ra một lần nữa thì tao không tha cho mày đâu đấy.” Nói xong Dương Phàm nộ khí bừng bừng dập máy.
Trầm Ninh bên này ít nhiều cũng thấy ngạc nhiên, suy nghĩ một lát rồi trong lòng bỗng cảm thấy hồi hộp, Dương Phàm không phải tức chuyện Ngô Yến ở nhà đối diện, nó tức là vì mình tự quyết bậy bạ. Sắp xếp cho Ngô Yến ở đối diện Dương Phàm, Trầm Ninh ít nhiều gì thì cũng có ý nịnh nọt Dương Phàm, chỉ là cách làm tiền trảm hậu tấu này có chút hơi phạm vào điều kiêng kị.

Trầm Ninh đương nhiên biết Dương Phàm sẽ không ghét mình, nhưng vẫn cần phải giải thích. Suy nghĩ rồi Trầm Ninh nhắn tin bảo Dương Phàm, “Sau này có việc gì tao nhất định sẽ thương lượng với mày trước. Lần này tao chỉ định cho mày một sự bất ngờ mà thôi.”
Dương Phàm rất nhanh liền nhắn lại hai chữ “thằng đĩ!” Trầm Ninh cười ha ha, cất điện thoại rồi quay vào họp. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Dương Phàm quả thật không có giận, chỉ là có chút khóc dở mếu dở. Mình cho thằng Trầm Ninh ấn tượng rằng mình là sắc lang hám máy bay bà già từ lúc nào thế nhỉ, lẽ nào con Phỉ Phỉ biết việc của bọn Hiểu Nguyệt, nói cho Trầm Ninh?
Khi Ngô Yến đi chợ về, Dương Phàm đang ngồi trong phòng khách trống trơn, trong đầu đang nghĩ phải tìm cơ hội mắng thằng Trầm Ninh này một trận, tránh nó sau này lại làm loạn.
Ngô Yến thấy Dương Phàm, sắc mặt tự nhiên lại đỏ lên, nhỏ giọng nói:” Sang nhà cậu nấu đi, tôi đã mua dụng cụ làm bếp đâu.”
Dương Phàm mở cửa nhà đối diện, Ngô Yến nói một câu “tôi đi nấu cơm” rồi cầm thức ăn đi vào bếp. Dương Phàm ngồi trên sa lông ngoài phòng khách, cầm lấy một quyển sách, bên ngoài thì làm ra vẻ đang đọc sách, trên thực tế lại đang suy nghĩ, tới cục công thương rồi thì nên triển khai công tác như thế nào? Dù gì từ trước tới nay cũng chưa từng có kinh nghiệm về bộ môn này cả, mà nhân viên chắc gì đã chịu nghe lời một khoa trưởng trẻ ranh như hắn. Nếu không trấn áp được nhân viên thì đừng hòng làm việc gì cho ra hồn. Nghĩ tới đây, Dương Phàm trong lòng thầm cảm thấy khâm phục Trầm Minh, lão cáo già này tính toán quá sâu xa, để Ngô Yến làm cục trưởng, có việc gì xảy ra cũng có người để thương lượng và hướng dẫn.
Cũng không biết đã bao lâu, khi Ngô Yến dọn bàn ăn ra, Dương Phàm mới phát hiện trời đã gần tối rồi. Dương Phàm quay lại liền nhìn thấy Ngô Yến đang đeo tạp dề, trên đó còn hình một con gấu hoạt hình, cái loại trông rất ngố đó.
“Cậu nhìn cái gì vậy?” Ngô Yến vẻ mặt quái quái nói.

“Cái tạp dề này được đấy!” Dương Phàm chậm rãi nói rồi cầm bát cơm trước mặt lên.
“Không uống chút rượu sao?” Ngô Yến mặt đỏ, có chút ngượng ngịu ngồi đối diện.
“Không cần! Tôi sợ mình phạm sai lầm lắm!” Dương Phàm trả lời dứt khoát rồi cúi đầu ăn cơm.
Bốn món một canh, thủ nghệ của Ngô Yến rất khá. Thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn khuôn mặt kiều diễm của Ngô Yến, Dương Phàm lấy làm lạ, cái thằng mắt mù Ngụy Cường này, có vợ đẹp nết na như vậy mà không biết trân trọng. Trầm Ninh gửi một bộ ảnh của Ngụy Cường vào hòm thư của Dương Phàm, hắn thấy cái con bé kia quả thật chẳng ra làm sao cả.
Bữa cơm diễn ra trong im lặng, ăn xong Dương Phàm châm một điếu thuốc rồi lại ngồi đờ ra đó, sau khi Ngô Yến dọn dẹp xong, cũng cởi tạp dề ngồi đối diện hắn.
“Cậu đang suy nghĩ xem có phải tôi bị Ngụy Cường nắm thóp trong tay đúng không?”
Dương Phàm lắc đầu nói:” Chị hiểu nhầm rồi, tôi đang nghĩ tới cục công thương, không biết hai người chúng ta có thể trấn áp được nơi đó hay không?”
Ngô Yến thở dài nói:” Việc đó cậu cứ yên tâm, tôi chờ ở cơ quan bao nhiêu năm rồi, bản lĩnh khác thì không có chứ thu thập thủ hạ tôi cũng có vài chiêu. Nghe lời thì ở lại, không nghe lời thì đuổi đi.”
Dương Phàm không nói gì chỉ nhìn Ngô Yến, Ngô Yến lại đỏ mặt, nhỏ giọng nói:” Cậu yên tâm, tới cục công thương, vai kẻ xấu sẽ do tôi đóng. Dù sao thì lòng dạ đàn bà cũng là độc ác nhất, tôi sẽ dằn mặt mấy người, coi như là giết gà dọa khỉ.”
Có câu nói này làm điểm tựa, Dương Phàm it nhiều gì cũng yên tâm hơn đôi chút.

“Nói thật ra thì biểu hiện của chị ngày hôm nay, tôi rất hài lòng. Tôi chỉ không biết vì sao chị lại nhân nhượng với gia đình Ngụy Cường như vậy, vì sao hai người đã chính thức ly hôn rồi mà chị còn chịu để cho mụ già đó chửi mình.”
Ngô Yến im lặng một lúc mới nói:” Không phải tôi nhịn Ngụy Cường và mẹ hắn, tôi đang nhịn Ngụy Trường Hà. Ông ta mặc dù về hưu rồi nhưng năm xưa có ơn với bố tôi. Chắc cậu cảm thấy rất kỳ quái? Thật ra khi tôi vừa mới sinh ra mẹ đã mất rồi, bố vì nuôi tôi khôn lớn mà không có tái hôn. Năm tôi tốt nghiệp đại học, bố tôi bị bệnh, Ngụy Trường Hà lúc đó là phó cục trưởng cục văn hóa. Thời bấy giờ bị bệnh rất khó để chi trả, Ngụy Trường Hà đối với vấn đề này cũng rất chiếu cố tới bố tôi. Trước khi bố mất, Ngụy Trường Hà còn giúp tôi vào làm ở cục văn hóa. Sau này tôi mới biết là do Ngụy Cường nhắm trúng mình rồi. Sau khi bố mất, Ngụy Cường thường tới tìm tôi, đối với tôi cũng rất quan tâm, có lần hai đứa đi xem phim xong quay về, hắn cho thuốc ngủ vào cốc nước của tôi. Sau đó tôi cũng lấy hắn luôn. Nhưng cho dù thế nào thì Ngụy Trường Hà cũng đã ra tay giúp đỡ khi bố tôi khó khăn nhất. Từ bé bố đã dạy tôi, nhận của người ta một thì phải trả lại người ta mười. Cho nên chỉ cần Ngụy Trường Hà còn sống, tôi sẽ không động chạm gì đến Ngụy Cường. Chì cần ông ta chết rồi, tôi sẽ xử lý thằng cầm thú Ngụy Cường này ngay.”
Dương Phàm kiên nhẫn chờ Ngô Yến nói xong, nghe tới câu cuối cùng không khỏi nảy sinh một ý nghĩ ác thú, cười hỏi:” Sao? Hận hắn thành thế này rồi cơ à? Ngụy Cường cầm thú lắm sao?”
Ngô Yến do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói tiếp:” Cậu đừng thấy Ngụy Cường gái gú mà nhầm, kỳ thực hắn rất yếu sinh lý, lần nào cũng ép tôi dùng đồ chơi, tôi không chịu là hắn liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay.” Sau đó Ngô Yến lấy tay kéo tay áo lên, để lộ ra một lằn roi dài.
“Đây là vết tháng trước hắn đánh tôi đó, thật ra mười năm trước hắn đã bắt đầu đánh tôi rồi, tôi hoàn toàn có thể kiên hắn ra tòa.”
Dương Phàm lập tức trợn mắt há mồm, nhìn trong ảnh thì Ngụy Cường trên giường rất dũng mãnh cơ mà.
Ngô Yến nói tiếp:” Hắn dày vò tôi 10 năm, còn nói là sẽ dày vò tôi cho tới lúc tôi phát điên nữa. Bản thân không thể có con mà lại đi nói với mẹ hắn là tôi có vấn đề. Mẹ hắn ngày nào cũng chửi tôi là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Tôi bảo hắn đi bệnh viện kiểm tra, hắn không chịu thì thôi, hắn còn nói tôi lăng nhăng với đồng nghiệp. Tôi sống chết tìm hắn ly hôn hắn lại lôi ông già hắn ra. Loại đàn ông này chẳng khác gì đồ bỏ đi, mười năm sống chung với hắn như thể mười năm sống trong địa ngục vậy.”
Những lời nói trắng trợn dũng cảm như vậy, Dương Phàm thật sự nghe không lọt tai, đứng lên đằng hắng một tiếng nói:” Thôi, mai còn phải tới cơ quan mới báo cáo, nghỉ sớm đi.”
Dương Phàm nói xong đi vào phòng ngủ, vừa mời quay người lại thì từ sau lưng có một thân thể đang run rẩy ập tới, một đôi tay trắng nõn ôm chặt lấy eo hắn, một bộ ngực ấm áp mềm mại dán chặt vào lưng hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.