Bạn đang đọc Suỵt! Bí Mật – Chương 5: Lương Thu Nguyệt 1
Edit: jena
“Sao mà nhát thế!”
Bị Cam Hiểu hiểu nói thì thôi, quên đi, Sở Nhuế vẫn có phong độ của một thân sĩ, sẽ không so đo với một cô gái, nhưng làm sao mà bỏ qua cho Thương Trọng Lệ được!
“Còn cậu…!Cậu thì gan quá!” Sở Nhuế đáp.
Thương Trọng Lệ kinh ngạc nhướng mày trái, lúc trước nhìn Sở Nhuế luôn là một bộ vâng vâng dạ dạ, còn nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ cãi lại, bây giờ xem ra cũng có chút tinh thần quật khởi đấy.
Nhưng cậu lười nói lời vô nghĩa với Sở Nhuế: “Đúng vậy, tôi gan lớn, anh không vào nhà thì tôi vào, còn anh cứ một mình một người ở bên ngoài đi.”
Nói xong thì cậu xoay người đi thật, Sở Nhuế gấp không kịp mà đuổi theo, không quên quay đầu nhìn thoáng qua cây cổ thụ vặn vẹo trong màn đêm.
Từ Nguyên vừa nằm lên giường liền ngủ ngay, trong phòng vang vọng tiếng ngáy.
Hoa Lạc Thâm nhìn thấy bọn họ quay lại thì trong lòng mới buông lỏng sự lo lắng.
“Có bị sao không?” Hoa Lạc Thâm hỏi.
“Anh ấy xém nữa thì xảy ra chuyện, nhưng bây giờ thì ổn rồi.” Thương Trọng Lệ nói chuyện với Hoa Lạc Thâm rất thân thiện, không giống với bộ dạng châm chọc mỉa mai khi nãy, thái độ trái ngược này khiến cho Sở Nhuế không khỏi tấm tắc làm lạ.
“Bé Sở, cậu đừng chạy loạn, tôi dẫn cậu vào đây, nếu cậu xảy ra chuyện thật thì cả đời này tôi sống không nổi đâu.” Hoa Lạc Thâm không nói chuyện với Thương Trọng Lệ, leo lên giường mình, thấp giọng nói chuyện với Sở Nhuế.
“Xin lỗi.” Là do anh suy xét không chu toàn, không ngờ rằng trong trò chơi cũng sẽ xuất hiện một thứ đáng sợ như vậy, thiếu chút nữa là toi mạng rồi.
“Có gì mà xin lỗi, người phải xin lỗi là tôi này, vô duyên vô cớ kéo cậu vào đây, nếu lần này qua cửa, tôi sẽ chia đôi tiền cho cậu.”
Sở Nhuế không có hứng thú với tiền bạc, tiền làm ra vừa đủ ăn là ổn rồi, anh cũng không cần mua hàng hiệu hay đồ xa xỉ, ăn uống, sinh hoạt hằng ngày chỉ cần thoải mái tự tại là đã đủ hạnh phúc.
“Bé Sở, cậu đi ra ngoài làm gì?”
Hoa Lạc Thâm rất hiểu anh, một người nhát gan như anh thì sẽ không có khả năng chủ động đi ra ngoài.
Sở Nhuế: “Tôi đi ra ngoài tìm máu gà.”
“Máu gà?” Hoa Lạc Thâm nghi hoặc hỏi.
Sở Nhuế gật gật đầu: “Buổi tối chúng ta chỉ ăn mỗi thịt gà, cậu không phát hiện ra à?”
Hoa Lạc Thâm cũng không nhớ rõ ăn gì, nhưng sau khi nghĩ lại thì hình như quả thật đúng là như vậy.
“Chúng ta đến đây ngày đầu tiên, trên bàn ăn chỉ có cơm thừa canh cặn, bên trong quả thực là có đồ ăn khác, tôi cũng không ngửi thấy mùi máu gà nồng nặc như hôm nay.
Xem ra có thể tối hôm qua có người chết nên chủ nhà mê tín, hôm nay giết gà, lấy máu gà hắt ở vách tường bên ngoài phòng mình để trừ tà.”
“Trừ tà cái gì? Cậu nghĩ là có quỷ hả?” Hoa Lạc Thâm nuốt một ngụm nước miếng: “Đúng rồi, bé Sở, khi nãy ra ngoài cậu nhìn thấy thứ gì?”
“Một cái kén rất lớn, bên trong có một con quái vật, hình dạng như một người phụ nữ, cả người chỉ có da bọc xương, đen thui, tóm lại rất đáng sợ!”
Giọng điệu của Sở Nhuế còn ẩn chứa một tia oán giận, khiến cho Hoa Lạc Thâm phải nén cười, thấp giọng “khúc khích” một hơi: “Tôi còn nhớ rõ khi còn nhỏ, cậu xem phim kinh dị chung với tôi, sợ tới mức một tuần không dám đi WC một mình, toàn bắt tôi đi theo.”
Sở Nhuế đỏ bừng mặt, chuyện đã qua bao lâu rồi, cũng phải 7, 8 năm rồi mà!
“Cậu nghe tôi nói đến quái vật, không thấy ngạc nhiên hả?” Sở Nhuế hỏi.
Hoa Lạc Thâm hơi nâng cánh tay bị thương lên: “Đây, không phải cậu hỏi cánh tay tôi bị thương như thế nào sao? Tôi là newbie trong phó bản 《 Lữ khách cô độc 》, vào một sa mạc lớn, trong sa mạc có một con quái vật, có một cái kìm vừa dài vừa to, nếu bị làm phiền thì nó sẽ tấn công người chơi.
Cánh tay của tôi do đó mà bị thương, người đi trước nói rằng trong trò chơi cũng sẽ xuất hiện nhiều yêu ma quỷ quái lắm, khá bình thường.”
Bình thường?
Sở Nhuế trở mình, trong phòng chỉ còn lại tiếng ngáy o o của Từ Nguyên.
Cái này có con mẹ nó cái gì bình thường!
Nguy hiểm cực độ!
Sau khi ra ngoài nhất định phải khiếu nại trò chơi này!
——
Sáng sớm hôm sau, bọn họ đi thẳng đến từ đường.
Bên trong từ đường trống rỗng, chỉ có một bài vị vuông vức được đặt ngay ngắn ở trên đài và những sợi dây đỏ được treo đầy xung quanh.
Màu đỏ trên dây đã bạc phếch đi, cuối dây đã lốm đốm nấm mốc đen, vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi hôi cũ kỹ bụi bặm.
Thương Trọng Lệ cầm bài vị lên: “Lương Thu Nguyệt, cũng không viết thêm cái gì khác.”
Năm người còn lại cũng không tỏ vẻ thêm gì, Sở Nhuế nhạy bén nhận thấy được rằng Hoa Lạc Thâm nói trong trò chơi sẽ xuất hiện yêu ma quỷ quái có vẻ đúng là thật rồi.
Sở Nhuế vẫn luôn đi theo phía sau Hoa Lạc Thâm, anh chú ý thấy rằng tòa từ đường này được xây bằng gỗ đào.
Gỗ đào khá yếu, không hợp để xây phòng ốc, hơn nữa công nghệ xây dựng thấp kém khiến cho nơi nôi đều có dấu vết chắp vá, hỗn loạn, nhìn qua vô cùng gai người.
“Sao thế?” Hoa Lạc Thâm hỏi anh.
“Từ đường xây bằng gỗ đào.”
“Có vấn đề gì không?” Hoa Lạc Thâm hỏi.
Sở Nhuế nói lại cho cậu nghe.
Hoa Lạc Thâm không rõ: “Nếu phiền thế thì sao lại phải dùng gỗ đào?”
Sở Nhuế nghĩ lại về chuyện tối hôm qua, có một phỏng đoán: “Dù là gỗ đào hay là máu gà, chúng đều là thứ dùng để trừ tà tránh quỷ, xem người người dân trong làng luôn sợ hãi một thứ gì đó, có khả năng là có liên quan đến Lương Thu Nguyệt.”
“Chỗ này không phải từ đường, mà là nhà giam.” Sở Nhuế nhìn Hoa Lạc Thâm, nếu quả thật có yêu ma quỷ quái ở đây thì hẳn là có dấu vết để lại.
Hoa Lạc Thâm: “Là sao?”
“Có lẽ từ đường này là một nhà giam.” Bên trong từ đường truyền đến tiếng nói của Thương Trọng Lệ, nghe qua có vẻ giống với Sở Nhuế.
Từ Nguyên: “Người anh em, ý cậu là sao?”
Vài người vây xung quanh Thương Trọng Lệ.
“Những sợi dây màu đỏ này không phải dây vải bình thường, mà là bùa, bên trên có văn phù để trừ tà, có lẽ có người sợ hãi có thứ gì đó ở trong từ đường này chạy ra ngoài.”
“Ồ, cho nên từ đường cũng được xây bằng gỗ đào, mục đích cũng là để áp chế con quỷ kia ư?”
Hoa Lạc Thâm hỏi, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đều thật là lợi hại!
Hai mắt Thương Trọng Lệ phát sáng, không ngờ Hoa Lạc Thâm cũng khiến cậu vui như vậy, khen ngợi: “Đúng thế, anh thông minh thật.”
Hoa Lạc Thâm bị khen nhiều đến mức không thể hiểu nổi, cậu có thấy cậu thông minh chỗ nào đâu?
Triệu Tử: “Thứ kia được giấu ở trong từ đường, hẳn là nguyên nhân khiến cho người của làng Hạ Hà bị nguyền rủa căn bệnh người lùn.”
Cam Hiểu Hiểu: “Vậy thì chúng ta ở đây không phải rất nguy hiểm ư?”
Từ Nguyên cười cười nhìn Cam Hiểu Hiểu: “Cô bé, nhát gan thế, ban ngày ban mặt, có gì mà sợ, chúng ta cũng nhiều người mà, sợ cái rắm gì!”
Người đàn ông trung niên thô tục nói xong cũng không giúp cho Cam Hiểu Hiểu vui mừng chút nào, cô lại nép sát vào bên cạnh Triệu Tử.
“Lương Thu Nguyệt!” Triệu Tử nói: “Chúng ta chỉ cần biết chuyện xưa của Lương Thu Nguyệt hẳn là có thể tìm thấy được nguyên nhân bị nguyền rủa.”
“Nói thì nói vậy nhưng ở đây chẳng có gì ngoài cái đài để bài vị kia, vậy thì tìm nữa?” Cam Hiểu Hiểu suy sụp: “Phó bản hai sao rưỡi đúng là khó khăn mà!”
“Đừng nản chí thế chứ cô bé, chúng ta lại vào trong làng tìm thử, chúng ta cũng không vô dụng đến mức không qua nổi phó bản thường mà.” Từ Nguyên vỗ vỗ ngực.
Cam Hiểu Hiểu lại bị lời nói của hắn mệt mỏi không thôi, tiếp tục yếu ớt bò ra sau Triệu Tử.
Bọn họ lại chia làm hai nhóm, nhưng lần này Sở Nhuế, Hoa Lạc Thâm, Thương Trọng Lệ chung một nhóm; Từ Nguyên, Triệu Tử và Cam Hiểu Hiểu một nhóm.
Cam Hiểu Hiểu tuy không quá muốn nhưng cô vẫn thấy ở với Triệu Tử khá an tâm.
Từ Nguyên móc hai khối màn thầu trong túi ra: “Các cô gái, vẫn còn chưa ăn cơm đúng không, đây! Tôi còn hai cái, tuy hơi cứng nhưng vẫn đủ để lót bụng.”
Cam Hiểu Hiểu lắc đầu, có chút ghét bỏ: “Thôi, chú cứ ăn đi.”
Triệu Tử cũng uyển chuyển từ chối.
Từ Nguyên cũng không có tức giận, vui tươi hớn hở đi phía sau hai cô gái rồi gặm màn thầu.
Có thực mới vực được đạo, đạo lý này ai mà không biết.
Làng Hạ Hà vào buổi sáng vẫn rất lạnh lẽo, giống như ngày hôm qua.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt có thể nhìn thấy những cây đại thụ khô cằn xơ xác ở ven đường, gần như mỗi nhà, mỗi hộ gia đình đều có khoảng hai cây đại thụ như vậy.
Sở Nhuế không khỏi nhớ tới con quái vật tối hôm qua, cả người liền run rẩy một chút.
Ven đường có một người dân thấp bé đang cầm chổi quét đất, động tác ung dung thong thả, không nhanh không chậm.
“Xin chào.” Thương Trọng Lệ lại tiếp tục hỏi.
Người kia xoay người, đầu không nhúc nhích, chỉ có hai con mắt lòi ra, tròng mắt trắng dã chiếm phần lớn: “?”
“Xin hỏi, anh có biết Lương Thu Nguyệt không?”
Người dân lộ ra biểu tình suy tư, lắc lắc đầu: “Có chuyện gì không?”
Người này nói chuyện rành mạch rõ ràng, dáng vẻ cũng không có gì khác so với người mắc bệnh người lùn nhưng thần trí vẫn còn ổn, giúp cho ba người chơi cảm thấy đỡ vất vả hơn rất nhiều.
“Có thể hỏi thăm một chút, từ đường ở trong làng có được bao nhiêu lâu rồi không?” Hoa Lạc Thâm hỏi.
Người dân: “Khoảng 50, 60 năm, tôi còn chưa sinh ra thì từ đường đã có.”
Thương Trọng Lệ lại hỏi: “Trong làng có người nào lớn tuổi có thể nói chuyện được không?”
Người dân suy nghĩ, đáp: “Có, ông Triệu, ở đầu làng, nhà thứ ba.”
Có mục tiêu thì mọi chuyện liền đơn giản hơn, ba người ngay lập tức đi về phía đầu làng.
Sở Nhuế nhớ đến Triệu Tiểu Lục, hình như vào ngày đầu tiên vào trong trò chơi, họ đã nhìn thấy cái tên này ở trên tờ quảng cáo ở ven đường.
Nhà thứ ba ở đầu làng rất dễ tìm, bọn họ gõ cửa, chờ một lúc sau mới có người ra mở cửa.
Một cái đầu cẩn thận thò ra, khuôn mặt vàng vọt khô quắt, nếp nhăn đầy mặt, đúng là người lớn tuổi: “Mấy người tìm ai?”
Cửa nhà thấp bé, ba người họ đều cao, phải cúi người mới có thể nói chuyện với ông lão.
Hoa Lạc Thâm: “Chào ông, có Triệu Tiểu Lục ở đây không ạ?”
“Là tôi.”
Hoa Lạc Thâm hí hửng, mọi chuyện càng ngày càng thuận lợi!
“Xin chào ông Triệu, bây giờ chúng cháu muốn hỏi hỏi thăm một chút.
Ông đã từng nghe qua cái tên Lương Thu Nguyệt chưa ạ?”
Bên tai vang lên tiếng khóc nỉ non của phụ nữ, Sở Nhuế căng người, nhìn quanh bốn phía.
Không có gì cả.
Cửa nhà bên cạnh cũng có một cái đầu người thò ra, đôi mắt đầy tơ máu lăm lăm nhìn ba người họ không biết đã bao lâu, khi nhìn thấy Sở Nhuế phát hiện ra mình ngay lập tức đóng sầm cửa lại.
Quá quỷ dị.
Sở Nhuế nghĩ thầm, càng ở lâu trong ngôi làng này, anh càng cảm thấy sợ hãi, người ở đây không bình thường, hoàn cảnh cũng thê lương u ám đáng sợ, còn có quái vật dị hợm, không thể hiểu nổi ai là người đã chế tạo ra một trò chơi như thế này.
“Lương Thu Nguyệt, biết.”
Ông ấy biết!
Ba người kinh ngạc: “Ông Triệu, ông biết gì mau nói cho chúng cháu biết với!”
Dễ dàng như thế thì phó bản này chẳng phải có thể vượt qua rồi sao?
Hoa Lạc Thâm vui mừng vô cùng.
Ông lão đang muốn nói chuyện thì một tiếng hét của phụ nữ vang lên.
“A —”
“Là Cam Hiểu Hiểu!”
Ông lão vừa nghe thấy tiếng la hét liền đóng cửa lại, trốn ở trong đánh chết cũng không ra.
Ba người cũng không thể làm thêm được gì khác, đành phải chạy nhanh đến chỗ phát ra tiếng hét.
“Cô bé, chạy mau!” Từ Nguyên đẩy Cam Hiểu Hiểu ra ngoài cửa, chính mình đang muốn chạy ra ngoài thì bị con quái vật bắt lại, hắn dùng sắn ném một cái túi nhỏ về phía Cam Hiểu Hiểu, sau đó liều chết đóng cửa.
Ở bên trong cánh cửa phát ra tiếng nhai nuốt, xen lẫn là tiếng kêu tuyệt vọng: “Đưa con cho tôi, đưa con cho tôi…”
Cam Hiểu Hiểu chụp lấy cái túi, hoàn toàn ngây ra, run rẩy cả người, Triệu Tử hét lên: “Chạy mau!”
Hai người vội vàng chạy được nửa con đường thì đụng ba người vừa đến, Cam Hiểu Hiểu ôm túi nhỏ, khóc lóc: “Quái vật…!Là quái vật!”
Quái vật đen nhánh phá cửa chui ra, trên người còn dính đầy máu tươi tanh tưởi.
Một con, hai con, ba con, bốn con.
Có khoảng bốn con tất cả.
Sở Nhuế choáng váng.
【 Tác giả có lời muốn nói】
Chúc mọi người đều vui vẻ và khỏe mạnh nha
30.09.22.