Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 1: Gặp Quỷ


Đọc truyện Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi! – Chương 1: Gặp Quỷ


Ánh chiều tà như máu, đúng là lúc gặp quỷ.
Sườn dốc bên bờ sông Tây Liễu, Lạc Anh cầm cái rổ, bước nhanh về phía nhà mình, chẳng thèm lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán.

Bỗng nghe được từng đợt tiếng ồn truyền đến từ sau lưng, nàng lập tức quay đầu cảnh giác.
Không ngờ là ngay sau đó, rổ trong tay nàng chợt buông lỏng.

Nhìn lại thì phát hiện ra, vốn thức ăn ở trong rổ không nhiều lắm mà lại thiếu mất hai cái trong nháy mắt.
Đây đã là lần thứ ba trong tháng này rồi.
Vẫn cứ đến cả cái bóng mà không nhìn thấy, lần này cũng vậy.
Chiến loạn vừa đúng vào năm bị thiên tai, lương thực không đủ ăn.

Vì một chút rau dại mà người ta có thể đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, huống chi là bánh nướng bột hỗn tạp có thể cứu mạng này.
Nàng tức đến mức không quan tâm, không để ý gì hết, buông cái rổ xuống, hai tay chống nạnh, bắt đầu mắng:
“Tên trộm không biết xấu hổ kia, bà cô nhà ngươi làm bột này để diệt chuột, đã bỏ thuốc vào trong, cũng không sợ ngươi ăn rồi chết toi!”
Tiếng nói vừa dứt —
Xung quanh im ắng, tĩnh mịch, ngoài cành liễu bị gió thổi đong đưa, và khe nước đang chảy róc rách sau lưng ra, thì không có bất cứ tiếng động nào khác nữa.
Nàng giận đến mức sắp nổ tung, nhưng lại không dám chậm trễ, sợ lát nữa tên trộm kia sẽ lấy nốt mấy thứ còn lại thì nàng chẳng thể ăn nói với người trong nhà nữa.

Lại nổ đùng đùng, bắn thêm mấy câu nói ác độc, xem như là trút được một nửa lửa giận.

Bốn phía không có người nào, nàng mắng cũng chẳng ý nghĩa gì, chỉ có thể đề phòng nhìn quanh, rồi bảo vệ cái rổ trong tay chặt chẽ hơn, rảo bước rời đi.
Chờ nàng đi khuất, cành liễu khẽ động đậy.
Một cánh tay khớp xương rõ ràng đẩy tán cây rậm rạp ra, cổ tay còn cuốn một vòng roi da.

Chính là vật này đã vài ba lần cuốn lấy đồ ăn của Lạc Anh mà thần không biết, quỷ không hay.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên nhìn chằm chằm theo hướng Lạc Anh đi xa, không biết là tình cảm gì.

Một bàn tay tràn đầy thương tích cầm cái bánh nướng màu đen vàng lên, hung hăng gặm.

——— ——————
Vội vàng cất bước mà vẫn đến muộn hơn giờ hẹn.
Vừa vào cửa đã nghênh tiếp oán trách:
“Cái con bé này, Lương lão gia người ta đã đợi ở đây cả buổi chiều rồi đấy.


Không cha thiếu mẹ nên chẳng có quy củ gì cả, còn không mau đến xin lỗi Lương lão gia, lại rót chén nước đến đây.”
Lạc Anh chẳng hề để ý đến bà ta, mang cái rổ đến, đặt thẳng trước mặt người đang ngồi, thở hổn hển:
“Trong này là hơn năm cân (2,5kg) bánh, ông đếm thử đi.”
Một ông già nhỏ gầy khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi ngay ngắn, mặc áo bông màu đỏ tía không hợp với thân thể, chân đi giày bông đế dày, sắc mặt khô vàng, thâm đen như đất, má hóp răng hô, chòm râu dê thưa thớt mọc dưới cằm, mắt hơi lồi ra, nhìn hơi buồn cười.
Nhưng trong lòng Lạc Anh lại chẳng hề thả lỏng.

Nàng biết lão Lương nổi tiếng bóc lột ở cả thôn Tây Liễu này.

Vả lại, số lượng bánh còn thiếu mất hai cái, chỉ sợ sẽ không dễ dàng vượt qua kiểm tra.
Dù nàng không nói gì, nhưng tròng mắt nhìn chằm chằm vào động tác của lão Lương.

Sốt ruột đến mức tim cũng trồi lên tận cổ họng, không lên được, cũng không xuống nổi.
Quả đúng là —
“Ai da da!”
Lão Lương đứng dậy, lão bị gù lưng, cố gắng ngước khuôn mặt không được hài hòa cho lắm, thèm thuồng nhìn cô nương đang toát mồ hôi thơm ngọt ở trước mắt:
“Anh tử, năm ngoái nhà cô mượn của ta là năm cân gạo kê tốt nhất.

Nhưng cô nhìn xem, trong rổ này toàn là bánh bột hỗn tạp, đừng nói năm cân, chỉ hai cân gạo kê đã đủ để đổi rồi.”
Lão vừa mở miệng, trái tim đang treo ngược của Lạc Anh lại có thể hạ xuống rồi.
Có thể tranh luận là dễ nói.

Đưa mắt nhìn cả thôn Tây Liễu mà xem, nàng có sợ ai về cái khoản mồm mép này đâu?
Thế là nàng cười lạnh hai tiếng, bướng bỉnh hất cằm lên, không phục, nói: “Gạo kê nhà ông ngoài sạn ra, còn có cứt chuột đen xì xì, gộp hết cả vào cũng không đủ năm cân.

Bây giờ trả lại cho ông chỗ bánh này, ông còn không biết đủ!”
“Ài!” Lão Lương giơ bàn tay nứt nẻ chỉ vào nàng: “Nói miệng không có bằng chứng, dù sao thì các người cũng lấy đồ đi ăn rồi, chứng từ đây là….”
Lão lấy một tờ giấy nhăn nhăn nhúm nhúm từ trong người ra, vuốt phẳng, đặt lên bàn, hả hê lắc lư cái đầu:
“Nhưng là cô tự ấn dấu tay, kể cả có kiện lên huyện nha, he he, ta cũng không sợ.”
Lạc Anh đã nghĩ đến chiêu này từ sớm, khuôn mặt non mềm nhăn lại: “Tôi cũng có thể kiện ông bắt nạt tôi không biết chữ, lừa tôi ấn dấu tay.”
Lão Lương chép miệng hai tiếng, cầm chứng từ giơ trước mắt nàng: “Cô không biết chữ, nhưng đúng là cô mượn lương thực của ta.

Nói thật cho cô biết, việc mua bán này không phải một mình ta làm, ta biết có bao nhiêu bậc thang trước cửa lớn của nha môn rõ hơn cô nhiều.
Người nghèo thì chí ngắn, trời sinh đã thấp hơn người ta một cái đầu.
Vừa nghe được là muốn đi huyện nha cứng đối cứng, Lạc Anh cũng không giữ thái độ cương quyết như ban nãy nữa, vẻ mặt lộ ra mềm yếu hơn.
“Ài! Thế này mới đúng chứ!” Lão Lương cười tít mắt, nghểnh mặt về phía trước, nháy mắt ra hiệu: “Với dáng vẻ da mịn thịt mềm này của cô, ngoan ngoãn nghe lời thì ta mới không nỡ đưa cô đi chịu tội ở cái chỗ ăn thịt người kia.”

Trên đầu lão là búi tóc đầy dầu như bôi mỡ lợn, còn lẫn vảy gàu màu trắng, tản ra mùi làm người ta buồn nôn.
Mà tờ chứng từ kia đang được lão kẹp ở đầu ngón tay, vẫy qua vẫy lại.
Lạc Anh đỏ mặt muốn cướp, nhưng rõ ràng là lão Lương càng nhanh hơn —
“Anh tử, cha mẹ cô mất sớm, cuộc sống hầu hạ một mụ già mắt mù cũng không dễ dàng đi.

Tháng này đã mượn lương thực ở nhà ông cậu mấy lần rồi? Cái rổ bánh này cũng là mượn được nhỉ.”
Lão Lương chậm rãi cất chứng từ, vỗ ngực như là uống viên thuốc an thần vậy.

Xong mới buông hai tay xuống, đi chậm rì rì quanh nàng, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên người nàng, nhìn thật kỹ:
“Hiện nay là năm thiên tai, triều đình là ốc không mang nổi mình ốc, sao còn quan tâm được sống chết của các người.

Nghe lời chú, vào phủ của chú đi, không dám nói tùy ý cháu mặc lăng la tơ lụa, nhưng ăn uống là tuyệt đối không phải lo lắng, bữa nào cũng có thịt.

Cháu đang ở độ tuổi mềm mại đáng yêu, chú thật sự không nỡ…..!Ài, ài, ài!”
Lạc Anh chộp lấy cái kéo, nhắm thẳng mũi kéo sắc bén vào lão Lương.

Cánh môi run rẩy mím chặt, đôi mắt phiếm hồng, còn mang theo vẻ tàn nhẫn, nhìn chằm chặp theo lão, làm cho người ta không rét mà run.
Lão Lương vừa bước đến nơi an toàn, vừa cười nịnh:
“Chú nói này Anh tử, nghĩ thật kỹ lời chú nói nhé.

Nếu là người khác thì chú đã gọi người trói về từ lâu rồi.

Nhưng mà cháu thì khác, chú thương cháu mà, yêu thích vì cháu hiếm có, cũng không muốn để cháu bị tội kia.

Cháu nghĩ thật kỹ đi nhé, lần sau chú lại đến.”
Mắt thấy sắp dịch ra đến cửa, lão Lương cũng không huênh hoang nữa.

Nhảy ra khỏi cửa một cách dị thường, rõ là một người gù mà chạy còn nhanh hơn hẳn người bình thường.
Vừa chạy, vừa không quên hét lớn:
“Anh tử, nếu lại không còn gì để ăn thì cứ đến tìm chú nhé, chú cho cháu ăn thịt.”
“Phi!”
Lạc Anh hung hăng nhổ một ngụm nước bọt ra bên ngoài cửa.


Cất kéo đi, quay người lại thì nhìn thấy bà nội họ Châu đã mò được một cái bánh, cắn một nửa rồi.
“Ăn, ăn, ăn, thế nào cũng chẳng nghẹn chết bà được.”
Lạc Anh tức giận, mang số bánh còn lại vào nhà bếp, cẩn thận cất chỗ lương thực này đi.

Nhấc cái ấm trên bếp lên, rót một bát nước rồi quay lại chỗ Châu thị, đưa xong thì đứng dậy, đi rót một bát cho mình.
Châu thị ăn như hổ đói, cũng không biết trong đó còn trộn lẫn vỏ cây du, nuốt thẳng vào cổ họng.

Chính vào lúc sắp nghẹn đến mức mắt trợn trắng thì thấy nước Lạc Anh rót, vội cầm bát lên, uống ừng ực.
Cục nghẹn trôi xuống dễ dàng, trong lòng mụ thầm mắng Lạc Anh không biết tốt xấu, nếu ngoan ngoãn đi nhà họ Lương làm vợ bé thì sao mụ phải gặm cái bánh hỗn tạp này?
Sau đó lại trách lão Lương là đồ ăn hại, không có bản lĩnh, chỉ một đứa bé gái thôi mà cũng không nắm chắc được.

Để mụ nói thì chỉ cần trực tiếp trói người lại, mang về.

Gạo nấu thành cơm rồi thì nó còn có thể gây chuyện thế nào nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, mụ biết là cái mạng này của mình bây giờ vẫn cần nhờ con chết bầm kia nuôi sống.

Thế là mụ cười lấy lòng:
“Cũng là cháu có bản lĩnh, mỗi lần ra ngoài đều tìm được đồ ăn về.

Ta nói này, bà mợ cay nghiệt của cháu lần này lại không thiếu chỉ cây dâu mắng cây hòe đi.”
Từng câu lấy lòng, từng chữ mang ý cười, tấm lưng già của mụ cũng chẳng còn thẳng như khi lão Lương ở đây.
Lạc Anh đói đến mức dạ dày chỉ toàn là nước chua, cầm bát lên uống một ngụm nước ấm, đè nén sự khó chịu.

Rồi nói:
“Mợ tôi có cay nghiệt đến đâu cũng không bán con trai, bán con dâu, bán cháu chắt.”
Câu này chọc thẳng vào lòng Châu thị, cũng là khúc mắc trong lòng Lạc Anh.
Nếu là bình thường, Châu thị còn có thể lý luận mấy câu.

Nhưng hôm nay, rõ ràng là cháu gái đang rất tức giận, mụ sợ bị liên lụy đến bản thân.

Chỉ đơn giản cúi đầu, ngón tay khô quắt cầm bắt nước trước mặt, uống từng ngụm nước nhỏ một, chỉ mong nước có thể làm cái bánh kia nở ra càng to, càng phồng hơn.

Đồng thời mụ âm thầm cầu khấn, mong cho Sát Tinh này sớm nghĩ thông mà gả vào nhà họ Lương.

Cả mụ cũng có thể đi theo, ăn uống đuề huề (1), đỡ phải ở đây sống qua ngày như chịu tội.
Sắc trời đã tối sầm.
Nhà lão Lương có thừa lương thực mà cũng chỉ thắp một ngọn đèn, đừng nói đến nhà người nghèo khổ.
Châu thị đã theo ánh trăng mò về giường đi ngủ từ lâu, chỉ còn lại một mình Lạc Anh, cọ cọ rửa rửa, rồi lại chẻ củi, đun nước.

Khi làm xong hết thì đã là nửa đêm.


Những sự việc xảy ra hôm nay, sự nào sự nấy đều khó chịu, việc nào việc nấy đều ghê tởm.
Lạc Anh không ngủ được, nàng ngồi trong viện, nhìn ánh trăng nơi chân trời có màu như cái nồi gang.

Trong lòng hơi mù mịt, không biết nếu lần sau mà lão Lương thật sự tìm người trói mình lại, vậy thì phải làm thế nào đây.
Mà cái người khởi xướng tất cả hình huống đến nay lại đang ngáy ầm ầm, cực kỳ rõ rệt trong màn đêm u nhã, tĩnh mịch.
Không biết cành liễu trong tay Lạc Anh đã bị bẻ gãy thành bao nhiêu đoạn rồi.

Nàng vừa thoáng bình tĩnh một chút, lại tràn ngập lửa giận.
“Chết là cùng chứ gì!”
Nàng bỗng nổi điên, quăng mấy cành cây bị bẻ gãy xuống đất: ” Tốt xấu gì cũng phải sảng khoái, tuyệt đối không được giống như cha mẹ ta.”
Lại nhớ đến cái tên đã trộm của nàng ba lần liền, ngọn lửa không bén ở cùng một chỗ (tức giận không phải chỉ vì một nguyên nhân).

Nàng chửi rủa:
“Còn muốn giả thần giả quỷ lừa ta, quỷ mà còn cần ăn lương thực à? Ngươi trộm đồ của bà cô, ăn vào sẽ bị đau bụng tiêu chảy! Hừ!”
Ánh trăng thê lương chiếu xuống mặt đất, nhạt nhẽo, lành lạnh.

Trên mái nhà, thiếu niên áo đen nhìn chằm chằm cử động của nàng, khi nghe thấy câu mắng mỏ trẻ con kia thì bất giác xấu hổ, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên, đồ ăn nuốt xuống lúc nãy cũng như đang bị mắc ở cổ họng.

Trên đường trốn chạy, tránh né khắp nơi, chàng đã sớm rơi vào tình cảnh không có lối thoát (2).

Ba lần lấy đồ ăn của nàng đúng là ở thế bất đắc dĩ.

Vốn còn không biết nên làm thế nào để lương tâm yên ổn một chút, nay đi theo nàng suốt cũng xem là hiểu được cảnh ngộ của nàng.
Một khi đã như vậy, chàng bèn giúp nàng giải quyết vấn đề khó khăn này đi, coi như là báo đáp cái ơn ăn đồ của nàng.
Đợi nàng quay người vào nhà, thiếu niên áo đen vung roi cuốn vào cành cây, mượn lực nhảy xuống từ mái nhà.

Chàng di chuyển thật nhanh theo hướng lão Lương đi khỏi lúc xế chiều.

Không đến một lát, bóng dáng chàng đã hòa vào màn đêm đen đặc.

~~~~~~~~~~
Ngát
(1) Bản gốc “Cật hương hát lạt”: ăn thơm, uống cay, ý chỉ cuộc sống giàu có, ăn uống thoải mái.

Còn để chỉ một cách sống đề cao vật chất và sự thoải mái.

(Theo Baike)
(2) Bản gốc “Sơn cùng thủy tận”: hoàn cảnh khó khăn, tuyệt vọng, cùng đường bí lối, có chữ đường ở trên nên mình dùng không có lối thoát cho đỡ bị lặp..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.