Đọc truyện Sỹ Đồ Phong Lưu – Chương 45: Có chuyện rồi
Sau khi gặp mặt Dư Dũng ở bại đỗ xe của khách sạn, Dương Phàm dặn dò mấy câu rồi lái xe đi trước một bước. Vốn xe của cục vệ sinh môi trường bên này cũng không chậm trễ, chỉ là Dư Dũng lo sau khi tới Uyển Lăng, cục vệ sinh môi trường bên đó chống đối không hợp tác. Vì thế mới cho xe quay về để chuẩn bị thêm thiết bị, cứ thế chậm mất nửa tiếng.
Xe vừa lên tới đường cao tốc, Dương Phàm lại nhận được điện thoại của Trầm Ninh, Trầm Ninh dương dương đắc ý kể về việc của Hạ Thiên, Dương Phàm nghe xong cười nói:” Làm tốt lắm, nhưng mà mày nhất định phải tránh đừng để bị tình nghi đó.”
Trầm Ninh cười hô hô đáp:” Mày cứ yên chí, sau khi thành công tao đã đi câu lươn rồi, nửa đêm còn đem mười con lươn về đồn để anh em ăn khuya nữa.”
Một tiếng sau, Dương Phàm về tới sân tòa nhà thị ủy, đang suy nghĩ xem nên đánh xe vào thẳng hay là đỗ ở bên đường. Dương Phàm không có vội xuống xe đi vào mà trước tiên gọi điện tới văn phòng của Trầm Minh.
“Ai đó?” Giọng nói có chút âm nhu của Hồ Tiến Học khiến Dương Phàm nghe mà trong lòng cảm thấy hơn lành lạnh, cũng không biết là vì sao, nghĩ tới việc Tào Ny Ny nói vợ Hồ Tiến Học là hộ khẩu nông thôn, Dương Phàm luôn cảm thấy không bình thường.
“Hồ bí thư à, em là Dương Phàm đây.”
Điện thoại rất nhanh được chuyển tới tay Trầm Minh, truyền tới một giọng nói uy nghiêm:” Dương Phàm hả? Đang ở đâu đó?”
Dương Phàm nói:” Cháu đang ở ngoài tòa nhà thị ủy. Làm phiền Trầm thư ký một chút, cháu nên báo cáo cho Quý thư ký trước hay là tới văn phòng của chú trước.”
Dương Phàm cẩn thận như vậy khiến Trầm Minh vốn đã vui nay còn vui hơn, lập tức cười ha ha nói:” Cứ tới báo cáo với Quý thư ký trước đi, ông ấy là lãnh đạo trực tiếp mà. Chú với cháu là người nhà cả, không cần chú ý.”
Dương Phàm tỏ vẻ đã hiểu, sau khi hỏi thăm sức khỏe Trầm Minh liền cúp máy, xuống xe đi vào tòa nhà thị ủy.
Trầm Minh nghe điện thoại xong quay lại dặn Hồ Tiến Học:” Người của cục vệ sinh môi trường Vu Thành sắp đến rồi. Tôi muốn tự mình đi đón họ, buổi liên hoan trưa nay tôi cũng sẽ tham gia để tỏ rõ sự nhiệt tình của chúng ta với anh em bên đó.”
Dương Phàm đi thẳng tới trước phòng làm việc của Quý Vân Lâm rồi gõ cửa một cách nhẹ nhành. Chu Phàm mở cửa thấy Dương Phàm, cười thân thiết đưa tay tới.
“Tìm Quý thư ký sao? Ở bên trong đó.”
Dương Phàm gật đầu đi vào, Quý Vân Lâm đang ngồi trước bàn làm việc đọc công văn, thấy Dương Phàm đi tới, vội đứng lên đưa tay ra nói:” Công thần của chúng ta về rồi đây. Đã báo cáo với Trầm thư ký chưa?”
Dương Phàm lộ vẻ mặt kinh ngạc nói:” Cháu chưa tới chỗ Trầm thư ký. Cháu thuộc tổ công tác do chú lãnh đạo, có việc gì đương nhiên phải báo cho chú biết trước rồi.”
Quý Vân Lâm cười rất vui vẻ, vội bắt tay Dương Phàm nói:” Giỏi lắm, ha ha ha! Tốt! Rất tốt!” Khen giỏi khen tốt nhưng không nói tốt với giỏi ở chỗ nào, đương nhiên Dương Phàm trong lòng vô cùng rõ ràng, nếu như tới chỗ Trầm Minh trước thì chắc lại trở thành không hiểu quy củ rồi.
Dương Phàm khách sáo vài câu rồi ngồi xuống, Chu Phàm định pha trà mời, Dương Phàm vẫy tay nói:” Không cần phiền đâu anh Chu. Cho em một cốc nước là được rồi, đi đường khát nước lắm.”
Chu Phàm rót một cốc nước đưa tới, Dương Phàm uống như trâu một hơi hết luôn, quệt mồm nói:” Quý thư ký, cháu bắt đầu báo cáo đây.” Tiểu tiết này lọt vào mắt Quý Vân Lâm, ánh mắt lóe lên chút hân thưởng. Kỳ thật chiêu này Dương Phàm học từ trong phim, biết rõ việc cục vệ sinh môi trường Quý Vân Lâm rất coi trọng nên thuận tay giở chiêu này ra thử, làm ra vẻ phong trần mệt mỏi tí.
Nghe nói người của cục vệ sinh môi trường Vu Thành trưa nay có thể sẽ tới nơi, Quý Vân Lâm trầm ngâm một lúc rồi nói:” Đồng chí Dương Phàm à, chú giao việc tiếp đãi các đồng chí bên Vu Thành cho cháu đấy, cháu có lòng tin hay không?”
Dương Phàm lộ vẻ xấu hổ, vuốt đầu nói:” Quý thư ký, cháu nghĩ thế này, lần này không phải chỉ đơn giản là tiếp đón mà còn phải phối hợp các ban ngành liên quan lại với nhau. Cháu còn trẻ thiếu kinh nghiệm nên sợ mình làm không tốt. Lần này đi Vu Thành công tác, Ngô chủ nhiệm giúp cháu rất nhiều, cháu thấy chị ấy có thể phụ trách việc tiếp đón đó.”
Đẩy công lao sang chỗ khác sao? Quý Vân Lâm trước tiên nghĩ như vậy, lập tức phản ứng lại, chàng trai này đang muốn làm việc một cách khiêm tốn đây. Lần này chưa quá hai ngày đã lo xong việc bên Vu Thành, công lao lớn nhất khẳng định là không chạy đi đâu được, mấy cái công lao lặt vặt thì có đáng gì chứ? Người ngoài có thể không biết, nhưng người làm lãnh đạo chẳng nhẽ lại không hay? Người của cục vệ sinh môi trường Vu Thành có thể tới đây vui vẻ như vậy đã nói lên điều gì? Nói rõ ra Quý Vân Lâm làm lãnh đạo rất có quyết sách, dùng người chính xác. Vinh quang bề ngoài toàn bộ nhường lại hết, như vậy nó nói lên được chàng trai này làm việc biết nhìn toàn cục.
“Ha ha ha. Được. Nếu cháu đã nói vậy, chú cũng không ép nữa. Nhưng mà, cháu thế nào cũng phải đề xuất một chút yêu cầu đi, nếu không người ta lại nói lãnh đạo như chú bặt ngựa chạy nhưng không cho ngựa ăn đó.”
Dương Phàm nói theo:” Cháu cảm thấy mình còn phải học tập nhiều hơn nữa, nên hẵng cứ làm chân chạy đi đã, nhìn nhiều một chút, nghe nhiều một chút. Còn về yêu cầu của cháu, chú có thể nói với Trầm thư ký cho cháu nghỉ nữa ngày được không ạ! Cháu muốn về nhà ngủ một giấc.”
Quý Vân Lâm cười rất vui sướng, chỉ Dương Phàm nói:” Cháu đó, cái này cũng được coi là yêu cầu sao? Nhưng lần này quả thật cháu phải chịu khổ rồi, lát nữa báo cáo xong với Trầm thư ký thì cứ về nhà mà nghỉ đi.”
Dương Phàm đứng lên cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm vân vân, rồi mới cung kính đi ra. Dương Phàm vừa ra khỏi cửa, Quý Vân Lâm vẫn cười như cũ, nhỏ giọng hỏi Chu Phàm:” Cháu thấy con người của Dương Phàm thế nào?”
“Trẻ tuổi có năng lực. Quan trọng nhất là biết lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo, hơn nữa còn kiên quyết chấp hành.”
Quý Vân Lâm cảm khái nói:” Đúng thế, đây đều là vì gia đình dạy dỗ tốt đấy.” Quý Vân Lâm lúc này đã cho rằng Dương Phàm là con cháu của quan chức nào đó ở trên thủ đô rồi.
Dương Phàm tới chỗ Trầm Minh, đem việc bên chỗ Quý Vân Lâm đại khái nói ra, yêu cầu xin nghỉ nửa ngày cũng nói ra luôn. Trầm Minh còn đang lo không biết nên khuyên Dương Phàm từ bỏ việc tiếp đón như thế nào thì Dương Phàm đã chủ động đề xuất để cho Ngô Yến làm rồi.
“Không tồi, biết nhìn toàn cục đó!” Trầm Minh khen một câu, vung tay một cái cho phép Dương Phàm nghỉ nửa ngày.
Dương Phàm quả thật cũng đã mệt mỏi rồi, thêm nữa Dương Lệ Ảnh sắp phải đi, Dương Phàm cảm thấy phải về nhà với mẹ cho nên đi thẳng về làng.
Về tới nhà, Dương Lệ Ảnh thấy con trai tự nhiên là vui vẻ, hàn huyên một lúc liền đề cập tới việc nhà cửa. Căn nhà này mua sau khi đất nước cải cách chế độ nhà ở, hiện tại Dương Lệ Ảnh sắp phải đi nên định đem bán. Thế nhưng trường học có quy định, chỉ có thể bán trong nhà trường mà không thể bán cho người ngoài. Vì vậy nhất thời tìm người mua cũng khó, Dương Lệ Ảnh vì việc này mà đang đau đầu.
Dương Phàm nghe xong liền nói:” Thế thì cứ tạm thời để đấy đi, dù gì cũng không mất tiền. Sau này xem xem có thầy cô mới nào chuyển tới trường cần mua thì bán lại là được. Bình thường cứ nhờ thầy Vương ở bên cạnh trông hộ, bao giờ con rỗi con về thăm sau.”
Dương Lệ Ảnh suy nghĩ thấy cũng chỉ còn cách này thôi, Trần Chính Hòa giục gấp lắm rồi, ngày nào cũng gọi hỏi xem lúc nào khởi hành, việc này khiến Dương Lệ Ảnh ít nhiều gì cũng cảm thấy ngọt ngào. :
Nghỉ ở nhà một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, Dương Phàm lái xe đi thẳng đến tòa nhà thị ủy. Thời gian cũng rất chuẩn, vào văn phòng chưa được hai phút thì cũng đến giờ làm.
Dương Phàm ngồi còn chưa nóng đít, Chu Phàm đã cười tủm tỉm xuất hiện, đứng ở cửa gọi:” Dương Phàm ơi. Quý thư ký cho gọi cậu đó.”
Dương Phàm vội cầm túi laptop đi khỏi, trên đường đi cảm thấy ánh mắt của đồng nghiệp trong phòng ai cũng nóng như bàn là vậy. Không có cách nào cả, một người mới đến mà hai vị thư ký thay nhau cho gọi, người ta không ghen tỵ mới gọi là lạ đó. Nhưng mà cũng có người không ghen tỵ, đó chính là Tiễu Thiến Thiến, hai con mắt mở to phóng theo u quang, giống như một con chồn đang vờn một con gà con trong đêm vậy.
Quý Vân Lâm tìm Dương Phàm cũng không có gì quan trọng, hôm qua sau khi người của cục vệ sinh môi trường Vu Thành tới, khi dùng cơm Dư Dũng hỏi Dương Phàm đâu, đã thế còn khen Dương Phàm hết lời. Rồi còn nói hai vị tổng giám đốc của tập đoàn ô tô Trường Giang muốn lôi kéo Dương Phàm về bên đó, vân vân.
Cấp dưới được khen, lãnh đạo đương nhiên là nở mày nở mặt. Trầm Minh và Quý Vân Lâm đều khách sáo một chút. Ngô Yến ở bên cạnh nói:” Hai vị thư ký, công tác phối hợp với các đồng chí bên Vu Thành lần này, tốt nhất là để Dương Phàm giúp cháu một tay. Chàng trai này rất có năng lực, làm việc rất biết suy nghĩ, lại còn có thể chịu khó chịu khổ. Không giống như đám thanh niên thời nay, làm chưa được gì đã kêu trời kêu đất rồi.”
Trầm Minh lúc đó nói:” Đồng chí Dương Phàm không tồi, rất có năng lực.”
Quý Vân Lâm bổ sung:” Còn rất biết nhìn toàn cục!”
Có hai vị thư ký ở đây, việc này coi như được quyết định xong, Dương Phàm sẽ làm trợ thủ cho Ngô Yến, điều thêm hai nhân viên nữa của uy ban là Trần Hưng và Viên Diệc Đạo đi hỗ trợ. Việc này do thị ủy một tay phụ trách, hoàn toàn đặt cục vệ sinh môi trường thành phố và chính quyền thành phố sang một bên.
Sắp đặt như vậy Dương Phàm đương nhiên không ý kiến, lập tức tỏ vẻ phục tùng sự phân công của tổ chức. Dương Phàm chào xong liền đi tới báo cáo với Ngô Yến. Ngô Yến ngồi trong phòng làm việc thấy Dương Phàm tới, sau khi cẩn thận đóng cửa lại liền nở nụ cười xấu hổ nói:” Dương Phàm, lần này oan cho cậu rồi.”
Dương Phàm vẫy tay nói:” Chuyện nhỏ như con thỏ. Quan trọng nhất là phải làm cho tốt việc này kia.”
Ngô Yến nói:” Nhà máy của Tề Nhĩ Đặc ở dưới làng Hạ Dương, lần này các đồng chí nơi khác tới điều tra, có phải nên xin công an phái người đi theo đề phòng trường hợp có điều xảy ra ngoài ý muốn mà trở tay không kịp hay không?”
Dương Phàm gật đầu nói:” Được, chị mau viết một lá thư giới thiệu rồi đưa cho tôi, tôi đi tìm chú Trầm và chú Quý để họ kí vào rồi mang tới cục công an thành phố.”
Ngô Yến suy nghĩ rồi gật đầu nói:” Tốt, bên này tôi dẫn các đồng chí Vu Thành đi làm quen hoản cảnh một chút, cậu cố làm nhanh cho xong. Đồng chí bên Vu Thành vừa gọi điện nói họ đã giậy hết rồi, giờ đang ăn sáng.”
Sau khi Dương Phàm cầm thư giới thiệu tới cho hai vị thư ký ký tên, liền trực tiếp tới cục công an thành phố, tìm Nam Bình – người chủ trì công tác. Sau khi đưa thư giới thiệu ra, Nam Bình lập tức sắp xếp cho 5 cảnh sát 110 đi theo Dương Phàm.
Dương Phàm dẫn theo năm cảnh sát đi xuống nhà máy Tề Nhĩ Đặc ở làng Hạ Dương, lúc tới nơi liền nhìn thấy rất nhiều người đang túm tụm lại trên đường. Dương Phàm vừa thấy thế, thầm nghĩ:” Hỏng! Xảy ra chuyện rồi.”