Đọc truyện Sửu Nương Nương – Chương 1: Sửu nương nương
Tiết quốc có sửu nương nương bị người bàn tán.
Sửu nương nương họ Phụng, là quốc họ của Phụng quốc, là thân tỷ tỷ của đương kim quân chủ Phụng quốc, gả đến Tiết quốc, hiển nhiên chỉ có một nguyên nhân, liên hôn.
——–
Trên người Đằng Vân không có một chỗ nào lành lặn, mới bị nhốt hai ngày ngắn ngủi đã bị đánh tróc da tróc thịt.
Hắn mang theo xiềng xích, đi lại tập tễnh, suy yếu tới cực điểm, nếu hắn có thể, tuyệt đối sẽ không đi, nhưng nơi này không phải gia hương của hắn, hắn không thể lộ ra một tia nhát gan, cho dù là tù binh.
Bị thị vệ đẩy đẩy xô xô giải lên đại điện.
Mọi người đều nhìn chăm chú vào nhân vật truyền thuyết này, chiến thần Đằng quốc, ở trên chiến trường vẫn luôn kiêu ngạo, hiện tại bại trận, trên người hắn, có thể nhìn ra quốc gia tang thương.
Chính là, đôi mắt đen tinh lượng, không chứa chút quang mang yếu thế.
Trong lòng mọi người đều rùng mình, người như thế, sợ là không giữ lại được.
Đằng Vân ngẩng đầu, nhìn người ngồi cao nhất trên đại điện, y mặc long bào màu đen, đầu đội mũ miện, y mím môi, tự hồ có chút ý cười, nhưng không đạt tới đáy mắt.
Người này phong thần tuấn lãng, triều phục màu đen càng tôn thêm thân hình cao lớn, y có khí chất vương giả trời sinh, y làm việc tàn nhẫn, y bảo thủ, nhưng y dùng binh như thần, mạnh mẽ vang dội, vẫn có thể xem là một quân chủ tốt…
Đằng Vân sớm nghe về người này, y là quốc quân Tiết quốc, Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn Đằng Vân, như là bố thí.
“Vân tướng quân ngẩng đầu lên, để cô nhìn xem.”
Đằng Vân thuận theo ngẩng đầu, không hề phản kháng, chính là ánh mắt không chút hữu hảo, lạnh băng, tràn đầy địch ý, nhìn thẳng đánh giá Tiết Quân Lương, đây là địch nhân suốt đời của hắn.
Tiết Quân Lương cũng không tức giận, chậm rãi đứng lên, bước xuống thềm ngọc, đi tới.
“Đại vương, không thể a.”
Dưới tình thế cấp bách, triều thần mặc quan văn phục gần nhất đã quên cấp bậc lễ nghĩa, chạy tới ngăn cản Tiết vương.
Người hiện tại đứng trên đại điện là hoàng tử địch quốc, lại là chiến thần của một thế hệ, tuy bộ dáng lúc này rất suy yếu, nhưng ở chiến trường, hắn từng là huyết Tu La, Đằng quốc nhờ có cái khóa này, một đất nước lung lay sắp đổ thế mà duy trì thêm mười năm.
Đằng Vân nhìn phản ứng của vị quan văn, không khỏi bật cười “Ha ha”, chẳng qua, trong tiếng cười lộ ra tuyệt vọng.
Tiết Quân Lương phất tay, ý bảo không đáng ngại, vẫn chậm rãi bước qua, dừng trước mặt Đằng Vân một bước.
Cúi đầu nhìn đối phương, Tiết Quân Lương nói: “Tướng quân không biết nhỉ, ngươi chưa từng gặp cô, cô đã từng gặp ngươi, ba năm trước trên chiến trường, cô được thấy phong thái của tướng quân, thời điểm đó cô có chút khiếp sợ, hiện tại nghĩ….”
Dừng một chút, y mỉm cười, chậm rãi nói tiếp: “Người này, đáng chết.”
Y nói xong, vung tay áo, bước ra phía sau Đằng Vân, thẳng hướng cửa đại điện: “Đến, để cho ngươi biết, Tiết quốc thượng võ thế nào.”
Vệ binh bên cạnh nhận lệnh, lập tức áp giải Đằng Vân, theo sau là văn võ bá quan, chậm rãi bước tới, càng đi càng trống trải, cuối cùng đi vào không trường.
Không trường thực rộng lớn, bốn phía cắm tinh kỳ, phía tây là một loạt bía ngắm, phía đông để một loạt binh khí, phía bắc đặt một long tọa, phía nam tạo thành nơi luyện binh.
Tiết Quân Lương lập tức đến chỗ bia ngắm, nâng cằm, vệ binh hiểu ý, mang Đằng Vân trói vào cọc gỗ.
Trói xong, nhóm vệ binh liền cung kính lui ra.
Tiết Quân Lương híp mắt, duỗi tay, lập tức có một võ tướng dâng lên trường cung, Tiết vương đón lấy, sau đó một người khác dâng lên cung tên.
Đằng Vân nhìn thấy, đột nhiên muốn cười, rốt cuộc hắn biết Tiết Quân Lương muốn làm gì, y là muốn lập uy.
Nhất tiễn xuyên hầu, hay là xuyên tim đây?
Mặt trời chói mắt, mũi tên phản quang mang rực rỡ, Tiết Quân Lương giương cung, ngọc trên mũ miện nhẹ nhàng lay động.
Đằng Vân đột nhiên cảm thấy, giờ khắc này, quân chủ địch quốc có chút dễ nhìn, khí phách mà uy nghiêm, y là một minh quân, chỉ tiếc…. Mình họ Đằng, mang thân phận hoàng tử Đằng quốc.
Đằng Vân mười chín tuổi trở thành tướng quân, lãnh binh xuất chinh, Đằng quốc nội loạn mười năm, hắn ở biên cương chinh chiến mười năm, chính là mười năm này, vẫn không cứu vãn được quốc gia của mình.
Tư thái Tiết vương nắm cung, tư thái y lên tiễn, thậm chí tư thái y buông tay, Đằng Vân đều không rời mắt…
“Tranh —— “
Sau đó trước mắt một trận huyết sắc…
*****
Cái gáy Đằng Vân có chút tê tê, hắn cảm giác mình đang nằm, nhưng vừa trở người, từng đợt muốn nôn, hắn muốn mở to mắt, bất đắc dĩ toàn thân đều không có khí lực, có lẽ đã ngủ rất lâu.
Hắn nhớ rõ mình đã bị Tiết vương lập uy giết chết, sao lại có tri giác, chẳng lẽ kỳ thật Tiết vương không đủ lực, nguyên lai là cái thùng rỗng, bắn tên cũng có thể bắn oai sao?
Đằng Vân nghĩ, nhất thời cười khổ, nụ cười này ảnh hưởng đến miệng vết thương, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, hắn mở to mắt, chính mình nằm trên giường, màn tử không buông, bốn phía thoạt nhìn là một căn phòng không nhỏ, hơn nữa bài trí thực tinh xảo.
Đằng Vân cười nhạo một tiếng, nghĩ thầm Tiết vương thật sự là nhân từ, tù nhân cũng có đãi ngộ như vậy?
Hắn chuyển người, nhưng thân thể suy yếu đến lợi hại, liền ngã nhào xuống giường, tay Đằng Vân chống trên mặt đất, đau như bị chặt đứt, bất quá hiện tại, hắn nào còn tâm trí để ý vấn đề một bàn tay.
Đằng Vân đỡ lấy giá gỗ bên cạnh đứng lên, trên giá gỗ cao lớn là một gương đồng bóng loáng.
Thị nữ chờ ngoài cửa chỉ nghe một tiếng “Loảng xoảng” rất lớn, bật người vọt vào phòng, vừa tiến đến lại lập tức che miệng hì hì cười rộ lên.
Một thị nữ mặc y phục hồng nhạt chạy tới nâng Đằng Vân ngã trên mặt đất dậy, cười nói: “Nương nương, ngài lại bị gương đồng dọa? Trong gương đồng đều không phải là yêu ma quỷ quái, mà chính là nương nương đó!”
Đằng Vân nghe được thị nữ gọi mình là nương nương, mở to hai mắt, mãnh liệt đẩy cánh tay đang đỡ mình ra, cầm gương đồng trên đất lên, gương đồng kia rất lớn, hiện tại thân thể Đằng Vân suy yếu, hiển nhiên không cầm được, nhưng cũng có thể rành mạch nhìn thấy, bên trong gương đồng, là một nữ tử dáng người thướt tha, khuôn mặt cực kỳ xấu.
Nữ tử mặc cẩm y, dáng người quyến rũ, chính là khuôn mặt, tím xanh phù thũng, cực kỳ khó coi, nếu người xa lạ thấy được, tất nhiên tưởng quỷ, cũng khó trách Đằng Vân hoảng sợ.
Đằng Vân nhìn “Chính mình” trong gương đồng, hai tay ức chế không được run rẩy.
Thị nữ vận y phục hồng phấn sẳng giọng: “Nương nương ngài phải cẩn thận, đừng làm vỡ gương đồng Đức phi nương nương tặng ngài, nếu làm vỡ, dù ngài là hoàng hậu, nhưng Đức phi là sủng phi của Đại vương, không chừng bị vu oan giá họa.”
Đằng Vân là người lớn lên trên sa trường, rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhìn gương đồng trên mặt đất, lại nghe thị nữ nói, cũng hiểu được đa phần.
Trong các quốc gia hiện nay, nước nào có một sửu hoàng hậu không được sủng, e là chỉ có chính thê của Tiết vương Tiết Quân Lương.
Sửu nương nương tên Phụng Vân, là tỷ tỷ đồng mẫu của Phụng vương, nghe nói diện mạo cực kỳ xấu, tính tình cũng thực yếu đuối, thị nữ nói năng lỗ mãng, sủng phi đặt gương đồng trong tẩm cung của nàng, nàng cũng xem như không có.
Đằng Vân không nói gì, thị nữ vận y phục hồng phấn kia lại bắt đầu trêu chọc, hơn nữa lời nói càng ngày càng không tốt, có thể là do thói quen thường ngày, nên không phát hiện nương nương có gì đó không thích hợp.
“Nương nương ngài… A!”
Thị nữ còn chưa nói xong, đột nhiên che mặt, khó có thể tin nhìn Đằng Vân, nếu không phải trên mặt đau rát, hiển nhiên cho rằng tiếng tát thanh thúy vừa rồi là lỗi giác (cảm giác sai).
Đằng Vân lành lạnh nhìn chằm chằm thị nữ kia, cười nói: “Ta thế nào, một tiện tỳ như ngươi có thể xen vào sao?”
“Nương… Nương nương…”
“Cút, thuận đường đem gương đồng trả Đức phi.”