Đọc truyện Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi! – Chương 23: Thái Hậu
Cung Hi Hòa.
Vì hai người đều là vị vong nhân (quả phụ) nên trong cung dùng nhiều màu đen, xám làm chủ đạo.
Lại thêm trầm hương được đốt hàng năm, làm cho người ta cảm thấy chật chội, bí bách.
Từ lúc bước một chân vào, Phương Cẩn đã cảm thấy có một áp lực vô hình làm cậu ta không thở nổi.
Nhưng tôn nghiêm Đế vương buộc cậu ta không thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng vào nội điện.
Giường La Hán được phủ kín bằng đệm ngồi màu vàng sáng đầy chữ thọ, ở chính giữa đặt một cái bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn màu đỏ lông phượng.
Hai bên trái phải cái bàn lần lượt có hai vị phu nhân đang ngồi.
Vị bên trái mặc một chiếc áo choàng vai hình cụm mây điểm xuyết họa tiết chữ thọ hình tròn màu vàng kim được bao quanh bởi con dơi, trên đầu cài điền khẩu* chín con chim phượng bằng vàng kéo sợi, cực kỳ lộng lẫy, tựa như để níu kéo nhan sắc thanh xuân đã trôi qua.
Bà ta từ thiếu nữ Lý Minh Hoa quý tộc Lũng Tây biến thành Thái hoàng thái hậu tang phu tang tử (mất chồng mất con) trấn thủ hoàng thành.
Vị bên phải thì đơn giản hơn nhiều.
Một bộ áo choàng thêu đầy mẫu đơn đen huyền, tóc cài trâm bàn long (rồng nước) bằng tơ vàng khảm đá quý, quý khí bức người.
Thấy cậu ta đi vào, Lý Minh Hoa vội cười nói:
“Chúng ta còn đang nhắc đến Hoàng thượng, vừa khéo, Ngài nghe tiếng đã đến rồi.”
Phương Cẩn bước chân nhỏ béo mập đi lên phía trước, đưa hai tay lên đặt trên trán, cất cao tiếng nói: “Hoàng tổ mẫu vạn phúc, mẫu hậu vạn phúc.”
“Tốt, tốt, tốt, đứa bé ngoan, mau ngồi xuống đi.”
Phương Cẩn tiếp đón ánh mắt hiền lành của Lý Minh Hoa, chọn cái ghế đôn đầu tiên phía dưới bà ta, ngồi ngay ngay ngắn ngắn.
Lý Minh Hoa hỏi: “Nghe nói lần này Hoàng thượng hồi cung, còn mang theo một tiểu cô nương?”
Phương Cẩn chưa mở miệng đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo ở bên cạnh, chanh chua: “Năm nay loại người gì cũng có thể tiến cung hết.”
Nói câu này chính là Hoàng thái hậu Lý Dao với vẻ mặt căm hận ngay từ đầu.
Phương Cẩn yếu đuối cãi một câu: “Cô nương ấy không phải là người xấu, lần này ta bị bắt, là cô ấy đã cứu ta.”
“Hả?”
Lý Minh Hoa hứng thú: “Nói như thế thì là đại ân nhân của Hoàng thượng của chúng ta rồi?”
“Ừm, cho nên tôn nhi muốn báo đáp cô ấy.
Chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra cái gì có thể ban cho, nên mang vào cung trước đã, đợi nghĩ được phần thưởng thích hợp sẽ đưa cô ấy xuất cung.”
Lý Minh Hoa hài lòng gật đầu: “Biết ơn và biết báo đáp chứng tỏ Hoàng thượng nhân đức.
Đón vào cung ở mấy ngày cũng được, là ân tình cứu Thiên tử, cũng không thể ban thưởng tùy tiện cho xong.”
“Tôn nhi cũng nghĩ như vậy, chỉ là tính cách cô ấy hoang dã, lại không có lễ nghi gì, sợ làm hoàng tổ mẫu và mẫu hậu bực mình nên mới không gọi đến đây.”
“Đúng là Hoàng thượng đã lớn rồi.” Lý Minh Hoa rất mừng rỡ: “Qua vài năm nữa, đợi Hoàng thượng thành thân là có thể tự gánh vác triều chính.”
Khi nghe đến thành thân, ánh mắt cậu ta tối sầm, nhưng khi nghe đoạn tự mình chấp chính lại không nhịn nổi tim đập bùm bụp.
Cậu ta không biết liệu bản thân có còn mạng mà sống đến ngày đó không.
Hai người bên trên kia, một thì vẻ mặt hiền từ, một thì lạnh như băng.
Điểm giống nhau duy nhất chính là hai bà như hai tòa núi lớn, đè nặng lên người cậu ta, làm cậu ta không thở nổi.
Lại nói chuyện thêm một lát, đơn giản là việc học hành và sức khỏe.
Cuối cùng, Lý Minh Hoa có lời, Phương Cẩn mới đứng lên, cung cung kính kính chắp tay thi lễ, quay người rời đi.
Cho đến tận khi cậu ta đã đi xa, rốt cuộc Lý Dao cũng mở miệng:
“Đây là cô đang đánh vào mặt cháu, biết rõ là cháu không thích đồ súc sinh này, nhưng lại cứ phải kéo cháu đến nhìn bà cháu hai người hòa thuận, chỉ một mình cháu thành người ngoài.”
“Ngươi im miệng cho ta!”
Lý Minh Hoa vẫn còn mang vẻ mặt hiền hòa lúc nãy, giờ bỗng nghiêm khắc giận dữ mắng mỏ, ánh mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm Lý Dao.
Đến tận khi Lý Dao không nhịn nổi nữa, ngồi thẳng người lên, ánh mắt hoảng loạn:
“Cô trừng cháu như thế làm gì, dọa người quá đi.”
“Ngươi bớt cái câu súc sinh đi, nó là con trai ruột thịt của Triết nhi, nó là đồ súc sinh, thế
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.