Đọc truyện Sửu Thiên Nga – Chương 13
Editor: Sweet
Trước mặt Bàng Cùng Hiên không có gương, nơi này là bệnh viện, không phải tiệm cắt tóc chuyên nghiệp, khi Lạc Ninh vung tóc mái hắn lên, hắn vô thức lại cúi đầu, không cẩn thận chạm phải ngón tay của Lạc Ninh.
Ngón tay Lạc Ninh cực kì xinh đẹp, nhưng tái nhợt quá mức, mạch máu đều thấy rõ, có mùi hương thoang thoảng lẫn mùi của thuốc sát trùng, nhàn nhạt lành lạnh.
“Đừng nhúc nhích”
Bàng Cùng Hiên hiện tại ngay cả thở mạnh cũng không dám nữa, hắn quá mức chú tâm tới việc chạm phải ngón tay Lạc Ninh, hắn thật không kiềm nổi hồi hộp, lại không thể giống như lúc trước cúi đầu thấp xuống nữa, Bàng Cùng Hiên khó chịu đành nhắm mắt lại.
Vì mắt không nhìn thấy nên thính giác lại càng mẫn cảm hơn bình thường, vì để bản thân không quá mức chú ý đến đôi bàn tay ôn nhu trên đầu mình kia, Bàng Cùng Hiên tập trung suy nghĩ về nội dung cuốn tiểu thuyết trên radio vừa rồi.
Ngẫm lại những giọng đọc êm ái cùng với lời văn đặc sắc khí phách đó, trong tâm Bàng Cùng Hiên lại tràn ra một sự hào hứng, khiến hắn dù bây giờ có đang ngẩng đầu ưỡn ngực cũng không lấy làm khó chịu nữa.
Bởi vì chuyên tâm suy nghĩ quá, cho nên không nghe thấy những âm thanh khác thường quanh mình, chờ đến khi ý thức được sự có mặt của người khác trong phòng bệnh, Bàng Cùng Hiên vừa mở mắt đã nhìn thấy Tần Duyệt chống gậy đi đứng bất tiện đang được Trần Nghệ Gia dìu lấy ở một bên.
Biểu cảm của Trần Nghệ Gia, Bàng Cùng Hiên không thấy được, bởi vì hắn vừa nhìn thấy Tần Duyệt là sắc mặt liền thay đổi, lập tức cúi đầu.
“Ai nha, đừng nhúc nhích…” Lạc Ninh thở dài “Đều tại em, khiến tôi cắt không được tốt, tác phẩm đầu tay của tôi thế là thất bại rồi”
Bàng Cùng Hiên vừa cúi đầu, ánh mắt Tần Duyệt lập tức chuyển sang người Lạc Ninh.
Kẻ này khi nãy vẫn còn là một tên bác sĩ lạnh như tiền, khinh thường cậu!
Đầu tóc Bàng Cùng Hiên hệt như bị cẩu gặm vậy, cao thấp không đều, mảng lớn trên đầu bị cắt xuống sát đến mức có thể thấy được cả da đầu! Rõ ràng kiểu đầu này không phải do Bàng Cùng Hiên chỉ mới khẽ cúi xuống một chút mà ra nông nỗi vậy.
Lạc Ninh làm như không nhìn thấy sự có mặt của Tần Duyệt, ra vẻ chuyên nghiệp nhanh chóng hớt phăng mái tóc, rồi mới tháo khăn quanh cổ Bàng Cùng Hiên “Ngẩng đầu tôi xem nào”
Bàng Cùng Hiên không có cách nào khác đành ngẩng đầu. Lạc Ninh không hài lòng nâng cằm hắn lên, Bàng Cùng Hiên chưa từng bị người khác nhìn gần như vậy, hơn nữa Tần Duyệt lại làm hắn phân tâm, nên Bàng Cùng Hiên nhanh chóng nhắm chặt cả mắt lại.
Góc độ Tần Duyệt vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt Bàng Cùng Hiên được nâng lên, vài ngày không gặp, giờ nhìn lại gương mặt xấu xí của Bàng Cùng Hiên đột nhiên thấy có chút lạ lẫm, cậu dường như chưa từng ghi nhớ kỹ gương mặt của Bàng Cùng Hiên, chỉ biết là rất xấu, xấu có một không hai, không cần nhớ chính xác cũng sẽ không lầm đâu được.
“Thật sự…rất khó coi”
Lạc Ninh đột nhiên nói như thế khiến cả ba người kia đều không ngờ tới, Tần Duyêt thấy Bàng Cùng Hiên run lên một cái, trong lòng dâng lên một sự tức giận.
“Đều tại em không yên, phạt em lần sau phải để tôi cắt cho em nữa.”
Đầu Bàng Cùng Hiên không nhúc nhích được, chỉ có thể ừ một tiếng. Vừa rồi hắn vì bị bác sĩ chê hắn xấu mà rất khổ sở.
“Lần sau nhất định phải hớt sao cho khoe hết vẻ đẹp của em”
Có lẽ bác sĩ không phải nói hắn, hắn đúng thật là rất khó coi, có lẽ bác sĩ chỉ đang nói về mái tóc… mà thôi…
“bác sĩ Lạc…” Lên tiếng chính là Trần Nghệ Gia, nét mặt của nàng có chút mất tự nhiên “Hình như có ca khám gấp, bên ngoài có rất nhiều y tá đang tìm anh…”
“A”
“Tìm anh nãy giờ rồi…”
Bàng Cùng Hiên vẫn bị gượng ép nâng cằm lên, ngửa đầu nhìn Lạc Ninh “Bác sĩ, mau đi đi…”
Nhất định là bác sĩ đã tốn thời gian quá lâu cạnh hắn, hắn cũng thật là, sao lại để bác sĩ phí thời gian làm việc chỉ để giúp hắn gội đầu, còn phải hớt tóc nữa, làm bác sĩ nhất định bề bộn nhiều việc, đều tại hắn không tốt.
“Được rồi” Thờ ơi đáp lại lời của Trần Nghệ Gia, Lạc Ninh đối xử với Bàng Cùng Hiên rõ là đặc biệt, anh thậm chí khẽ mỉm cười với Bàng Cùng Hiên, rồi mới thật tự nhiên đặt một nụ hôn xuống gương mặt đang ngước lên đó.
Bàng Cùng Hiên như bị bom nổ, mặt nhanh chóng ửng hồng, bối rối không biết làm sao, con mắt không biết nên đặt vào chỗ nào mới đúng.
Lạc Ninh làm ra vẻ không phát giác được sự thay đổi của Bàng Cùng Hiên, cất kéo và khăn tay, đi ra cửa.
Lúc đi ngang qua Tần Duyệt còn cố ý nấn ná lại, đợi bọn họ mở cửa, mới bước ra ngoài.
Bàng Cùng Hiên hiện tại tâm tình đều bối rối, lần đầu tiên hắn được người ta hôn, là bác sĩ…
Cảm giác thật mềm mại, rất không giống với…
Bàng Cùng Hiên lấy tay chạm nhẹ vào nơi bác sĩ hôn qua, chuyện gì đã xảy ra, cả người hắn giờ đây như đang lơ lửng trên mây.
Tần Duyệt nhìn Bàng Cùng Hiên không nói gì, mà Trần Nghệ Gia cũng vì hành động của Lạc Ninh mà kinh ngạc “Anh ta…anh ta như vậy…Có phải là…quấy rối tình dục?”
Bàng Cùng Hiên nghe được bốn chữ “Quấy rối tình dục” liền phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Nghệ Gia, mặc dù sau đó nhanh chóng cúi thấp xuống, nhưng mặt hắn cũng đã kịp bị 2 người kia thấy rõ.
“Ôi trời…” Trần Nghệ Gia thậm chí vô thức thả tay Tần Duyệt “Mặt của cậu thật là hồng! Cậu không sao chứ?”
Bàng Cùng Hiên nhanh chóng mồ hôi túa ra, bối rối khoát tay, “Không có…không có việc gì…”
Bàng Cùng Hiên nãy giờ cảm thấy có gì đó không ổn, lúc này mới nhớ đến, hóa ra tóc mái dài phủ che trước mặt mình đã không còn nữa
“A…” Bởi vì khua tay quá nhiều, động đến miệng vết thương, đau đớn khiến sắc mặt Bàng Cùng Hiên thoáng chốc trắng bệch.
Tóc mái đã bị Lạc Ninh dùng kéo hớt gọn đi, mọi biểu tình của Bàng Cùng Hiên đều có thể dễ dàng bị Trần Nghệ Gia cùng Tần Duyệt nắm lầy.
“Chạm đến miệng vết thương rồi sao? ” Trần Nghệ Gia vội chạy đến xem miệng vết thương của Bàng Cùng Hiên, không có chảy máu, vết thương buổi sáng được băng bó rất tốt, vì thế Trần Nghệ Gia cũng không dám tùy tiện mở ra xem.
“Không…Không sao…”
“Gọi bác sĩ lại xem thử đi…”
“Không, không cần…” Bác sĩ bận rộn như vậy, chỉ đau chút chút thôi, không cần phải kêu bác sĩ lại.
Không biết làm cách nào Tần Duyệt đã chống gậy đi tới, cậu khẽ đẩy Trần Nghệ Gia ra, ngồi xuống cạnh giường, đặt gậy qua một bên, rồi dùng tay gỡ những băng gạc quanh miệng vết thương ra xem.
Bàng Cùng Hiên không dám ngăn cậu ta lại, Trần Nghệ Gia cũng không dám có ý kiến.
Băng gạc bị xả xuống hết, rồi mới đến những lớp bông gòn, vì để tránh cho miệng vết thương của Bàng Cùng Hiên bị nhiễm trùng, cho nên ngoài lớp băng gạc bên ngoài còn có thêm một lớp bông gòn sát trùng được độn vào.
Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng miệng vết thương đôi chút lở loét kia cũng khiến cho trái tim Tần Duyệt mãnh liệt chấn động.
Mặt không thể hiện chút biểu cảm gì, Tần Duyệt băng kỹ lại vết thương của Bàng Cùng Hiên một lần nữa, lạnh lùng nói “Miệng vết thương không có việc gì, cậu không cần phải lo lắng”
Phút chốc cơ mặt Bàng Cùng Hiên buông lỏng, có thể là vì không có tóc mái để che, phải trực tiếp để cho Tần Duyệt nhìn thấy gương mặt hắn thế này thật không chút dễ dàng, chẳng dám chống lại ánh mắt của cậu ta.
Tần Duyệt tuy thái độ lạnh lùng, nhưng cách băng bó lại cực kì nhẹ nhàng, giống như sợ làm đau Bàng Cùng Hiên dù chỉ một chút.
Mới vừa rồi trong đầu Bàng Cùng Hiên còn tràn ngập nụ hôn của bác sĩ, giờ đây việc đó không biết đã bị quăng đến xó nào rồi.
Sau khi băng kỹ vết thương của Bàng Cùng Hiên, Tần Duyệt không có hành động nào khác nữa, cậu không mở miệng, Bàng Cùng Hiên cũng không dám mở miệng, Trần Nghệ Gia đành hòa hoãn nói “Tiểu Hiên, chuyện lần này thật sự rất cám ơn cậu”
Bàng Cùng Hiên không thích nói đến việc này, nó khiến Bàng Cùng Hiên nhớ lại những lời nói của Đường Mạnh và Tần Duyệt tại nhà kho ngày hôm đó.
Kỳ thật, những lời ấy không phải lần đầu tiên Bàng Cùng Hiên được nghe, nhất là Đường Mạnh, trước kia gã vẫn thường hay nói như vậy.
Nhưng mà, ngay khi hắn đã cho bọn họ là ” Bạn bè ” của hắn thì đã không còn như lúc trước nữa, bị khinh thường như vậy, hèn mọn, điều này làm lòng của Bàng Cùng Hiên đau đớn, so với vết thương trên vai còn nhức nhói hơn.
“Người nhà của cậu?” Trần Nghệ Gia còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Tần Duyệt đoạt lời.
“À..họ…” Bàng Cùng Hiên không biết vì sao Tần Duyệt đột nhiên hỏi như thế, trực giác mách hắn không thể nói lên sự thật, mụ mụ đi đánh bài với đám bạn, tỷ tỷ cùng bạn trai đi dạo phố. Nhưng lại không biết cách phải nói dối ra sao.
Tần Duyệt nhìn mắt Bàng Cùng Hiên đảo qua đảo lại, không đợi hắn trả lời, tiếp tục hỏi “Bọn họ thường xuyên như vậy à?”
“A, không, không phải, tôi đã đỡ hơn nhiều, mụ mụ cùng tỷ tỷ đều rất vất vả, tôi không sao, bọn họ, bọn họ chỉ là…” Bọn họ muốn nghỉ ngơi 1 chút, bọn họ không phải là không thương hắn, hắn rất thông cảm cho hai người họ.
“Ai chăm sóc?”
“A?” Cái này hắn thật sự không biết trả lời, “Tới trước đó rồi…”
Trần Nghệ Gia cũng nhận ra có điểm không đúng “Có phải lúc nào cũng như vậy phải không?”
“Người, người vừa mới tới, đưa cơm, đưa, đối với tôi rất tốt”
Trần Nghệ Gia bất đắc dĩ cười cười, những thứ công tác chăm sóc này là chuyện đương nhiên, Tần Duyệt ghét bị người xa lạ tiếp cận, cho nên mời người chăm sóc là chuyện không cần thiết, đều do người nhà Tần Duyệt đứng ra tự làm hết, hơn nữa cậu ta cũng không đến mức không thể tự chăm sóc bản thân.
Nhưng rõ ràng việc chăm sóc Bàng Cùng Hiên rất lười biếng, cẩu thả.
Trần Nghệ Gia nhìn Tần Duyệt, cậu ta không nói gì.
Trần Nghệ Gia và Tần Duyệt ngồi một lúc, hỏi thăm vài câu rồi rời đi.
Bàng Cùng Hiên muốn bước xuống giường, nhưng động đến miệng vết thương thật đau, cuối cùng quyết định thôi vậy.
Trong phòng tắm có gương, hắn chỉ muốn nhìn thử qua mái tóc bác sĩ đã cắt cho hắn một chút, lúc này thật ghét quá việc bị thương.
Có điều, nếu như không phải hắn bị thương, mà là Tần Duyệt…
Thôi, chờ miệng vết thương khá lên, có thể đi soi gương sau vậy, hay đợi người chăm sóc đến, có thể nhờ người ta giúp hắn vào phòng tắm.
Buổi trưa, người xuống phòng bệnh của Bàng Cùng Hiên chăm sóc đột nhiên đã bị thay đổi sang một chị gái trẻ tuổi, cười lên cực kì xinh đẹp, nàng không giống người chăm sóc trước, nàng cả ngày đều ở cạnh Bàng Cùng Hiên. Có đôi khi Bàng Cùng Hiên chỉ khẽ cử động, nàng cũng biết hắn muốn làm gì.
Bàng Cùng Hiên trong lòng khẽ so sánh chị gái này với cái anh chăm sóc cũ, hắn càng ưa thích chị gái này hơn.
Có điều, mỗi khi hắn nghĩ đến chuyện muốn đi WC, lại có chút ngượng ngùng…