Đọc truyện Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới – Chương 3: Quyên góp
Bão đến.
Cả đêm mưa như trút nước cho đến sáng sớm mới tạnh. Mưa tạnh nhiệt độ
không khí lại tăng lên, trong ẩm ướt mang theo sự oi bức còn sót lại của tháng chín. Buổi sáng phải ra ngoài đi học, Đinh Huyên vừa mở cửa ký
túc xá ra, liền trông thấy lá cây ngô đồng bên ngoài hành lang cao tới
bốn tầng lầu bị mưa to làm gãy không ít. Mà dưới tàng cây bạch quả quả
thật rơi rụng khắp nơi dưới đất.
Đinh Huyên chìa tay ra, hạt mưa bụi nhỏ bé lành lạnh rơi trên lòng bàn
tay cô: “Trời vẫn còn mưa, nhớ mang ô đấy.” Cô vừa nhắc nhở bạn cùng
phòng, vừa trở về lấy ô.
Ký túc xá nghiên cứu sinh tại Hoa Đại chia ra phòng bốn người và phòng
hai người. Đinh Huyên ở tại phòng hai người, phía trên là giường phía
dưới là bàn, cộng thêm hai tủ đứng lớn. Không gian trong phòng đủ lớn,
chiếc giường phía trên treo một tấm rèm, cạnh cái tủ đặt gọn gàng tấm
đệm yoga cân trọng lượng bình thủy giá giầy hộp đựng đồ. Dạo này mưa dầm liên tục, quần áo treo ở ban công cứ ẩm không khô được, thế nên cạnh
giường còn treo hai ba bộ quần áo mùa thu. Dưới cửa sổ đặt chiếc tủ lạnh nhỏ mà bạn cùng phòng Vương Thu đã mua, nhồi nhét sữa chua sương sáo
trái cây và bánh sủi cảo ăn nhanh. Mỗi lần thấy dì trông coi ký túc xá
kiểm tra, cô liền nhồi nhét trong ngăn tủ lạnh.
Vương Thu là một trạch nữ, học nghiên cứu sinh chỉ là vì không cần tốt
nghiệp đi ra ngoài làm việc, gần đây cô đang suy nghĩ có nên học tiến sĩ như Đinh Huyên không, dù sao học xong cũng không dùng ra ngoài làm
việc.
Hai người xuống lầu, mở ô chầm chậm đi về phía tòa lầu học viện, lịch
học sáng nay chật kín. Dọc đường đi Đinh Huyên đều nghĩ tới kịch bản của cô.
“A Huyên, cậu có biết hôm qua ở sân bay có xe đưa đón tự bốc cháy không? Trên xe có sinh viên của viện y học trường chúng ta đấy.” Vương Thu tìm di động, đột nhiên nói.
Đinh Huyên chợt dừng bước nhìn cô bạn: “Xe đưa đón tự bốc cháy?”
“Tớ có một người bạn tại viện y học, ở ngay trên chiếc xe ấy. Lúc xảy ra chuyện cậu ấy chạy xuống kịp, nhưng bạn nam đi cùng thì bị bỏng còn gãy xương.” Vương Thu cau mày nhìn di động, “Đọc tin tức cậu ấy phát ra,
bạn nam kia gia đình nghèo khó, phí điều trị thiếu một khoản lớn, đang
kêu gọi mọi người quyên tiền đấy.”
Đinh Huyên ngạc nhiên, vẫn không nhúc nhích. Có người chạy xe đạp nhanh
như bay lướt qua, tiếng chuông ring ring chói tai lúc này kéo suy nghĩ
của cô trở về.
“Đưa tớ xem.” Cô đóng ô tiến lại gần. Vương Thư đưa di động cho cô.
Chỉ là một bài viết đến từ số weixin công cộng của viện y học, nói sơ
lược hôm qua xe đưa đón tại sân bay đột nhiên tự bốc cháy, lúc ấy trên
xe đã có rất nhiều hành khách. Khi phát hiện đầu xe bốc khói, tất cả mọi người đều hoang mang, chen nhau chạy xuống. Gần như cùng lúc ngọn lửa
bùng lên. Bạn nam cùng lớp xuống xe cuối cùng bị bỏng lưng, khi vẫn còn
trên xe ở trong đám người đùn đẩy, cậu bạn kia bị ngã gãy xương vai đồng thời bị giẫm lên người. Cậu sinh viên đó đến từ quận nghèo, hai người
anh ở nhà làm nghề nông đến giờ vẫn chưa lập gia đình, người cha cực khổ nhiều năm bị tật không thể làm việc nặng, còn mẹ thì mắc chứng bại liệt không thể tự lo cuộc sống, thu nhập trong nhà cả năm chưa đến một vạn.
Theo lý thuyết phía sân bay sẽ phụ trách tiền bồi thường, nhưng trước
khi thủ tục bồi thường làm xong phí điều trị ứng tạm vẫn chưa đủ. Trước
mắt còn thiếu mười lăm vạn, kêu gọi mọi người quyên tiền, dùng mạng hoặc không dùng mạng đều có cách quyên tiền.
“Trưa hôm nay tại cửa căn tin có hoạt động quyên tiền.” Đinh Huyên lẩm bẩm.
“Cậu muốn đi hả?” Vương Thu hỏi.
“Ừm.” Đinh Huyên gật đầu.
……
Giữa trưa, cửa căn tin thứ ba. Bầu trời lại đổ mưa tí tách. Quang cảnh
đã sắp tới một giờ rưỡi, căn lều bên phải không ai qua lại. Nhân viên
vừa ngáp vừa thu dọn đồ đạc định rời khỏi. Chỉ có biểu ngữ “Quét mã tặng đồ uống” bán thức uống, trước quán còn xếp một hàng ô che mưa đủ màu
sắc. Còn hội sinh viên viện y học quyên tiền, có lẽ không đoán được trời có thể đổ mưa, không chuẩn bị lều, chỉ đành lui đến cạnh vách tường,
chiếm giữ một phần đất trống dưới mái hiên căn tin.
Đinh Huyên ăn xong mang theo ô đi qua, cậu sinh viên đeo mắt kính ngồi
sau bàn lập tức đứng lên tỏ vẻ hoan nghênh biếu tặng tình thương.
Cô mở khóa kéo cặp sách tìm ví tiền, lục lọi một hồi mới nhận ra ví tiền ở ký túc xá, bây giờ chỉ có túi tiền lẻ đựng thẻ xe buýt.
“…Các bạn có nhận tiền xu không?” Đinh Huyên ngẩng đầu hỏi.
“Nhận. Tình thương không hề phân biệt lớn nhỏ.”
Đinh Huyên lặng lẽ đổ hết tiền xu trong túi tiền lẻ, bỏ vào trong hộp quyên tiền màu đỏ, tiếng lốp bốp vang lên.
“Cám ơn học muội.” Cậu sinh viên đeo mắt kính cười với cô.
“Tôi là học tỷ.” Đinh Huyên liếc cậu ta một cái, nhét túi tiền lẻ vào trong cặp sách.
“A Huyên, cậu xong chưa?” Vương Thu từ căn tin chầm chậm đi qua, đang hút bịch sữa chua.
Ngồi sau bàn, có một cô gái luôn im lặng ngồi cạnh cậu sinh viên kia, cô ta nghe được âm thanh liền ngẩng đầu: “Vương Thu?”
“Tôn Văn? Cậu cũng ở đây à?” Vương Thu mở to mắt.
Tôn Văn chính là người bạn viện y học của Vương Thu, vóc dáng không cao, gầy gò, mặc áo sơ mi đơn giản rộng thùng thình với quần bò, tóc ngắn
ngang tai, gương mặt dường như lớn bằng bàn tay, trông càng mảnh khảnh
bé nhỏ hơn.
Có Tôn Văn ở đây, Vương Thu ngại không quyên tiền, từ trong ví rút ra năm tệ nhét vào: “Buổi chiều cậu không có lớp?”
“Không có.” Tôn Văn hơi ngại ngùng, “Tớ muốn đợi mưa tạnh rồi đến tòa lầu học viện.” Cô ta không mang ô.
“Tớ đưa cậu đi. Dù sao bọn tớ cũng không có việc gì,” Vương Thu quay đầu hỏi Đinh Huyên, “Phải không?” Đinh Huyên gật đầu.
“Không cần không cần.” Tôn Văn ngượng ngùng xua tay liên tục, “Cũng không cùng đường.”
“Cho dù khác đường cũng đưa cậu đi được. Đi thôi đi thôi.” Vương Thu kéo Tôn Văn.
“Vậy cám ơn hai cậu.” Tôn Văn hé miệng cười.
Đinh Huyên đi bên cạnh Vương Thu và Tôn Văn, cũng chầm chậm theo con
đường bóng râm hướng về tòa lầu viện y học. Buổi chiều cô không có lớp,
muốn đi gặp giáo sư hướng dẫn Uông Ninh, nhưng bây giờ còn có thời gian.
Tôn Văn lấy kinh nghiệm bản thân kể lại những gì mình đã trải qua hôm trước.
“Xe đột nhiên bốc khói, mau chóng bén lửa. Ban đầu tớ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bên cạnh có người bỗng nhiên bắt đầu hét to. Tất cả
mọi người như ong vỡ tổ chen chúc ở cửa trước.” Tôn Văn nhíu mày, có
phần đau buồn, “Sau đó nghe nói tài xế không cứu được —— lúc ấy tớ thấy
bộ dáng của anh ta là biết rồi.” Tôn Văn lắc đầu, “Ngọn lửa này bốc cháy rất kỳ lạ, nói có khả năng là do mạch điện bị hỏng. Nhưng tài xế giống
như một người lửa, lửa trên người hoàn toàn không dập tắt được.”
“Trời ơi, nghiêm trọng như vậy.” Vương Thu cảm thán, “Thế bạn học của cậu coi như may mắn. Cậu không bị thương là tốt rồi.”
“Bởi vì đám đông nên cậu ấy lạc khỏi tớ và giáo sư hướng dẫn.” Nói đến
đây, trên mặt Tôn Văn hơi đỏ lên, “Tớ và giáo sư hướng dẫn ở cùng nhau.
Lúc xuống xe, là thầy ấy bảo vệ tớ. Sau đó, thầy ấy còn mạo hiểm lên xe
tìm bạn học của tớ, sau khi dìu xuống còn băng bó đơn giản phần xương bị gãy. Tại hiện trường có rất nhiều người bị thương, trước khi xe cứu
thương tới, tất cả đều do giáo sư xử lý.”
“Con người giáo sư hướng dẫn của các cậu tốt vậy ư?” Đinh Huyên luôn nghiêm túc lắng nghe, hỏi một câu.
“Thầy ấy rất tốt! Lần này nếu chính phủ không tặng thưởng, nhà trường
cũng sẽ thưởng cho thầy ấy.” Nhắc tới giáo sư hướng dẫn, Tôn Văn gần như lập tức kích động, nhưng cẩn thận đè nén cảm xúc trong lòng mình, “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, y thuật vượt trội. Nhà trường dốc hết sức mới mời thầy ấy từ nước ngoài trở về, tuy nói mới nhậm chức năm ngoái, nhưng rất
được sinh viên hoan nghênh. Năm ngoái khi chọn giáo sư hướng dẫn, hơn
phân nửa lớp bọn tớ đều gửi thư cho thầy ấy. Lúc đó tớ rất rối rắm, cạnh tranh quá kịch liệt, có điều may mà thầy ấy cũng chọn tớ.”
Đinh Huyên càng nghe càng cảm thấy khó tin. Dân du học nước ngoài, tuổi
trẻ đầy hứa hẹn, y thuật vượt trội… Cô loáng thoáng cảm thấy hơi lạnh
sâu xa từ cột sống dâng lên đỉnh đầu.
Đã tới viện y học.
“Cám ơn các cậu đưa tớ về.” Tôn Văn cười, di động chợt vang lên, cô ta
nhìn màn hình, ánh mắt sáng lên, dùng tay ra hiệu đừng lên tiếng, “Thầy
Đoàn.” Cô ta nói với di động.
Đinh Huyên đột nhiên ngẩng đầu, bất động nhìn chằm chằm Tôn Văn, cô từ từ cứng đờ.
“À, vâng…không phiền ạ, thầy Đoàn. Em đi lấy ngay đây.” Tôn Văn cúp máy, nhỏ giọng thở dài, “Thị lực của thầy tốt thật, thầy ấy nhìn thấy tớ ở
dưới lầu, bảo tớ nhân tiện đến chỗ phụ đạo viên lấy đồ chuyển phát
nhanh.”
“Sếp cậu ở lầu mấy?” Vương Thu hỏi.
“Lầu sáu.”
Đinh Huyên ngẩng đầu. Tại tầng thứ sáu của tòa nhà viện y học cao lớn
trang nghiêm màu trắng, cửa sổ màu xanh nhạt phản quang hơi mở ra, một
bóng người mơ hồ cao lớn đứng trước cửa sổ, xoay người rồi rời đi. Cô
quay đầu lại muốn hỏi Tôn Văn tên đầy đủ của giáo sư hướng dẫn của cô ta là gì, nhưng căn bản không kịp mở miệng.
“Tớ lên trước đây, tạm biệt!” Vừa dứt lời, Tôn Văn mặc mưa chạy vào đại sảnh.
“Tạm biệt!” Vương Thu hô to.
“Cậu có biết tên họ giáo sư hướng dẫn của cậu ấy không?” Đinh Huyên nhìn chằm chằm bóng lưng của Tôn Văn, cho đến khi cô ta biến mất tại cửa
vào.
“Không biết, đâu có liên quan tới chúng ta.” Vương Thu xoay người định
rời khỏi, lại nhìn thấy Đinh Huyên vẫn còn đứng tại chỗ, “A Huyên? Đi
thôi!”
“Ờ.” Đinh Huyên hoàn hồn, cuối cùng nhìn tám chữ to phía trên cửa chính
lầu thực nghiệm cơ sở viện y học một cái, rồi cùng Vương Thu rời khỏi.
Lầu sáu, hành lang.
Tôn Văn ôm chuyển phát nhanh từ thang máy đi ra, đi hơi nhanh, rồi dừng
lại ở cửa văn phòng 621, lấy ngón tay vén tóc mái, sau đó vừa hít sâu
một hơi vừa gõ cửa.
“Vào đi.”
Trong văn phòng, người kia đang đứng trước cửa sổ, xoay người cười lịch sự: “Cám ơn em, Tôn Văn.”
“Thầy đừng khách sáo ạ.” Tôn Văn nhỏ giọng nói, hơi đỏ mặt, thả nhẹ bước chân, đem túi văn kiện EMS dán kín đặt lên bàn.
“Lưu Tư không lên à?” Ánh mắt anh từ con đường rậm rạp bóng cây ướt sũng và cây cối ven đường sau cơn mưa đảo qua, dường như hơi đăm chiêu,
thuận tiện nói tên một nữ sinh khác.
“Đó không phải Lưu Tư, là Vương Thu bạn thời cao trung của em, năm hai
nghiên cứu sinh học viện nghệ thuật. Bạn nữ kia là bạn cùng phòng của
cậu ấy.” Tôn Văn trả lời.
“À.” Anh cong khóe miệng, không nói nữa.
Cửa văn phòng khép lại nhẹ nhàng.
Ngoài cửa là bảng tên kim loại bóng loáng, mang theo ánh sáng màu bạc, có khắc năm chữ:
Văn phòng Đoàn Luật Minh.