Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 36: Tuyệt đối không thể nào


Đọc truyện Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi – Chương 36: Tuyệt đối không thể nào

Editor: trang bubble ^^

Lạnh nhạt dứt lời, không dừng lại, Huyền Vũ Thác Hàn nhếch miệng cười tà, xoay người, đi về phía cửa đại sảnh, mà một nhóm hộ vệ áo đen sau lưng được huấn luyện nghiêm chỉnh theo sát ra, để lại một nhóm người áo đen khác với người đàn ông lạnh lùng vẫn còn đứng im ở đó.

……

“Lão đại, hiện tại cậu ở nơi nào? Mới vừa đi xử lý chút chuyện làm trễ chút thời gian, chuyện bàn bạc ra sao?” Bên kia điện thoại, La Vũ Hiên chau mày vội hỏi, thân là trợ lý, hôm nay lại không làm tròn bổn phận, vừa nghĩ tới nguyên nhân không làm tròn bổn phận, chỉ thấy trong nháy mắt gương mặt tuấn tú kia giăng đầy mây đen.

Ban đêm bầu trời đầy sao lấp lánh, từng chiếc đèn đường như hàng rồng rắn vẩy chiếu vào trên đường xe chạy.

Một chiếc xe thể thao đen loá mắt, lao nhanh như bay trên làn xe chạy trong đêm tối, xe tốc độ nhanh, vòng qua từ trước mắt làm cho người ta không kịp nháy mắt.

Chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn ngồi ở trên chỗ tài xế, mang theo tai nghe mi ni tiên tiến, mày đẹp thẳng nhíu lại nhưng lại nhẹ nhàng nói; “Ngày mai cậu chạy về thành phố V trước, thông báo Vũ, bảo cậu ấy xử lý một chút chuyện bên nước ngoài kia, là lúc nên trở lại rồi.”

Trước mặt chính là đèn đỏ, nhưng xe vẫn không chậm lại từng chút một ngược lại chân ga kéo hết tốc lực.


“Còn nữa, thông báo mấy ông già kia, sáng mai đi họp.” Cũng lại bắt đầu rồi, vậy hãy để cho trò chơi càng tận hứng hơn một chút!

La Vũ Hiên không hỏi gì nhiều, qua nhiều năm như vậy, ăn ý đó là không cần phải nói.

“Được!” Dứt lời, tiếp đó liền cúp điện thoại.

Đèn đỏ ngã tư đường mới vừa vặn nhảy qua đèn xanh, chiếc xe thể thao kia điên cuồng chạy như bay ở trên đường, lại đột nhiên quẹo cua 90 độ, nghe thấy một tiếng phanh lại ‘Két!’ thủng trời sau đổi tiếng sức kéo động cơ, cửa xe vù một cái, trên đất xẹt qua một chút ánh sao, bốc lên một cơn bụi rồi đi cực nhanh……

Bên trong biệt thự Tiêu Vân Các, ánh sáng đèn thủy tinh nơi nào đó dưới bóng đêm, khắp nơi đều tràn ngập sự không bình tĩnh, chỉ thấy chỗ đình viện hoa lệ tao nhã, ở dưới bóng đêm tươi đẹp đó, trong đình viện trang hoàng bài trí trở nên đặc biệt thanh nhã, đặt không ít bình bình lọ lọ, trong đó cũng không thiếu là một vài chậu hoa sứ đồ cổ không biết từ đâu đưa tới, to to nhỏ nhỏ, đặt phân tán rời rạc ở trong đình viện.

Mà một bóng dáng bận rộn, vẫn còn đang lên trên xuống dưới, lo trong lo ngoài khuấy cánh hoa đổ vào bên trong bồn kia, trong đó còn có một mâm sứ thanh hoa hơi lớn hơn đựng nước, phía trên còn trôi nổi mấy đám cánh hoa tàn đã rửa qua giữ lại, bên cạnh còn ném mấy cuống hoa cành xanh của mấy cánh hoa bị hái.

Tìm một buổi chiều, Xá Cơ Hoa cũng không tìm được phòng bếp, đi xuống ở hành lang kia, thì lại để cho cô phát hiện chỗ tốt như vậy, trong lòng kích động không thôi, gọi cũng không thấy người, không thì trực tiếp ra tay, nếu không hoa sẽ sắp héo tàn rồi.

Nơi này thật giống như là một thế giới bị một mình cây xây dựng, núi giả nước chảy, bồn cảnh quạt gió, đứng ở trong đình viện trên đỉnh còn có thủy tinh ngoài trời che phủ, vào lúc ánh mặt trời có thể chiếu xuống lại có che đậy, nếu như gửi ở loại địa phương này, vậy mùi hương hoa hồng sinh ra nhất định sẽ càng tốt hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại, một tiếng ùng ục lại vang lên từ trong bụng cô gái nào đó!

Xá Cơ Hoa thầm nuốt ngụm nước miếng, ờ bụng một cái; “Đây rốt cuộc là chỗ nào nha, còn có người có tiền nhỉ, chỗ lớn như vậy, đến cả người cũng luyến tiếc mời, làm một chỗ vắng ngắt lớn như vậy cho ai ở chứ?”

Thấy cánh hoa cũng làm được xấp xỉ còn thiếu gia vị, mặt Xá Cơ Hoa buồn bực đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn xanh vàng rực rỡ chói mắt chung quanh nhưng là chỗ ngay cả một bóng người cũng không có, cau mày vuốt bụng nói; “Thiệt là, mình còn chưa có ăn cơm tối đấy, chỗ này cũng không biết có người tìm đến gọi ăn cơm hay không.”

Tính tính toán toán, cô tới cũng đã mấy tiếng rồi, đến trong biệt thự này, trừ quản gia với tên mắc bệnh chó điên kia, thế nào cũng không thấy thằng nhóc thúi trong miệng lão phu nhân kia? Chẳng lẽ……

Trong đầu thoáng qua người đàn ông thân thể sạch sẽ, trên mặt xấu xa khó chịu, Xá Cơ Hoa nhất thời giật thót mình, lông tơ đột nhiên run lên nổi da gà đầy mình khó chịu vội nói; “Phi phi…… Chính là chó điên kia, làm sao có thể! Tuyệt đối không thể nào.”


Vội xoa nhẹ lông tơ dựng lên ở trên hai tay, cô gái nào đó bỏ qua suy đoán mới vừa lóe lên từ trong đầu, chỉ với kiến thức thân kinh bách chiến của cô đến xem thì cháu trai nhà người có tiền kia không phải toàn thân từ trên xuống dưới béo trắng, núc ních non mềm, cho dù nơi nào đều thấy là một bộ dáng phúc hậu.

Trước hết tên mắc bệnh chó điên kia trừ lớn lên đẹp đẽ một chút xíu như thế, vóc người đẹp mắt một chút xíu như thế, giọng nói kia dễ nghe một chút xíu, màu da khỏe mạnh dễ nhìn một chút xíu, chỉ toàn thân cao thấp kia của anh ta thì điểm này có thể so với nhà người có tiền? Chỉ cần hình tượng phúc hậu của người ta vừa đứng lại, cũng khiến anh ta so đến chân trời rồi!

“Đúng, chỉ là tên mắc bệnh chó điên kia thấy thế nào không giống lắm, tuyệt đối không thể nào.”

Lúc này càng nghĩ, Xá Cơ Hoa lại càng thấy vô cùng có lý, cuối cùng cũng vứt ý nghĩ này đến sau ót.

Quét mắt bốn phía, cũng sẽ không mong đợi có bóng người ra ngoài.

Cơ Hoa lấy ra vài tờ giấy từ trong phòng sang trọng duy nhất liên kết với đình viện kia qua loa đắp lên miệng, đợi đến khi tìm được phòng bếp, lấy được gia vị, đang thêm vào, ém miệng thì OK rồi.

Chỉ là, trước mắt việc quan trọng lớn nhất chính là tìm một chút đồ tới lấp đầy bụng mới là quan trọng……

Đèn đường thủy tinh, ánh sáng trong suốt chiếu sáng trên lối đi rừng trúc, một chiếc xe thể thao đen chói mắt cấp tốc chạy như bay từ trên lối đi, chạy thẳng phía biệt thự ở trên lối đi uốn lượn sáng ngời này.

Ở dưới tiếng thắng xe chói tai vừa đến, xe thể thao dừng ở trước cửa lớn biệt thự, mà ngay từ lúc xe tiến vào cửa sắt chắn bên ngoài Tiêu Vân Các thì cửa biệt thự đã sớm có người chờ đợi, lúc xe dừng lại, người giúp việc nam chờ đợi lập tức nghênh đón!


Huyền Vũ Thác Hàn từ trên xe xuống bèn đưa chìa khóa cho người tiến lên đón, “Sao không thấy bác Phúc?” Quét mắt bốn phía cũng không thấy bác Phúc, không khỏi hỏi.

Nam giúp việc đi theo phía sau vội lên tiếng; “Xế chiều hôm nay, Phúc quản gia và thím Lưu đã trở về nhà cũ rồi.”

“Đi về?” Huyền Vũ Thác Hàn vừa đi vào đại sảnh vừa cởi nút cổ áo ra, thả ống tay áo vừa hỏi; “Vậy có nói lúc nào trở lại hay không?”

“Phúc quản gia không nói.”

“Ừ, cậu đi xuống đi.”

Vào sau khi nam giúp việc lui ra, Huyền Vũ Thác Hàn không dừng lại thêm ở trong đại sảnh, trực tiếp đi tới phía phòng của mình, bởi vì nguyên nhân thời tiết khô nóng, trên người cảm giác dính nhớp khiến anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái, vừa đi, vừa bắt đầu cởi quần áo trên người ra.

Cả tòa biệt thự sang trọng, vắng vẻ đến khiến người có chút cảm giác quái dị, ở dưới ánh sáng đèn thủy tinh, rõ ràng mỗi một góc đều sáng đến chói mắt nhưng cũng không cách nào từ trong không khí nơi này cảm thấy đựơc từng chút hơi ấm, di động trong không khí là loại hiu quạnh vắng ngắt, tĩnh lặng không nói được.

Có lẽ trở lại chỗ của mình, bản năng không che giấu vẻ mệt mỏi trước mắt kia nữa, Huyền Vũ Thác Hàn trực tiếp cởi nút cài áo sơ mi ra, hơi nới ra cổ áo, trực tiếp đi tới địa bàn thuộc về mình kia……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.