Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi

Chương 41


Đọc truyện Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi – Chương 41


“Phong di nương nói đúng, người như vậy nếu ở trong phủ thì đúng là một mối họa ngầm. Di nương! Người nói xem, nếu tra ra có người như vậy thì nên xử trí như thế nào?”. Sở Ngâm Ngọc vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt lại là ý cười nói.
“Đương nhiên là xử trí theo quy định của phủ quốc công, nghiêm trị không tha”. Phong Tang Nhu nhìn thấy ý cười trong mắ Sở Ngâm Ngọc, hung hăng nói.
“Bẩm lão phu nhân, những thứ khác bọn nô tỳ không rõ, nhưng ở trong Thanh Mộng Uyển lục soát ra quần áo của nam tử, không biết điều này có tính không ạ?”. Xuân Cầm cúi đầu nhỏ giọng nói chen vào.
Trong khi những người khác còn chưa kịp phản ứng, Sở Ngâm Ngọc liền “thất thanh” kêu, bộ dáng sợ hãi làm rơi khăn tay xuống đất “Ngươi nói cái gì? Tam muội cư nhiên cùng người tư thông, trong viện còn cất giấu quần áo của nam tử?”. Tỏ vẻ bản thân mình nói lỡ, Sở Ngâm Ngọc lại gầm lên với Xuân Cầm: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cho dù Tam muội có cất giấu quần áo của nam tử, cũng có thể là làm quần áo cho phụ thân, cũng không cần phải kinh ngạc thế?”.
Bề ngoài Sở Ngâm Ngọc tỏ ra vì che giấu cho Sở Tiêu Mộng, nhưng trong lời nói lại nhấn mạnh thêm trong viện của nàng ta có cất giấu nam tử. Vẻ mặt Sở Ngâm Ngọc thể hiện hết sức kinh hoảng, mặc cho ai thấy đều có thể cảm thấy đây là giấu đầu lòi đuôi.

Phong Tang Nhu nhíu mày, ánh mắt như dao sắc, nhìn chằm chằm Sở Ngâm Ngọc và Xuân Cầm.
Sở lão phu nhân cũng nhìn Sở Ngâm Ngọc, thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc nhưng không kinh hoảng, trầm mặt nói: “Rốt cục là như thế nào? Danh dự của tiểu thư cũng không phải là thứ để các ngươi nói đùa”.
“Ba! Ba!” Hai tiếng thanh thúy vang lên, Sở Tiêu Mộng tát Xuân Cầm, giống như một con sư tử bị chọc giận “Ngươi nói bậy bạ, ngươi – đồ tiểu nhân đê tiện, cũng dám nói xấu ta”. Hoàn toàn không hề cố kỵ đến hình tượng Phong Tân đệ nhất mỹ nữ của nàng.
Tất cả mọi người có mặt trong viện đều sợ ngây người, nhìn chằm chằm Sở Tiêu Mộng. Ngày thường một bộ khuê nữ trang nhã, vậy mà bây giờ còn đâu nữa.
“Mộng Nhi, còn bình tĩnh chớ có nóng vội, lão phu nhân chắc chắn sẽ làm chủ cho con”. Phong Tang Nhu nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vội vàng kéo tay Sở Tiêu Mộng, nhắc nhở nói.

Xuân Cầm “bùm” một tiếng quỳ xuống, thất thanh nói: “Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ lập tức đi xử trí này nọ trong Thanh Mộng Uyển”. Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
“Chờ một chút, Đông Họa, ngươi tới nói, rốt cục là chuyện gì?”. Lão phu nhân lạnh lùng nói. Còn chưa xuất giá, liền tìm thấy quần áo của nam tử ở trong phòng, việc này nếu truyền ra ngoài thì danh dự của phủ quốc công còn không biết vứt đi đâu nữa. Việc này, nhất định không thể dễ dàng bỏ qua được.
“Bẩm lão phu nhân, việc này đúng như lời Xuân Cầm nói, bọn nô tỳ ở trong Thanh Mộng Uyển tìm thấy quần áo của nam tử, hơn nữa lại chính là tìm thấy ở trên giường ngủ của Tam tiểu thư”. Đông Họa trả lời.
“Cái gì?” Lão phu nhân lớn tiếng.
“Không… không có khả năng. Mẫu thân, người nhất định phải làm chủ cho con”. Sở Tiêu Mộng bất chấp lễ nghi, cầm lấy tay áo của Phong Tang Nhu mà nói, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất, khóc lóc nói. Ở trên giường tìm thấy quần áo của nam tử, việc này nếu truyền ra, thì thanh danh của nàng làm sao có thể giữ được, kế hoạch tìm kiếm phu quân của nàng cũng nhúng nước hết.
“Bẩm lão phu nhân. Đây là quần áo phát hiện được”. Đông Họa đem quần áo lục soát được đưa cho lão phu nhân.
Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ, không thể chối cãi được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.