Đọc truyện Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi – Chương 7: Cứu Xuân Cầm (1)
Nhớ đến chính mình tám năm nỗi khổ bị nhốt trong nhà xí, cứ nghĩ đến cảm giác đau đến tận xương cốt, lòng liền xúc động, bàn tay giấu dưới lớp y sam chậm rãi nắm lại, móng tay cắm vào da thịt, chảy ra những tơ máu nhỏ. Cũng nên đến lúc bản thân mình động thủ rồi! Trước mắt cứu lấy Xuân Cầm.
Sở Ngâm Ngọc nhớ rõ Xuân Cầm ở nàng mười hai tuổi năm ấy không hiểu vì sao mất tích. Phong di nương chỉ nói ở nàng bệnh nặng hôm ấy, Tô phu nhân của Chu Thừa tướng phủ mang theo Chu Trừng Hoằng đến thăm, Xuân Cầm không ở trong khuê phòng phụng dưỡng nàng, ngược lại lại chạy đến trước tiền thính, ý đồ hấp dẫn Hoằng ca ca, sau bị Phong di nương phát hiện âm mưu này, loạn côn đánh chết.
Ngày đó chính mình sau khi nghe được, còn mù quáng cảm tạ di nương vì giúp mình loại bỏ được một người hai lòng tỳ nữ, vẫn chưa chân chính đi thăm dò bên trong sự tình. Đương nàng đứng ở trước đá Tam Sinh, mới biết được chân tướng sự thực.
Lúc trước Xuân Cầm vì cứu nàng mà không hề cố bản thân, vọt vào tiền thính thỉnh cầu Hoằng ca ca cứu lại tính mạng đang bị đe dọa nàng. Phong di nương cảm thấy Xuân Cầm hủy hoại nàng hiền đức thanh danh, xúc phạm Quốc công phủ gia quy, khiến nàng không thể không quan tâm thân phận đương gia chủ mẫu, mà làm cho Hoằng ca ca vì mình xem bệnh. Sự sau, vì tức giận, liền sai quản gia vả miệng, ném vào hậu viện sau đống tuyết, chính Xuân Cầm là bị tươi sống đông chết. Nếu không có Xuân Cầm ngày đó trung tâm hộ chủ, bản thân chỉ sợ là chết vào trận ốm lần đó.
“Nha, tiểu thư, ngươi như thế nào xuống giường? Chân của ngươi…”. Lâm mẹ đi vào nội thất, nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc mặc tốt quần áo, đứng trước gương đồng, mày ngài khẽ cau; cảm thấy một cỗ cường đại lãnh khí đánh úp lại, chính bản thân nhịn không được có chút run rẩy.
Sở Ngâm Ngọc chậm quay người lại, vừa rồi có chút vui mừng, xuống giường khi không chú ý đến mắt cá chân đau đớn, hiện nay tuy rằng có chút đau, nhưng không bằng sự đau đớn trong lòng, chút đau này thực ra cũng không gọi là đau.
“Lâm mẹ, Xuân Cầm đi đâu rồi? Ta muốn ăn chút hoa quế bách hợp bánh, ngươi đi đem một chút lại đây cho ta”.
Sở Ngâm Ngọc nhìn Lâm mẹ, trên mặt đã thay thế thản nhiên tươi cười, ăn nói có phép, lời nói trong lộ ra vẻ chân thật đáng tin, làm cho Lâm mẹ lập tức quên thế nào để ứng phó.
“Nàng … nàng đi phu nhân chỗ – Thải Vi Viên”. Lâm mẹ coi như là lão nhân có kinh nghiệm phong phú, nhưng Sở Ngâm Ngọc vừa mới nụ cười, thật sao khiến nàng có cảm giác hít thở không thông.
“Nga, phải không, kia vậy đợi nàng về đến sau, đem lại cùng ta ăn thôi”. Sở Ngâm Ngọc không nghĩ vạch trần Lâm mẹ, xem nàng có thể làm như thế nào, hiện tại bắt lại cũng vô ích, trước chờ Thanh Hòa đem dược cầm lại đến, mới có thể cứu Xuân Cầm.
“Nếu tiểu thư không có khác phân phó, kia nô tỳ trước tiên lui xuống”. Lâm mẹ thanh âm có chút run rẩy nói.
“Đi xuống đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút”. Sở Ngâm Ngọc biết Lâm mẹ khẩn cấp muốn đi báo cho di nương, khiến cho nàng trước đi dò đường, sau thuận thế gỡ chiêu cùng làm bước tiếp theo tính toán.
Thải Vi Viên.
“Phu nhân, không tốt… đại sự, đại sự không ổn!”. Lâm mẹ tiến vào Thải Vi Viên liền kêu lên, hôm nay việc đã đánh sự trầm ổn ngày xưa của nàng, nề hà đại tiểu thư quanh thân khí lạnh, thật khiến cho nàng run sợ nha!
“Lâm mẹ, chuyện gì khiến ngươi như thế vội vàng, việc lớn đến đâu chẳng phải cũng có ta dẹp bình hay sao!”. Ngồi bên ngoài đình, Phong Tang Nhu nhìn thấy vừa chạy vừa la Lâm mẹ, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, miệng còn không ngừng tắc bên cạnh thị nữ Mai Hương bác tốt lắm nho.