Suỵt! Bí Mật

Chương 16: Cần Phải Rèn Luyện Thêm 2


Bạn đang đọc Suỵt! Bí Mật – Chương 16: Cần Phải Rèn Luyện Thêm 2


Edit: jena
Chu Tây Vũ lau mắt kính của mình: “Mọi người, đã có người chết rồi, sao mà người của gia đình này vẫn không có phản ứng gì hết?”
Tôn Phong trả lời: “Phản ứng gì? Chúng ta là người chơi, đây là thế giới mô phỏng, đối với bọn họ thì người chơi chết thì chết thôi, NPC là NPC, sao mà có cảm xúc phong phú như người bình thường được.”
“Liệu có trò chơi nào mô phỏng chân thật như thế này ư?”
Tôn Phong đánh mạnh lên bả vai Chu Tây Vũ: “Tôi thấy mấy người đeo kính như anh đúng là suy nghĩ nhiều thật đó, không nên đâu, cứ cầm tiền rồi đi thôi, tiền là tốt nhất!”
“2 giờ sáng rồi, đến ai?”
“Hình như cậu trai họ Sở.” Tôn Phong nhìn quanh một vòng: “Ủa? Đâu rồi?”
Thương Trọng Lệ từ từ mở mắt dậy từ trong góc tường.
– –
Sở Nhuế kéo vách ngăn sau mép giường, bên trong là không gian tiểu tiện, phía trước có bồn tắm.

Sở Nhuế quan sát một chút, bày biện của căn phòng này có vẻ lúc trước cũng dành cho phụ nữ, nhưng không biết ai đã ở đây.
Sở Nhuế dùng ngón trỏ gõ lên từng chỗ khác nhau trên ván gỗ, tìm được một chỗ rỗng.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng mặt trên của chỗ rỗng này hoàn toàn không khác gì chỗ khác, cúi sát nhìn thì mới nhìn thấy được một khe hở nhỏ xíu, ấn xuống, mở ra một khoảng trống.
Đối diện là phòng ngủ của Hoàng Nghị.

Mà căn phòng này vốn dĩ được quản gia sắp xếp cho Hoàng Tiên Tiên, xem ra hai anh em họ đúng là cấu kết với nhau làm việc xấu.
Sở Nhuế cúi đầu nhìn vào cửa động, muốn nhìn thử từ đây sẽ thông đến chỗ nào.
Cong lưng, vào trong cửa động, điện thoạt bật sáng, loáng thoáng nhìn thấy xác chết nằm trên mặt đất, Sở Nhếu thấy bất an.

Xung quanh tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ điện thoại của anh, những chỗ không thể nhìn thấy khiến anh run sợ, không biết sẽ có thứ gì bất ngờ nhào ra.
Điện thoại chiếu sáng lên bức tường đối diện, trên tường bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ lộn ngược.

Đối phương thấy ánh sáng, làm một động tác xoay người.
Sở Nhuế nhanh chóng ôm điện thoại ngồi xổm xuống, một cơn gió mạnh thổi ngang qua đỉnh đầu anh.
Sở Nhuế nhanh chóng chạy ra ngoài.


Anh không nhìn thấy rõ nhưng anh cảm giác được bóng đen đang đuổi theo sau mình.

Anh nôn nóng, vấp chân té ngã xuống đất.
Gió lại dạt qua đầu anh, Sở Nhuế thở hồng hộc, tầm mắt chợt trở nên mơ hồ, anh hô lên không ổn rồi.
Anh bị rớt mắt kính.
Bên tai dường như có tiếng gió, Sở Nhuế gọi to: “Phu…!phu nhân Lạc!”
Gió liền ngừng lại.
Sở Nhuế nuốt một ngụm nước bọt, tầm nhìn nhập nhòe, lòng anh lại run lên vì sợ.

Trước mặt anh toàn bộ là một màu đen, chẳng khác gì so với người mù.

Anh nhớ đến bộ dạng khi chết không kịp nhắm mắt của hai anh em Hoàng Nghị và Hoàng Tiên Tiên, tự đáy lòng run rẩy không thôi.
“Hoặc đúng hơn là, gọi bà là…!tiểu thư Lạc…!tôi, tôi không có…!ý gì xấu!”
Vừa dứt lời, không biết chạm phải tử huyệt gì của đối phương, gió lại bắt đầu nổi to, Sở Nhuế vội vàng né tránh, cả người ngả ngửa đẩy cửa ra ngoài.

Ra là anh đã chạy được đến gần cửa, chỉ cần bước một bước là có thể thoát.
Sở Nhuế nhắm chặt hai mắt, anh vốn nghĩ mình sẽ ngã dập mặt xuống đất, không ngờ lại lọt vào một lồng ngực.
Ánh đèn đỏ lập lòe, có tiếng gió nhưng không còn nữa.
“Đồ ngốc! Hơn nửa đêm anh chạy ra đây làm gì?”
Giọng điệu của đối phương không hề có ý tốt, nhưng Sở Nhuế lại cảm thấy hạnh phúc vì sống sót trong gang tấc, cảm ơn từ tận đáy lòng: “Cảm ơn.” Anh siết chặt lấy quần áo của Trương Trọng Lệ, không buông tay.
“Còn không thả ra?” Thương Trọng Lệ không kiên nhẫn nói, người này lúc nào cũng kéo phiền phức đến cho cậu.
Nói xong, Thương Trọng Lệ im lặng cất kiếm vào túi.
“Ngại quá, tôi…!tôi không nhìn thấy gì, cậu có thể giúp tôi vào trong một lúc được không?”
Thương Trọng Lệ nhướng mày, giơ tay lên, để sát vào.

Đôi mắt của Sở Nhuế không có tiêu cự, hai mắt tan rã, đúng là không nhìn thấy gì: “Sao anh cận nặng vậy?!”
Sở Nhuế thành thật: “Hơn 8 độ cộng với hơn 5 độ loạn thị và nhược thị.”

“Nhược trí?”
“Nhược thị!” Sở Nhuế cường điệu nói, chọc cười Thương Trọng Lệ.
“Ra là anh bị thiểu năng! Nếu anh nói sớm thì tôi đã biết đường giúp anh nhiều hơn rồi.”
Sở Nhuế trợn mắt, lười cãi nhau với con nít: “Cậu có thể giúp tôi tìm mắt kính được không?”
Thương Trọng Lệ nhìn anh trong chốc lát, cuối cùng cũng chịu giúp.

Sở Nhuế đi theo cậu, cẩn thận dặn dò: “Cậu cẩn thận một chút, không chừng bóng đen sẽ xuất hiện nữa.”
“Nó không xuất hiện nổi đâu, tôi đánh nó trọng thương, tạm thời an toàn.”
Nghe Thương Trọng Lệ nói xong thì Sở Nhuế cảm thấy yên lòng.
Tìm thấy mắt kính, Thương Trọng Lệ hỏi anh: “Anh tới đây làm gì? Anh không sợ à? Hay là không muốn sống nữa?”
“Vây còn cậu?” Sở Nhuế đeo lại kính, nhìn Thương Trọng Lệ: “Cậu đã ở ngoài cửa từ trước, nghe thấy tiếng tôi la, nhưng sao cậu lại không vào trong?”
Thương Trọng Lệ híp mắt, biểu tình có chút nguy hiểm: “Sao anh lại biết tôi ở bên ngoài từ trước?”
“Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cậu.”
Như nghe thấy một chuyện cười, Thương Trọng Lệ nhếch miệng: “Anh nói anh nghe thấy? Anh là thuận phong nhĩ* hả?” Đúng là cậu đã đứng ở bên ngoài từ lâu, cũng nghe thấy tiếng kêu cứu của anh nhưng không vào trong giúp đỡ vì ban ngày Sở Nhuế có thể nhìn thấy bóng đen, cả ngày hôm nay cậu vẫn còn nghi ngờ thân phận của Sở Nhuế.

Cậu muốn bức Sở Nhuế phải ra tay nhưng kết quả là ông anh này lại chật vật đến cực điểm, thiếu chút nữa là mất cả mạng! Vậy thì vì sao anh ta lại có thể nhìn thấy được bóng đen?
*vị thần có tai nghe theo gió
Sở Nhuế không muốn cãi cọ với cậu ở chỗ này.

Anh đoán rằng nếu không phải anh may mắn mò được cửa ra thì chỉ sợ rằng Thương Trọng Lệ quả thực sẽ trơ mắt nhìn anh chết chứ không ra tay cứu giúp.
Người này đúng là một kẻ vô tình.
Sở Nhuế nhặt balo trên mặt đất lên, phủi bụi bên trên, trong lúc vô tình tìm thấy được tấm card đen ở bên hông balo.
Thương Trọng Lệ cau mày: “Thẻ nhiệm vụ.” Sao lại đột nhiên xuất hiện rồi?
Quay về phòng, năm người bắt đầu vây quanh thẻ nhiệm vụ.
“Chậc…” Tôn Phong cầm thẻ nhiệm vụ nhìn rồi khựng lại, quay sang mọi người, đưa thẻ cho Chu Tây Vũ.


Chu Tây Vũ lắc đầu tỏ vẻ cũng không biết đọc.
“Tỷ…” Sở Nhuế từ tốn nói: “Tỷ phu nhân.”
Tôn Phong nhìn những người khác: “Té ra là nhớ nhung chị!” Giải quyết được chữ cái này, không còn từ gì mà hắn không đọc được nữa: “Tỷ phu nhân, mức độ khó hai sao, mức độ sinh tồn bốn sao rưỡi, hoàn thành nhiệm vụ, sự lựa chọn giữa sự sống hay cái chết…!Ý gì đây?”
Chu Tây Vũ nhìn Sở Nhuế: “Hơn nửa đêm cậu chạy ra ngoài thì thẻ nhiệm vụ xuất hiện.”
Ba người khác ở trong phòng đồng loạt nhìn Sở Nhuế.

Anh bị nhìn chằm chằm đến sởn tóc gáy, đẩy gọng kính, kể lại chuyện mình biết cho họ.
“Lão gia họ Lạc có ba đứa con.

Đại thiếu gia là Lạc Đường Hử, tôi đến đây vào ngày đầu tiên đã gặp.

Còn hai người khác là nhị tiểu thư, nghe nói tên là Uyển Nhi, và tam thiếu gia đã chết giữa tiệc mừng thọ.”
Cam Hiểu Hiểu khó hiểu hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến nhiệm vụ?”
“Nhị tiểu thư thường xuyên ngồi ở trong vườn ngắm hoa, nhưng sức khỏe của cô ấy rất kém, với thời tiết bây giờ mà còn phải mặc áo khoác lông của mùa đông…”
Cam Hiểu Hiểu: “Con gái, còn là thiên kim đại tiểu thư, sức khỏe kém cũng không tính là lạ mà!”
Sở Nhuế gật gật đầu: “Vốn dĩ là thế, nhưng đứa con thứ ba của lão gia Lạc là một đứa trẻ thiểu năng,”
“Cái gì?” Vài người kinh ngạc nhìn Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ đang dựa lưng vào tường cũng phải thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào anh, nghi ngờ mức độ đáng tin của lời này.
“Trước tiệc mừng thọ một ngày tôi đã gặp cậu bé.” Sở Nhuế kể lại chuyện chim sẻ cho họ nghe: “Khi em ấy nói chuyện rất thích lặp lại, rõ ràng là đã 8 tuổi nhưng vẫn không có sự đồng cảm, hơn nữa hành vi cử chỉ cũng không khác gì trẻ em đang bi bô tập nói.

Hẳn là do trời sinh trí thông minh rất thấp.

Hai chị em đều có vấn đề thì khá kỳ lạ, cho nên tôi đã hỏi chuyện Lạc Đường Hử, biết được một việc, ra là ba người con này không phải anh em ruột cùng một mẹ sinh ra.

Mẹ của Lạc Đường Hử là vợ đầu của lão gia Lạc, còn nhị tiểu thư và tam thiếu gia là con ruột của phu nhân hiện tại.”
Tôn Phong vẫn không hiểu: “Cho nên phu nhân hiện tại cũng là người bệnh? Bệnh di truyền?”
Sở Nhuế nhìn về phía hắn: “Anh biết chữ “tỷ” có nghĩa là gì không?”
Tôn Phong lắc đầu, hai người còn lại cũng không hiểu mô tê gì nhìn Sở Nhuế.

Nếu bây giờ điện thoại có tín hiệu, có thể tra Bách khoa Baidu, hẳn bọn họ cũng không cần thiết phải mắt to trừng mắt nhỏ như thế này.
“Có nghĩa là chị gái.”
Căn phòng chìm trong im lặng quỷ dị.
Cam Hiểu HIểu chớp chớp mắt, là người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc: “Phu nhân là…!chị gái?”

“Phu nhân Lạc hiện tại chính là chị gái ruột của lão gia Lạc.

Cho nên con của bọn họ đều có vấn đề.

Nhị tiểu thư quốc sắc thiên hương nhưng lại quá yếu ớt, tam thiếu gia lại mắc bệnh thiểu năng, tôi biết lý do này là vì buổi tối đầu tiên tôi đến khu vườn phía tây…”
Cam Hiểu HIểu há to miệng: “Nhưng quản gia nói không được đi đến vườn phía tây mà!”
“Vì ở đó có phu nhân Lạc ở nên tôi vô tình thấy lão gia Lạc và phu nhân Lạc thân thiết với nhau, sau lưng cả hai đều có một cái bớt đỏ lớn như một hòn đá cuội, lúc đó tôi đã lấy làm lạ.

Sau khi biết những việc kia thì tôi có đủ lý do để tin rằng bọn họ có quan hệ huyết thống.”
Buổi tối ở khu vườn phía tây, Thương Trọng Lệ nhớ lại bộ dáng Sở Nhuế không ngừng ghé vào cửa sổ nhìn vào bên trong, không ngờ anh lại đang nhìn vết bớt, khi đó cậu còn tưởng Sở Nhuế rình coi chuyện phòng the của người khác.
Cam Hiểu Hiểu chậc chậc không ngừng, kéo tay áo Sở Nhuế: “Anh giỏi quá đi! Ở phó bản làng Chu Nho anh cũng là người đầu tiên phát hiện ra những người trong làng là người lùn, em đã bội phục anh từ đó rồi.

Từ khi vào phó bản này em chẳng biết gì hết, còn anh lại biết gần như mọi chuyện.”
Ở làng Chu Nho…!Là phát hiện của anh ta?! Ánh mắt Thương Trọng Lệ lập lòe, bỗng nhiên nhớ lại ở phó bản đó đúng là Hoa Lạc Thâm kè kè bên cạnh Sở Nhuế như hình với bóng.

Vào đêm đầu tiên, Hoa Lạc Thâm cũng nói với cậu rằng Sở Nhuế rất thông minh…
Sở Nhuế đang nói, khuôn mặt rõ ràng, dáng người cao gầy, anh bỗng cảm giác được có người đang nhìn mình, hơi quay đầu lại, liếc nhìn Thương Trọng Lệ ở trong góc, sau đó tiếp tục kể lại ngọn nguồn của câu chuyện.
Thương Trọng Lệ tức giận với chính mình, nhìn người không rõ, chẳng trách bị người lớn trong nhà luôn nói cậu cần phải rèn luyện thêm.
Xem ra phải thật sự học hỏi kinh nghiệm cho đàng hoàng.
Tôn Phong vỗ vỗ vai Sở Nhuế: “Đỉnh thật đấy người anh em, chân nhân bất lộ tướng nha! Chà, nhưng mà cậu vẫn chưa nói tối hôm nay cậu đã làm gì.”
Sở Nhuế sửng sốt, liếc sang Cam Hiểu Hiểu, không biết nên nói như thế nào.

Anh không thể nói do mình phát hiện rồi nghi ngờ tên chụp lén Cam Hiểu Hiểu nên nửa đêm chạy đi tìm hiểu sao tên đó lại chụp lén được.
“Thôi được rồi.” Thương Trọng Lệ cất tiếng từ trong góc: “Anh ấy làm rơi đồ nên đi tìm, cũng không phải chuyện quan trọng gì, nếu có thẻ nhiệm vụ rồi thì cần ưu tiên nhiệm vụ.”
Tôn Phong ngậm miệng không nói nữa vì hắn rất sợ Thương Trọng Lệ.

Rõ ràng trông nhỏ tuổi mà sao lại áp bức thế không biết.
“Ngày mai có thời gian, chúng ta thử đến khu vườn phía tây đi.”
【 Tác giả có lời muốn nói】
Ấn tượng xoay ngược, mở ra hình thức lọt hố mới (hố tình yêu)
01.10.22.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.