Đọc truyện Sửu Tiểu Xà – Chương 25
Sửu tiểu xà nằm trên nền lát gạch ở quảng trường, ngáp dài. Người xung quanh ồn ào chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, hắn một chút cũng không để ý, dù sao những người này hắn cũng không quen biết.
Phượng Tử Uyển rất nhanh đã vào phượng cung làm việc, mấy con tiểu phượng hoàng vừa mới tu luyện thành nhân hình nhân lúc Phượng Tử Uyển không ở đây, dùng đạn lưu ly đạn châu bắn bạch long, hạt châu sắc màu ném lên vảy rồng sáng bóng phát ra tiếng vang thanh thúy, khiến đám tiểu phượng hoàng rất hiếu kỳ, bước tới thò tay sờ sờ sừng long vảy long, rồi càn rỡ cưỡi lên người bạch long hoan hô ầm ĩ.
Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, mọi người đều tản đi rồi, sửu tiểu xà bị thừng hàng long cột tại quảng trường, một mình nằm co ở đó, hắn đột nhiên cảm thấy cô đơn__ Thì ra rời khỏi cha và Bạch Điêu, không ngờ lại cảm thấy cô đơn như thế, lãnh lãnh tịnh tịnh thật vô vị.
Ánh nguyệt dâng cao. Lúc này, Phượng Tử Uyển mới cùng Phượng Hoàng cùng ra khỏi đại điện, tiền hô hậu ủng đi theo rất nhiều thị tùng.
Phượng Tử Uyển chỉ sửu tiểu xà khoe khoang: “Phụ hoàng ngài xem, đó chính là ác long mà ta thu phục.”
Phượng Hoàng là một nam tử mỹ lệ tư nhã tôn quý, hắn nhìn bạch long một cái rồi cười nhẹ: “Uyển nhi, nó rõ ràng là một con tiểu long chưa thành niên, con dùng thừng hàng long khóa nó, chỉ sợ lát nữa nó sẽ không có cả khí lực để đứng lên.”
Phượng Tử Uyển kinh ngạc nói: “Sao lại vậy được?”
“Thừng hàng long là chuyên môn dùng để hàng phục yêu quái tác ác, uy lực rất lớn, con tiểu long này còn chưa tới trăm tuổi, con sử dụng thừng hàng long, không phải cũng giống như khóa gông xiềng lên người một oa nhi sao? Xem ra tối nay con tiểu long này không cõng nổi con a.” Phượng Hoàng nói.
Phượng Tử Uyển vội đi tới trước mặt sửu tiểu xà, thu lại thừng hàng long cột trên người hắn, có chút đau lòng sờ sờ bờm long: “Tiểu long, ta không biết ngươi nhỏ tuổi như thế, sau này ta sẽ cho ngươi thêm nhiều linh chi bồi thường được không?”
Phượng Hoàng cười nói: “Uyển nhi rất thích con tiểu long này a, không bằng nuôi nó đi, sau này thành niên cũng tiện làm tọa kỵ cho con.”
“Nhưng tiểu long này rất không có tinh thần a!” Phượng Tử Uyển không cao hứng nói.
Phượng Hoàng vỗ vỗ tay, lập tức có thị tùng dâng lên linh chi ngũ sắc, đưa tới bên miệng sửu tiểu xà. Phượng Hoàng giải thích: “Chỉ cần ăn linh chi, tiểu long sẽ hết bệnh.”
Phượng Tử Uyển cao hứng nói: “Quá tốt rồi! Tiểu long, ngươi mau mở miệng ra ăn đi!”
Sửu tiểu xà chợp mắt cả buổi chiều, lúc này mới mở mắt ra. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, thoải mái giãn người một cái, mới chậm rãi bay lên lưng chừng không, vòng vài vòng. Phượng Hoàng kinh ngạc nói: “Thật là một tiểu long căn cơ vượt bậc, cho dù bị thừng hàng long cột cũng không có gánh nặng gì sao? Uyển nhi, con muốn thật sự hàng phục nó thì vẫn cần chút thủ đoạn nữa.”
“Thật đáng giận, thì ra là nó giả vờ!” Phượng Tử Uyển nhìn sửu tiểu xà nhàn nhã bay giữa trời mà tức sùng gan, “Xem ta tới bắt nó thành thật một chút này!” Nói xong thừng hàng long trong tay lại lần nữa phát động, hóa thành sợi sáng bay về phía Lãnh Tịnh.
“Yên tĩnh đi.” Bạch long ở giữa không cuối cùng mở miệng nói chuyện, mà thừng hàng long thì giữa đường đã bị điện kích quanh người Lãnh Tịnh đánh thành bụi.
Các phượng hoàng nhìn bạch long, thoáng chốc đều chấn kinh tới nói không ra lời. Bạch long dùng âm thanh uy nghiêm như lôi đình nói: “Đây chính là đạo đãi khách của phượng cung sao?”
Mọi người đều bị khí thế của bạch long khuất phục, nửa ngày mới phản ứng lại, đều lấy binh khí ra muốn bắt yêu long. Lại bị Phượng Hoàng ngăn cản, Phượng Hoàng đi tới một bước nói: “Lãnh đạm với các hạ là do chúng tôi không chu đáo. Mong các hạ nói rõ ý đến, tại sao phải lừa con ta xâm nhập phượng cung?”
Lãnh Tịnh nói: “Ha, Phượng Vương, tại hạ chỉ là tới tìm công việc. Không phải tới để gây sự. Chỉ là tại hạ cảm thấy lạc tới mức làm súc vật cho điện hạ ngồi, thì có hơi bất mãn mà thôi. Phượng Vương đối đãi kẻ tài thật là khác biệt, bảo người khác làm trâu làm ngựa a!”
“Hay cho một tiểu long miệng lưỡi sắc bén!” Phượng Hoàng mỉm cười, “Đích thật là phượng tộc ta đãi khách không toàn. Ta đại biểu phượng tộc bồi tội với các hạ.” Nói xong ôm quyền với tiểu long.
Lãnh Tịnh được người nhượng bộ, cũng không được một tấc lấn một thước, nói: “Phượng Hoàng độ lượng, tiểu long đường đột cũng có phần mạo phạm.”
Nói xong đáp xuống đất hóa thành mỹ thanh niên nhanh nhẹn, phong độ ưu nhã vượt bậc, cong lưng hành lễ với Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng yêu tài, vì vậy nói: “Bạch long có danh hiệu gì? Có nguyện ý nhận chức trong phượng cung?”
“Ta tên Lãnh Tịnh. Tiểu long không nơi ở cố định, chính đang có ý này. Nguyện ý để Phượng Hoàng sai khiến.” Lãnh Tịnh nói.
“Vậy được, từ bây giờ Lãnh Tịnh sẽ là thường thị của thái tử.” Phượng Hoàng mệnh lệnh.
Phượng Tử Uyển nhìn tới ngơ ngẩn, không hiểu tiểu bạch long làm sao từ sủng vật tọa kỵ của mình biến thành thị vệ của mình, chẳng qua, bất kể nói thế nào, tiểu bạch long thật sự quá quá quá quá vênh váo rồi!! Thế nhưng dám đấu khẩu với Phượng Hoàng! Còn có thể lấy được chức quan!
Phượng Tử Uyển cuối cùng phải rời khỏi phượng cung trở về ổ phượng hoàng của mình tiếp tục tránh thiên kiếp, trước khi đi còn muốn cưỡi bạch long. Lãnh Tịnh đã là thị vệ thái tử, đương nhiên không thể ở trước mặt mọi người làm trâu ngựa nữa, vì thế nói: “Thái tử ngài lại không phải không biết bay, long thân ngoằn ngoèo, ngài cảm thấy ngồi thoải mái lắm à?”
Phượng Tử Uyển không phục nói: “Ta đã mang theo cả thảm rồi, trải lên ngồi còn không được sao? Ngươi mau biến thành long cho ta, ngươi là thị vệ của ta, ngươi dám chống lại ta sao?! Cẩn thận ta bảo phụ hoàng cắt chức ngươi!__ Thế này đi, linh chi ta cho thêm ngươi ba cây được không?”
Lãnh Tịnh nghĩ Lãnh Thanh Thanh nhất định sẽ rất cao hứng thấy nhiều linh chi như thế, vì vậy gật đầu: “Được rồi!”
Có lẽ ngồi lên Ferrari hình rồng thật sự là một chuyện rất vui sướng, cộng thêm sau khi phủ thảm lông mềm, Phượng Tử Uyển càng thêm mê luyến hoạt động ngoài trời cưỡi long hóng gió này. Tuy linh chi Lãnh Tịnh kiếm được càng lúc càng nhiều, nhưng yêu cầu hóng gió của Phượng Tử Uyển cũng càng lúc càng quá đáng.
Hôm nay hắn lại nói muốn đến Chung Nam sơn cưỡi long du ngoạn, để khoe khoang với bằng hữu ở Chung Nam sơn. Lãnh Tịnh đang chuẩn bị buổi tối cùng ăn lẩu với cha, yêu cầu của Phượng Tử Uyển khiến hắn trở nên không kiên nhẫn.
Lần này ngược lại là Lãnh Thanh Thanh vỗ vỗ đầu, giúp nhi tử nghĩ ra một cách.
Hiếm khi Lãnh Thanh Thanh có thể nghĩ ra cái gì, nhìn bộ dáng cao hứng bừng bừng của y, Lãnh Tịnh không tỏ ý kiến đứng sờ cằm.
Sau ngọ, phượng hoàng ngủ trưa trong ổ, khi đang ngủ say, Lãnh Thanh Thanh đột nhiên kêu to dưới gốc cây: “Phượng hoàng phượng hoàng không tốt rồi! Phượng hoàng phượng hoàng không tốt rồi!”
Phượng Tử Uyển tức phì phò trèo dậy, nói: “Quỷ rú cái gì?”
“Tiểu Tịnh bị thương rồi! Ngươi mau tới xem!” Lãnh Thanh Thanh hoang mang kêu to.
Phượng Tử Uyển giang cánh, đáp xuống, làm lạ hỏi: “Buổi sáng còn tốt lành, có chuyện gì vậy? Có phải là lười trốn việc không đó?”
“Không phải a! Ngươi không tin thì đi xem đi.” Lãnh Thanh Thanh nghiêm túc gật đầu.
“Xem điệu bộ của ngươi chính là nói dối.” Phượng Tử Uyển khinh thường nói.
“Ta thật sự không có nói dối! Tiểu Tịnh hôm nay luyện thuật đằng vân không cẩn thận ngã xuống khỏi đám mây, lưng bị thương.” Lãnh Thanh Thanh nói.
Phượng Tử Uyển hoài nghi đi theo y tới phòng ngủ của Lãnh Tịnh, quả nhiên thấy Lãnh Tịnh phủ kiện ngoại y dựa vào giường, dưới y phục quấn rất nhiều lớp băng.
“Lãnh Tịnh, ngươi thật sự bị thương sao?! Ngươi sao rồi? Còn có thể bay không? Có thể làm tọa kỵ không?” Phượng Tử Uyển đi tới, có chút thất vọng.
“Đương nhiên không thể rồi.” Lãnh Tịnh ngoáy lỗ tai nói.
“Thiếu đông gia, xin nhờ ngươi biểu hiệu tình trạng bị thương một chút được không? Ngươi như vậy ai tin nổi chứ!” Bạch Điêu trốn sau chăn nhẹ giọng nói.
Lãnh Tịnh nghiêng nghiêng đầu, thoát y phục xuống cho Phượng Tử Uyển xem, hắn chỉ sau lưng mình nói: “Vẩy của ta bị tróc một mảng lớn, hiện tại xuống giường cũng không được, ngươi nói ta có thể bay không?”
“Hừ.” Phượng Tử Uyển thất vọng dậm chân bỏ đi. Hắn bay lên ổ phượng hoàng, lấy ra một bình sứ tinh chế ném cho Lãnh Thanh Thanh: “Đây là thương dược tốt nhất của phượng cung, bôi lên miệng vết thương là được.”
Lãnh Thanh Thanh chớp chớp mắt: “Thái tử ngươi thật tốt đợi Tiểu Tịnh khỏi rồi ta nhất định bảo nó làm việc thật tốt ”
“Được rồi! Bớt phí lời! Ta đi ngủ, tối nay ta tự đi Chung Nam sơn!” Phượng Tử Uyển tức phì phò chui vào trong ổ ngủ.
Lãnh Thanh Thanh thở phào một hơi, chuồn về phòng ngủ. Lãnh Tịnh và Bạch Điêu đã bắt đầu nhóm lửa nấu lẩu, ba người bưng nồi lẩu lên giường lớn, đặt trên bàn chân nhỏ, rồi buông rèm giường xuống, nghe nói ăn lẩu như vậy rất có không khí.
______
Về [Sửu tiểu xà]:
Có độc giả nói tại sao ai cũng thích dùng rồng làm tọa kỵ? Thật ra không phải vấn đề chủng loại, mà là vấn đề quyền thế. Kỳ lân, phượng hoàng đều là người có lẽ từng rất có quyền thế, mà sửu tiểu xà thì cái gì cũng không phải, hắn và người cha không có quyền thế sống cùng nhau, cuộc sống có thể nhìn ra kỳ thật là lưu lạc khốn cùng khắp nơi đi? Bản thân sửu tiểu xà cũng xưng mình là thảo long dã sinh giữa rừng núi. Trong mắt tiên ma giai cấp quyền quý, kẻ như vậy chính là nên làm trâu làm ngựa. Đây là một cảm giác ưu việc của kẻ ở địa vị cao, không liên quan chủng loại, nếu Lãnh Tịnh là thái tử long tộc, vậy khẳng định sẽ không bị cho như tọa kỵ được.
Mọi người đều biết Trung Quốc cổ đại có một bạo quân tên là Hạ Kiệt chứ? Hắn chính là kẻ dùng người làm vật cưỡi để tìm vui. Cùng là người, lại có sự khác biệt như thế, cho nên Lãnh Tịnh bị người xem thành vật cưỡi cũng không có gì kỳ quái.
______
Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh, Bạch Điêu ngồi trên giường ăn lẩu, ăn xong thì nằm xuống ợ. Cuộc sống thật thoải mái a Lãnh Thanh Thanh ôm chặt thân thể ấm áp của nhi tử, xem nhi tử là ấm lô thiên nhiên. Xà luôn thích thứ ấm nóng mà.
Lúc này lò lửa đã được bê xuống, Lãnh thị phụ tử co trong ổ chăn, Lãnh Tịnh để Bạch Điêu kể chút chuyện tiên ma giới. Bạch Điêu dùng vuốt gõ gõ đầu, kể một câu chuyện tiên ma tương luyến rất bi thương.
Lãnh Thanh Thanh bị cảm động hít hít mũi, mà sửu tiểu xà thì đã ngủ gật. Bạch Điêu nhún vai, chạy ra ngoài tản bộ.
Lãnh Thanh Thanh nhìn nhi tử do mình một tay nuôi lớn, đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc, có thể luôn ở cạnh nhi tử như vầy thật là một chuyện khiến người cao hứng. Y vươn tay sờ sờ mặt nhi tử, thơm chụt một cái lên gương mặt nhi tử cứ như lúc nhi tử còn là tiểu tiểu long, cầu nguyện: “Bất kể thần tiên nào cũng được, xin phù hộ nhi tử của ta bình bình an an, khoái khoái lạc lạc trưởng thành!”
Trăng dâng cao lên đỉnh cây. Bạch Điêu chắp vuốt tìm kiếm hạt thông còn nguyên vẹn dưới gốc tùng, ngẩng đầu lên nhìn, trong ổ phượng hoàng thế nhưng có tia sáng màu lục chớp lên. Nó trèo lên cây, len lén thò đầu vào nhìn, thế nhưng phát hiện một khối lục ngọc bảo không ngừng phát ra tia sáng.
“Chết rồi! Không tốt rồi!!” Bạch Điêu kêu lên, vì lục ngọc bảo đó là thiên kiến thạch, là bảo vật dùng để tiên đoán thiên kiếp. Phượng Tử Uyển này thật quá tham vui, thế nhưng lại tự tiện ra ngoài trong thời kỳ khẩn trương nhất sắp tới, mà xui xẻo là hắn có lẽ không biết hôm nay chính là ngày thiên kiếp của hắn đi!
Bạch Điêu lập tức nhảy xuống, chạy tới cạnh Lãnh Tịnh, la lớn: “Thiếu đông gia Không tốt rồi Mau thức dậy ”
___
Ferrari hình rồng biến thân hoàn thành! Tiểu tổ cứu viện phượng hoàng trang bị hoàn thành!
Lãnh Thanh Thanh đội mũ gấm, mặc áo gấm dày, tay đeo bao tay gấm, lưng đeo kiếm gỗ [vốn là y muốn dùng kiếm chân chính làm vũ khí cho nhi tử, Lãnh Tịnh cho rằng y đeo không nổi nên đổi thành kiếm gỗ], khí thế bừng bừng ngồi lên thân long, Bạch Điêu đầu đội nấp nồi gỗ, nghe nói là vì phòng lôi.
Chỉ nghe Lãnh Thanh Thanh một tiếng hạ lệnh: “Xuất phát! Mục tiêu Chung Nam sơn!” Ferrari hình rồng vặn đủ mã lực, thoáng chốc lao lên không, bắt đầu phi hành cấp tốc.
Trời biết khoái cảm cuồng dã tốc độ bão tố này duy trì thời gian bao lâu, Lãnh Thanh Thanh còn chưa kịp hồi vị lại, Chung Nam sơn đã ở trước mắt. Tuy không phải lần đầu tiên ngồi trên Ferrari hình rồng, nhưng Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh vẫn sâu sắc cảm khái: Thật TMD.
Đương nhiên, chỉ có thể dám cảm khái trong lòng mà thôi.
Tụ tiên đài trên đỉnh Chung Nam sơn là nơi các linh tiên tụ hội tìm vui, bạch ngọc là ghế ngồi, linh trì làm trung tâm, kỳ hoa dị thảo. Lúc này xiêm áo thơm lừng, linh tiên các nơi đều tới đây ca hát nhảy múa, tìm vui hưởng lạc, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Phượng Tử Uyển và cầm tiên hợp tấu một khúc Vân Phượng Mi Hà vũ, chiếm được yêu thích, cũng hấp dẫn vô số ánh mắt ngưỡng mộ và truy cầu, khiến Phượng Tử Uyển mê đắm trong cảm giác hư vinh không thể tự dứt ra.
Khi ba người: Lãnh Thanh Thanh mặc giống như một quả cầu bông, Bạch Điêu đội nấp nồi, và Lãnh Tịnh dùng khăn che kín mặt đội mũ trùm xuất hiện tại tụ tiên đài, đã gây nên một trận cười ầm ĩ.
Nhưng ba người dùng cước bộ kiên định bước tới chỗ Phượng Tử Uyển trong tiếng đàm tiếu cười nhạo. Khi Phượng Tử Uyển hồi thần lại, thì thật sự bị dọa nhảy dựng.
“Các ngươi! Ba người các ngươi là cố ý tới gây loạn đúng không?!” Sau khi Phượng Tử Uyển nhận ra bọn họ, tức tới mức vứt bỏ khí độ gào lên.
Như vậy những người khác đều biết, ba gia hỏa quái dị này là thủ hạ của Phượng Tử Uyển.
Lãnh Tịnh kéo áo khoác trên người xuống, lộ ra một thân bạch y phiêu nhiên, thần thái rực rỡ, lập tức khiến những kẻ đang thầm cười nhạo phải lé mắt nhìn. Phượng Tử Uyển cũng bị phong thái tuyệt dật của Lãnh Tịnh khuất phục ngây ra một lúc, sau đó tức giận nói: “Không phải ngươi bị thương không thể động sao?” Thế là nắm lấy cánh tay hắn, bắt đầu ẩu đả.
Nhưng Lãnh Tịnh chỉ nhẹ nhàng phất tay áo, liền xua phượng hoàng đi, đẩy hắn ngã xuống bên chân Lãnh Thanh Thanh, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu liền bắt lấy phượng hoàng __ Trong lúc phất tay áo Lãnh Tịnh đã tạo thêm một tầng cấm chế lên người phượng hoàng, khiến hắn không thể động đậy. Có thể trong thoáng chốc cấm chế phượng hoàng hoàng tử, thậm chí không cần bất cứ quá trình chú ngữ và thi thuật nào, thực lực đáng sợ này khiến Phượng Tử Uyển bản tính tùy tiện cũng sâu sắc cảm thấy không hay, không kìm được hít khí lạnh.
Mà trong mắt người khác, Phượng Tử Uyển chỉ là bị hai người kia tóm chặt, chứ không có dị thường đặc biệt nào, ngược lại bạch y thanh niên tuyệt mỹ lãnh liệt khiến người chói mắt, nhất thời liền có không ít tiên linh hoa si đi tới cưa cẩm, mắt nhìn Lãnh Tịnh đều là tràn đầy mê luyến ái mộ.
Lãnh Tịnh ngẩng đầu nhìn chân trời tụ tập mây đỏ, lạnh nhạt nói: “Thiên kiếp sắp tới, chư vị muốn lưu lại chỗ này tiêu khiển sao?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người liền tái nhợt, thì ra khi thiên kiếp sẽ có kèm theo thiên lôi cường liệt, nếu như không cẩn thận bị đánh trúng, ngàn năm đạo hạnh trong nháy mắt tan như mây khói, đó không phải chuyện chơi! Có linh tiên bấm quỷ tính một chút, kinh hô: “Người này nói không phải giả! Phượng hoàng thiên kiếp sắp tới! Mọi người mau tản đi.”
Vừa nói xong, tụ tiên đài lập tức đại loạn, mọi người cuống quýt bỏ chạy, không bao lâu đã đi sạch láng, trên đài chỉ còn lại phượng hoàng, Lãnh Thanh Thanh, Bạch Điêu và Lãnh Tịnh ngạo nhiên đứng thẳng tại nơi cao nhất trên tụ tiên đài.
Lãnh Tịnh ngữa đầu nhìn trời, nói: “Ta đã lập kết giới, ba người các ngươi ở yên trong đây.” Tay phất lên, xung quanh đám người Lãnh Thanh Thanh bùng lên hào quang, kết thành lưới sáng, cuối cùng hình thành một vòng tròn trong suốt bao trùm cả ba. Phượng Tử Uyển kinh hô: “Bạch long muốn làm gì?!”
Thiếu đông gia muốn tự mình gánh chịu thiên kiếp cho ngươi!” Bạch Điêu nói.
“Đùa gì chứ! Mau bảo hắn dừng tay! Bị lôi đánh thì sẽ toi! Hắn mới chỉ có tu vi thiếu niên! Sẽ không còn mạng!!”
Phượng hoàng vỗ vào vách kết giới cấp thiết nói.
Nhưng Lãnh Tịnh lại không chút động dung. Sắc trời đại biến, dần hình thành cụm mây hình xoáy nước trên tụ tiên đài, cuộn trào đảo lộn, xem ra vô cùng áp bách, ẩn ẩn có điện quang du tẩu trong mây, khiển trách của trời tựa hồ sắp phóng ra!
“A a a a a a a a a! Tiểu bạch long tránh ra!!!!” Phượng Tử Uyển gào lên điên cuồng, thiên kiếp đã tới rồi!! Hắn không dám tin Lãnh Tịnh sắp chết trước mặt mình tại đây!
Nhưng đã không kịp rồi, một đạo cự lôi từ trời giáng xuống, điện lưu cường liệt thừa nhận thiên địa, đánh lên tụ tiên đài. Phượng Tử Uyển và Lãnh Thanh Thanh ở trong kết giới dưới đài, chỉ thấy điện quang phủ kín trời đất, lóe mắt vô cùng, căn bản không thể thấy được bất cứ cảnh vật nào. Chỉ nghe thấy tiếng hú dài của Lãnh Tịnh, vang động tận trời. Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu bị dọa khẩn trương nhắm chặt mắt__ Đây chính là thiên kiếp mà yêu quái sợ hãi nhất!
Thiên kiếp tổng cộng có bảy bảy bốn mươi chín đạo lôi tạc, mỗi đạo lôi tạc đủ để hủy đi ngàn năm tu hành. Tiếng sấm bên tai ầm ầm không dứt, Phượng Tử Uyển ngã trong kết giới, run rẩy như lá khô trong gió, hắn chưa từng thấy qua trận thế này, sớm đã không nói ra lời, nước mắt nước mũi đầy mặt.
Lãnh Tịnh ở trung tâm lôi điện như thế thì lại thế nào đây?
Mọi người đã biết rồi, Lãnh Tịnh thật ra là long thuộc tính lôi, khi hắn còn là tiểu long mấy tháng tuổi đã biết sử lôi phóng điện, đối diện với thiên kiếp thì cũng như muốn dùng nước dìm chết một con cá vậy thôi.