Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 29: Anh em bày mưu


Đọc truyện Sỹ Đồ Phong Lưu – Chương 29: Anh em bày mưu

Nhận được điện thoại của Trầm Ninh, sau khi hẹn chỗ gặp mặt, Dương Phàm nhắn tin cho mẹ nói rõ một chút rồi vội lái xe tới. Lúc đến dưới nhà KTV thì Trầm Ninh đang đứng đợi ở đó.
Theo Trầm Minh vào phòng, khi thấy bốn em mặc đồng phục đứng thành hai hàng, Dương Phàm giật mình, trên mặt lại không bộc lộ gì nhiều, ung dung đi vào.
“Hoan nghênh sếp!” Lúc bốn em nữ sinh dùng giọng nói non nớt cất tiếng chào, Trầm Ninh cảm thấy vẻ mặt của Dương Phàm biến hóa, bất giác lộ ra một tia đắc ý. Bạn đang đọc truyện được tại
Sau khi cùng Dương Phàm ngồi xuống, bốn con bé kia làm theo ý của Trầm Ninh đứng im bất động. Trầm Ninh làm ra vẻ vô ý cười nói:” Sao, hàng họ của tao được chứ?”
Dương Phàm liếc qua bốn em nữ sinh, cười nhạt nói:” Không có 14 tuổi trở xuống hả mày?”
Trầm Ninh bất giác ngạc nhiên gật đầu, Dương Phàm cười lạnh nói:” Thế thì tốt, quan hệ với trẻ vị thành niên tội không nhẹ đâu.” Câu nói này của Dương Phàm khiến cho lòng Trầm Ninh hơi hồi hộp, nghĩ hình như mình quả thật không chú ý tới vấn đề này, tí nữa nhất định phải hỏi cho rõ.
Không rõ Dương Phàm nghĩ gì, Trầm Ninh không dám tùy tiện để mấy con bé kia tới tiếp rượu, cười với Dương Phàm nói:” Uống gì? Vang đỏ nhé?”
Dương Phàm nhíu mày nói:” Mày thì có vang gì ngon? Với cả tao cũng không khoái tiếp mục đó, mang chút đặc sản quán này tới đây đi, cho nó mới lạ.” Trầm Ninh biết Dương Phàm sẽ không khách sáo với mình, vẫy tay gọi Phỉ Phỉ tới, để cô ta đi lấy nước, lúc này mới từ từ lấy trong ghế bên cạnh ra một phong thư, im lặng đặt trước mặt Dương Phàm nói:” Đây là ông già tao bảo tao thu xếp, thật ra tao cảm thấy mày ở chung với tao cũng không phải là không được.”
Dương Phàm cũng không khách khí, mở phong thư rồi lấy đồ ở bên trong ra, có hai cái chìa khóa và một quyển vở. Trầm Ninh giải thích:” Nhà ở trong khu của cục nông nghiệp, nhà cũ cũ hiện tại nằm ở trung tâm, đang xây mới rồi. Ông già tao từ cục nông nghiệp mà ra, mày cứ an tâm mà ở. Xe là của Vương Chu Hương một ông chủ mỏ than, tao mượn lái mấy hôm, mày lấy mà đi. Còn có gì cần tao lo thì cứ lên tiếng, nhất thiết đừng khách khí.”

Dương Phàm lặng lẽ nhét đồ lại vào trong phong thư, thản nhiên cười:” Kiếm hộ tao con laptop ngon ngon đi, con của tao cũ quá rồi.”
Dương Phàm không hề có thái độ khách khí, cũng khiến Trầm Ninh yên tâm, thở dài một tiếng nói:” Ông già tao cơ bản không thèm quản việc của tao. Hiện tại mày về rồi, anh em ta lại bắt tay, mày chỉ hướng nào thì tao đánh hướng đó.”
Ánh mắt của Dương Phàm chú ý lên mặt Trầm Ninh một lúc nói:” Tao bảo gì mày cũng làm sao?”
Trầm Ninh vô cùng kiên định đáp:” Đương nhiên.”
Dương Phàm lúc này mới nhoẻn miệng cười:” Thế thì tốt, mấy cái quán này chuyển nhượng đi, quay về nội thành, sau nửa năm phấn đấu làm đồn trưởng. Nỗ lực trong vòng hai năm lên được đến cục trưởng phân cục, trong vòng năm năm lên thị cục, trước 30 ít nhất cũng phải thành phó cục trưởng.”
Trầm Ninh choáng váng, nhưng Dương Phàm đã biểu đạt ý hai thằng cũng nhau tiến thoái, Trầm Ninh làm mặt dữ nói:” Được, tao với mày oanh oanh liệt liệt một phen.” Nói xong Trầm Ninh chỉ sang mấy con nữ sinh kia bảo:” Nếu mày không có hứng thú với mấy cô em này, tao đổi cho mày. Tối nay anh em ta vui chơi mệt nghỉ đi.”
Dương Phàm hơi do dự một lúc rồi cười bảo:” Không cần đổi, để lại đi.”
Chút khẩn trương cuối cùng trong ánh mắt Trầm Ninh biến mất, lúc này trong đầu cuối cùng đã hiểu rõ một câu nói của ông già, người, ai cũng lấy phần đuôi quyết định phần đầu. Mặc dù Dương Phàm với mình vẫn thân thiết như xưa, nhưng phong cách của Dương Phàm đã khác xưa rất nhiều, hai người bất tri bất giác đã phân cao thấp.
Lúc này Phỉ Phỉ mang rượu tới, Dương Phàm cầm lấy một ly cười với Trầm Ninh:” Đừng nghĩ nhiều, những gì tao muốn nói chính là anh em đồng lòng, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia.”

Ánh mắt có điểm u ám của Trầm Ninh trong nháy mắt trở nên rực cháy, nâng cốc lên sau đó uống cạn một hơi, vuốt mồm nói:” Năm năm sau tao sẽ là phó cục trưởng thị cục, còn mày?”
Dương Phàm thản nhiên cười nói:” Không đáng nói, con đường này không dễ đi.” Dương Phàm không có trả lời rõ ràng, bất quá Trầm Ninh lại nhìn ra hào khí trong ánh mắt Dương Phàm, nhìn thấy mùi chí lớn.
Trầm Ninh vỗ tay, Phỉ Phỉ dẫn bốn đứa nữ sinh ngồi xuống hai bên, ánh mắt của Dương Phàm liếc qua một con bé ngồi bên trái đang e lệ, thấy khuôn mặt non nớt kia cố tỏ vẻ nịnh nọt, có điểm không biết nên làm thế nào, giống như ngay cả tay cũng không biết để đâu. Dương Phàm bất giác đau lòng, nhưng không có biểu hiện gì.
So với con bé ngồi bên trái, đứa ngồi bên phải rõ ràng là lớn mật hơn, làm ra vẻ vô ý vén váy lên, ôm lấy tay Dương Phàm cười nói:” Anh đẹp trai, muốn em uống cái gì?”
Đèn trong phòng dù tối nhưng đủ để nhìn rõ cặp đùi trắng bóc của con bé, Dương Phàm cười khổ trong lòng, mặt lại làm vẻ kinh ngạc nói:” Sao uống còn phải hỏi?”
Trước khi tới Phỉ PHỉ đã ra giá, nếu qua đêm được với Dương Phàm thì trả một nghìn rưỡi, nó nhìn Dương Phàm cũng có hứng thú nên lập tức có tinh thần. Cũng không quan tâm Dương Phàm có chấp nhận hay không, cứ nhấc chân lên kéo quần con xuống trước, tùy ý ném lên ghế, mặt ghé sát vào tai Dương Phàm nói:” Uống ở trên, uống ở dưới, uống phía sau đều do anh quyết định.”
Dương Phàm đang ngạc nhiên, Trầm Ninh ở bên cạnh đang liếc mắt đưa tình với hai em ở bện cạnh chú ý thấy, lấy tay khẽ đánh lên đầu con bé kia nói:” Con điên này! Cút sang một bên ngay, tao có chuyện cần nói với bạn tao.”
Con bé bất mãn uốn éo ngồi sang một bên, lúc ngồi xuống còn không quên liếc mắt với Dương Phàm. Trầm Ninh nhỏ giọng nói:” Mày à, mấy con này càng non nớt càng to gan, càng buông thả, mới lại có con nào mà không thích khách trẻ tuổi đẹp trai. Ngược lại mấy đứa từng trải kia, thủ đoạn đối phó đàn ông đa dạng vô cùng tận. Nếu mày cảm thấy nơi này quá loạn, anh em ta cứ uống cho đã, sau đó mày đưa về phòng tha hồ mà xử lý, đảm bảo toàn hàng sạch sẽ.” Nói xong Trầm Ninh chỉ về phía cô em bên trái Dương Phàm:” Còn trinh đó!”

Dương Phàm đưa tay khẽ vỗ vai Trầm Ninh, ngữ khí thành khẩn nhỏ giọng nói:” Mày cứ gọi tao là chim lợn đi, tao nghe không hề lọt tai một chút nào.”
Trầm Ninh vừa nghe liền cười lớn:” Dm, con chim lợn nhà mày quả là chán đời.”
Dương Phàm cười với Trầm Ninh, dường như đang quay lại năm tháng cao trung hai thằng cấu kết với nhau làm việc xấu, lúc này đàn bà dường như trở thành không quan trọng nữa, hai thằng chén chú chén anh ngồi chém gió, đám nữ sinh kia thì lại sợ Trầm Ninh, không dám tới làm phiền, túm tụm lài lấy micro hát. Lại còn luôn sợ làm ồn gây phiền tới hai thằng nói chuyện, hát cũng không dám hát lớn.
Trầm Ninh liếc bọn nó một cái, đột nhiên hạ giọng nói với Dương Phàm:” Thằng Hạ Thiên con trai của lão Hạ Trì Siêu buôn bán lớn hơn tao, tao định… .” Trầm Ninh nói hết khiến Dương Phàm nhìn với ánh mắt ý vị thâm trường nói:” Không tồi, biết lo lắng đỡ ông già mày rồi. Nhưng, nếu mày đã làm vậy, chuẩn bị phải nhớ làm cho chu toàn, ví dụ như tranh thủ nội trong tháng này quay về cái sở nào đó ở thành phố, tốt nhất là quản lý cái gì đó.”
Trầm Ninh liên tục gật đầu, Dương Phàm cười nói tiếp:” Còn vấn đề thời cơ nữa, tốt nhất là chờ sau khi ông già mày phát động thì ra tay.”
Trầm Ninh vừa nghe liền nhức đầu nói:” Mấy việc này khả ngộ bất khả cầu, giao dịch lúc nào làm sao mà tao biết rõ được, thêm nữa chưa chắc thằng Thiên nó đã có mặt ở đó.”
Dương Phàm cười lấy tay vỗ đầu Trầm Ninh nói:” Mày không biết vu khống à? Mày đã ra tay rồi còn ngại gì mà không làm tới bến?”
Trầm Ninh đột nhiên cảm thấy Dương Phàm trước mặt phát ra một cỗ khí tức âm u, kiểu như nhìn thấy núi cao vậy, không khỏi giơ ngón cái nói:” Cao, quá cao! Độc! Thật sự là quá độc!”
Dương Phàm cười mắng:” Đừng có nịnh bợ nữa, nhớ cho kỹ, tới lúc đó tốt nhất là mày nên gọi ai đó ra uống rượu, công tác bên ngoài nhất đinh phải làm tốt.”
Thái độ này của Dương Phàm, đã quyết định ngày tháng sau này sẽ cũng với Trầm Ninh thông đồng làm bậy rồi. Kết quả này khiến Trầm Ninh rất vui, nhớ tới nhưng mưu tính vớ vẩn của mình, Trầm Ninh không khỏi lộ vẻ xấu hổ:”Con chim lợn kia, việc tối nay tao làm có chỗ nào không đúng, mày cứ chỉ ra đi.”

Dương Phàm mắng:” Mẹ mày, khẩu hiệu năm xưa có còn nhớ không?”
Hai người hiểu ý nhau cười, đồng thanh nói: Có loạn cùng nhau đánh, có gái cùng nhau lên giường, có oan ức thì cùng nhau chịu.”
Nói xong, Trầm Ninh ít nhiều cũng có điểm hí hửng, bá vai Dương Phàm nhỏ giọng:” Tối nay mày thích mấy con? Bên cạnh có sẵn phòng, có thể vào làm luôn, giường 3 mét đấy. He he he!”
Dương Phàm cười khổ nói:” Mày nghĩ tao xung lắm sao mà còn hỏi mấy con? Miễn cưỡng dẫn theo một con là được rồi, cứ chọn cái con mà mày nói đó.”
Trầm Ninh liên tục lắc đầu trêu:” Không được, không được. Mày chưa có kinh nghiệm, ít nhất cũng phải chọn một con kinh nghiệm đầy mình nữa để nó chỉ bảo.”
Dương Phàm mở mồm nhưng cuối cùng nhịn không từ chối, Trầm Ninh thấy thời gian đã hơn mười giờ rồi, phủi đít đứng lên cười:” Uống đủ rồi, tao đưa mày đi nhận nhà.”
Dương Phàm cũng không muốn ở đây thêm, cười đáp:” Được.”
Nói xong Trầm Ninh chỉ hai con bé vừa ngồi cạnh Dương Phàm bảo:” Hai em, theo thằng bạn đi.”
Hai con bé lại phản ứng khác hẳn nhau, một đứa thì hoan hô:” Em thích anh đẹp trai lắm.” Đứa còn lại mặt lại ửng hồng, hai tay không biết nên đặt ở đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.