Sửu Tiểu Xà

Chương 22


Đọc truyện Sửu Tiểu Xà – Chương 22

Một ngày gió thoảng đẹp trời. Trong ôn tuyền ở hậu sơn núi Đông Hoa, Lãnh Tịnh đang chuyên tâm mài vuốt của mình. Lãnh Thanh Thanh thì cầm bánh bao ngồi bên bờ ăn, Bạch Điêu thì theo cọ cơm. Xem ra lại là một ngày không có chuyện làm, nhàn nhã, tự tại.

“Nhi tử à, vuốt mài mài là được rồi, ngươi xem ta chưa bao giờ mài vuốt.” Lãnh Thanh Thanh ngáp nói.

Lãnh Tịnh khinh thường nhìn y một cái, sau đó điều khiển một đám mây tích vũ cỡ nhỏ tới làm một cơn mưa nhỏ, đương nhiên chỉ có diện tích đủ trên đỉnh đầu hắn, giống như tắm vòi sen, đây là vòi sen tự tạo, Lãnh Tịnh thích sạch sẽ cũng tắm như thế.

Khi mỗi một phiến vảy trên người đều sáng lấp lánh, Lãnh Tịnh mới bơi ra khỏi ôn tuyền, biến về nhân hình mặc y phục, sau đó trao đổi với Lãnh Thanh Thanh, hắn ở trên bờ ăn bánh, mà Lãnh Thanh Thanh thì biến thành đại bạch xà chui vào ôn tuyền tắm rửa.

Cho nên, tình huống mọi người lo lắng hai con này liệu có chen nổ ôn tuyền là không có khả năng rồi, Lãnh thị phụ tử rất biết trù tính an bài.

Chỉ thấy đại bạch xà híp mắt thoải mái ngâm mình trong ôn tuyền, thỉnh thoảng còn dùng đuôi vỗ mặt nước, gọi: “Nhi tử, làm vòi sen đi!”

Thế là Lãnh Tịnh ngồi trên tảng đá ăn trái cây búng tay một cái, mây tích vũ liền bay lên đầu bạch xà đổ mưa nhỏ, hai gia hỏa này rất biết hưởng thụ.

Hai con ăn no uống đủ tắm trắng trẻo đến hoàng hôn, mới phấn chấn tinh thần, hóa ra bọn họ muốn hạ sơn vào thành trấn mua đồ, hơn nữa tối nay có miếu hội, trên phố rất náo nhiệt, bọn họ chuẩn bị chơi cho đã, sau đó trọ lại trên trấn, hôm sau mới về.

Khi tổ ba người chuẩn bị đi, hắc lang ăn xong cơm tối mới thong dong tới muộn, đúng lúc chạm mặt họ, không nhịn được kéo tay áo Lãnh Tịnh nói: “Đại ca, cùng ngâm ôn tuyền đi nha?”

“Chúng ta đã tắm xong rồi, muốn đi. Đừng cản đường.” Lãnh Tịnh đẩy hắn ra, phất phất tay áo mà đi. Cái này khiến hắc lang cảm thấy rất lạc lõng, chỉ đành gầm lên hai tiếng bất mãn với ánh trăng đêm.

Vì trong tiểu hiên có nuôi một con lừa, vì thế Lãnh thị phụ tử liền cưỡi xe lừa xuống núi. Trên đường Lãnh Thanh Thanh cao hứng ngâm tiểu khúc tự biên. Bạch Điêu cũng hợp xướng theo không nhịp nhàng, trong bầu không khí thoải mái vui vẻ đó đi tới cửa thành.

Lúc này, Lãnh Tịnh đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng. Lãnh Thanh Thanh cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng. Hai người quay mặt nhìn nhau, thấy đối phương đều không có hiện tượng hiện nguyên hình, vì vậy tiếp tục vùi đầu đi đường. Cuối cùng trên xe truyền tới một tiếng rên rỉ: “Cảm giác tồn tại của lão nô mỏng manh tới vậy sao?”


“Đương nhiên.” Lãnh Tịnh không thèm để ý Bạch Điêu, quất roi xua lừa đi, lâu sau mới quay đầu lại, kết quả kinh ngạc. Mà Lãnh Thanh Thanh sớm đã không khép nổi miệng, nói không ra lời.

Chỉ thấy mỹ nhân thân mặc bạch y bạch sa gương mặt sầu khổ ngồi trên xe lừa, dung nhan mỹ lệ tuyệt luân và làn da nõn nà như tuyết, thật sự là cực phẩm nhân gian. Sửu tiểu xà không kìm được hỏi: “Ngươi là ai?”

Bạch y mỹ nhân rầu mặt nói: “Thiếu đông gia ngươi quên rồi? Ngươi đã đặt tên cho ta là Bạch Điêu không phải sao?” Thanh âm như khuôn đúc với thanh âm quen thuộc của Bạch Điêu.

“Ta cho là một lão già…” Lãnh Thanh Thanh co giật miệng nói.

“Ta cũng cho là…” Lãnh Tịnh nhìn bạch y mỹ nhân một lúc, mới hạ lệnh: “Biến trở về.”

“Thiếu đông gia! Cầu xin ngươi… lão nô không dễ gì mới ăn bận thành…” Sắc mặt bạch y mỹ nhân tái nhợt, khẩn cầu nói.

“Biến trở về. Ngươi khiến ta không thuận mắt.” Ánh mắt Lãnh Tịnh lạnh đi, bạch y mỹ nhân rùng mình một cái, cảm thấy bụng có cảm giác không nín nổi, đây là kết quả do trường kỳ chịu Lãnh Tịnh bức hại tàn phá tinh thần, chỉ đành ngấn lệ biến về tiểu thú Bạch Điêu, nhảy xuống khỏi xe tìm chỗ đi ngoài.

“Tiểu Tịnh ngươi thật bá…” Lãnh Thanh Thanh nhìn theo bóng dáng lạc lõng của Bạch Điêu nói.

Lãnh Tịnh không tỏ vẻ gì, tiếp tục đánh xe. Trên phố đích thật náo nhiệt vô cùng, đèn ***g sáng rực, người đi tới đi lui, đâu đâu cũng tràn đầy không khí lễ hội. Lãnh Tịnh dẫn Lãnh Thanh Thanh đi ăn vặt, mua đèn hoa, xem tạp kỹ… Lãnh Thanh Thanh vui tới mức không khép được miệng. Mà Bạch Điêu ủ ê sau khi được Lãnh Tịnh mua đồ ăn vặt cho thì đã đem chuyện không vui ném ra sau đầu. Cùng Lãnh Thanh Thanh ăn uống liên mồm.

Khi bọn họ đang vui vẻ ăn miến chua cay, một thân ảnh khá quen mắt đi ngang qua trước mặt bọn họ. Lãnh Tịnh giật mình, kêu Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu ngồi yên ở đó đợi mình, hắn đi tới nhìn thử. Chỉ thấy nam tử phía trước mặt thanh y tay dắt một hài đồng, đang mua trống hoa.

Lãnh Tịnh đi tới trước, nói: “Ngươi là… Hàn Tinh Lộ? Ma giáo giáo chủ Hàn Tinh Lộ năm đó?”


Nam tử kêu a một tiếng, quay người lại, chỉ thấy nửa gương mặt của hắn bị bỏng, chỉ còn nửa mặt bên trái là nguyên vẹn, hắn run giọng nói: “Ngươi là Lãnh Tịnh! Ngươi là Lãnh Tịnh năm đó đã đánh bại ta! Sao ngươi lại ở đây?”

Lúc này hài đồng đó kéo góc áo nam tử, gọi: “Cha, người này là ai vậy?”

Nam tử sờ đầu hài đồng, nói: “Là một vị bạn cũ của cha.__ Lãnh Tịnh, đây là nhi tử Tiểu Thanh của ta, nếu ngươi muốn tìm thù, xin ngươi bỏ qua cho nó, nó vô tội.”

Lãnh Tịnh lắc đầu nói: “Ta không phải tới tìm thù. Ta chỉ là thấy cố nhân nên tới chào hỏi. Xem ra mấy năm nay ngươi cũng chịu không ít khổ sở.”

Nam tử thở dài: “Một lời khó hết. Lãnh Tịnh, ngươi và ta từng quen biết, có thời gian cùng uống một chén với ta không?”

“Không cần. Ta còn có chuyện quan trọng.” Lãnh Tịnh nhìn bộ dáng hắn, năm đó trận chiến đầu tiên khi vào phàm giới của mình vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng chỉ trong chớp mắt vật còn người đổi, bất tri bất giác mười năm đã trôi qua, bản thân hắn vẫn là một tiểu long, nhưng đối với nhân loại mà nói, đã trải qua vô số năm tháng tang thương, phản phất như cách thế.

“Nếu ngươi có việc, vậy không quấy rầy ngươi nữa. Ai, nhân sinh biến ảo thật vô thường, hôm nay cáo biệt không biết lúc nào mới gặp lại, tạm biệt.” Hàn Tinh Lộ phất tay với hắn, cùng nhi tử biến mất trong biển người mênh mang. Lưu lại Lãnh Tịnh đang cảm khái. Sinh mệnh của hắn là gấp trăm lần nhân loại, không biết từ nay về sau sẽ còn chứng kiến kịch biến thế nào? Nhưng đối với thiên địa vũ trụ vĩnh cổ mà nói, hắn chẳng phải cũng chỉ là một nhánh biển cả sao? Vận mệnh mênh mông phía trước đang chờ đợi hắn là gì đây? Hai tay hắn có thể nắm giữ được bao nhiêu thứ đây?__ Có phải nên tu luyện đàng hoàng từ bây giờ không, để phòng bất ngờ còn cần tới nữa?

“Tiểu Tịnh, qua đây ăn miến chua cay! Rất ngon!” Lãnh Thanh Thanh vẫy tay gọi hắn, Bạch Điêu cũng đứng trên vai Lãnh Thanh Thanh nhảy tới nhảy lui, tâm tình nặng nề vừa rồi của Lãnh Tịnh đột nhiên buông thõng__Nghĩ nhiều như thế làm gì? Dù sao ta lại không đi cứu thế, ăn no uống đủ là được, ai thích làm gì thì kệ họ.

Nếu Lãnh Tịnh sau khi thành niên hồi tưởng lại câu nói này, nhất định sẽ cảm thấy phiền muộn, sao lại để hắn nói trúng vậy chứ?

Mà khi Lãnh Tịnh định đi ăn miến chua cay, một ngôi ‘sao băng’ từ trên trời vạch qua, vừa khéo rơi vào trong ôn tuyền ở Đông Hoa sơn, quẹt hắc lang bị trọng thương, ngôi sao băng này cũng trở thành một vật then chốt thúc đẩy vận mệnh của Lãnh gia phụ tử.


“A a a a a a Ngôi sao băng đó rơi xuống rồi!” Sửu tiểu xà lần đầu tiên mất khống chế rống to. Vì vạn nhất ngôi sao băng đó sẽ biến thành quái vật cự đại thì sao? Thôn trấn thành trì nơi này và Đông Hoa sơn đều sẽ xui xẻo a!

Lãnh Thanh Thanh nhai đường hồ lô, ngây ngốc nói: “Sao vậy? Không phải chỉ là sao băng sao? Đúng nga, Tiểu Tịnh tới tuổi này còn chưa từng thấy qua mưa sao băng nga! Cha dẫn ngươi đi coi được không?” Y thò tay sờ đầu Lãnh Tịnh.

“Ta muốn đi coi sao băng đó! Các ngươi ở đây đợi ta!” Lãnh Tịnh trảo lấy Bạch Điêu, uy hiếp: “Trông chừng cha ta, nếu không…”

“Ta biết ta biết… Thiếu đông gia ngươi yên tâm đi…” Bạch Điêu thoát lực nói.

“Được, ta đi rồi về liền.” Lãnh Tịnh vù một tiếng khí thế mười phần biến thành bạch long, hơn nữa trong chợ náo nhiệt, tuy rất nhanh đã bay mất, nhưng vẫn dẫn nên xao động không nghĩ cũng biết.

Bạch long chớp mắt bay lên bầu trời ôn tuyền, chỉ thấy ôn tuyền bị đụng thành một hố lớn, hắc lang đáng thương nghiêng nghiêng vẹo vẹo nằm một bên, trong hố lớn có một hòn cự thạch bạch sắc hình tròn lấp lánh phát sáng. Sửu tiểu xà gầm lên với cự thạch, thử xem phản ứng, phát hiện cư thạch vẫn chưa bắt đầu biến hóa, liền lập tức gắp hắc lang chỉ còn thoi thóp nhanh chóng bay đi.

Bạch long ngay khi đáp xuống Đông Hoa tiểu hiên liền gầm vào tiểu hiên: “Lăng Túc Ngôn, ngươi ra đây!”

Lăng Túc Ngôn đang chỉnh lý dược phương bị chấn đau cả màn nhĩ, vội khoác áo chạy ra, vừa thấy long hình Lãnh Tịnh, không kìm được kinh ngạc nói: “Lãnh Tịnh, đệ… đệ… đệ đợi một chút!” Nói xong quay người chạy vào.

Lãnh Tịnh dùng một cái móng móc cổ áo hắn lại: “Ngươi đi đâu? Tiền tài không cần nữa! Mau theo ta!”

“Huynh đi tìm sách giúp đệ biến về nhân hình! Đệ nhất định là không thể khống chế linh lực!” Lăng Túc Ngôn quan tâm nói.

Bạch long nghiến răng một chút, không nói hai lời, quắt Lăng Túc Ngôn lên, lập tức bay thẳng lên trời.

Lại nói, trong thành trấn đã bị dấy lên xao động, bình dân không dễ gì mới bình ổn xuống, khi còn đang nghị luận sôi nổi, chỉ thấy một đạo bạch quang vụt qua, một con bạch long uy phong lại tới nữa. Lần này đám người mới phát giác không phải là ảo giác, có người kêu thét, có người dập đầu với bạch long.

Bạch long đem Lăng Túc Ngôn đầu choáng mắt hoa và bạch lang ném bên cạnh Lãnh Thanh Thanh, dùng thanh âm sấm vang chớp giật nói: “Không có sự cho phép của bạch long ta, tối nay bất cứ ai cũng không được phép rời khỏi thành trấn này! Ai dám bước ra một bước, ta liền xé nát kẻ đó!”


Nói xong bay vòng ba vòng giữa trời, xác nhận tất cả bách tính đều thấy được mình, mới bay đi lần nữa, chạy đi ngăn cản cự thạch thần bí sắp biến thành quái vật.

Từ trên trời đáp xuống hòn đá còn đang phát sáng, Lãnh Tịnh [long hình] cẩn thận bò rạp ở chỗ cách hòn đá không xa, từng chút một tiếp cận. Đột nhiên, trên hòn đá xuất hiện một khe nứt, từ bên trong thò ra một cái đầu sinh vật kỳ quái, trông có phần giống long, nhưng chỉ có một cái sừng ở chính giữa, có vẻ như không phải là long, nhưng cũng không phải là xà.

Quái vật__ Lãnh Tịnh siết chặt vuốt, nằm rạp dưới đất không chút động đậy, quan sát hành động của đối phương.

Lúc này, trong hòn đá truyền tới giọng nói: “Hư Ngọc à, bên ngoài có gì không?”

Đầu quái vật đáp: “Không có a, chỉ là… hình như quẹt ngất một con bạch long, nó nằm rạp trên đất không động đậy!”

“Oa! Chắc không phải bị quẹt chết rồi chứ! Mau ra nhìn thử coi.” Thanh âm bên trong nói.

Lúc này, khe nứt trên hòn đá dần biến lớn, từ bên trong chui ra hai sinh vật kỳ quái, xác thực mà nói, là hai con kỳ lân.

Hiển nhiên sửu tiểu xà chưa từng thấy qua kỳ lân, vẫn bảo trì cảnh giác cao độ, đợi hai con kỳ lân tiếp cận, nếu bọn chúng có biến hóa dị thường thì dùng móng vuốt sắc nhọn của hắn xé nát chúng. Hắn nhắm mắt, giả chết mê hoặc kỳ lân.

Kỳ lân đi tới cạnh Lãnh Tịnh, quả nhiên thấy bạch long không chút động đậy nhắm chặt mắt, con kỳ lân tên Hư Ngọc đó liền lớn gan nhấc móng trước lên, chạm chạm vào người bạch long, con kỳ lân thanh sắc còn lại thì đi tới chỗ đầu long, dùng móng cọ cọ sừng long, còn nói: “Hư Ngọc, ngươi xem, đây là một con tiểu long, sừng của nó còn chưa mọc đủ dài.”

“Là tiểu ấu long, thật hiếm thấy. Hoan Ngọc, không thì chúng ta thu dưỡng nó đi! Sau này còn có thể làm sủng vật kéo xe trời!”

Hư Ngọc kỳ lân vui vẻ nói.

Hoan Ngọc kỳ lân ngẫm nghĩ, cũng tỏ vẻ tán đồng, hắn nói: “Ta đi xem thử trong Phù Không Các còn có thứ gì cho ấu long ăn không, ngươi xem thử nó có bị thương gì không, chúng ta trị cho nó trước, rồi mới thu dưỡng.”

Không bao lâu, chỉ thấy Hoan Ngọc biến thành một thiếu niên tú mỹ tinh linh, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, y phục hoa lệ sáng rực, trong tay hắn cầm một chậu thức ăn bết dính, có vẻ giống như là cái thứ dùng cho oa nhi ăn đó, sau đó bưng tới trước mặt Lãnh Tịnh, dùng muỗng lớn múc một muỗng bự, rồi định nhét vào miệng Lãnh Tịnh. Lúc này, Lãnh Tịnh đột nhiên mở mắt, mở cái miệng to cắn chặt nửa người của Hoan Ngọc, đồng thời dùng vuốt đè ngã Hư Ngọc, hung ác nói: “Các ngươi là yêu vật gì, mau báo danh đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.