Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi

Chương 4: Trùng Sinh Năm 12 Tuổi (1)


Đọc truyện Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi – Chương 4: Trùng Sinh Năm 12 Tuổi (1)


Một cái động hẹp dài không thấy đáy, duỗi bàn tay cũng không thấy được 5 ngón, chậm rãi bước về phía trước, tối tăm không bờ bến cắn nuốt sự sợ hãi trong nội tâm. Một cỗ cường mạnh mà vô tận lực lượng phụ giúp nàng không hề ngần ngại đi về phía trước. Đột nhiên ở chỗ rẽ ngoặt, một mảnh rất nhỏ ánh nến hiện ra tia hy vọng, nội tâm thoáng bình lặng, bên cạnh một cái dài nhỏ ống, nhỏ hẹp đến mức chỉ có thể nhét được một người vào trong, hoảng hốt gian, một tiếng trầm thấp tiếng rên hấp dẫn mở ra ống.
Đỉnh đầu không có da đầu, thất khiếu gian chảy một dòng máu đỏ tươi, trong không khí tràn ngập mùi gay mũi khó thở, ánh nến tắt, bốn phía một mảnh tối đen, sự đau đớn tê tâm liệt phế.
Mơ màng lúc, Sở Ngâm Ngọc không biết mình đang ở đâu, bên tai tựa như có người đang ở nói chuyện, cuối cùng mơ hồ có ý thức.
“Đây là Ngọc muội đơn thuốc, dựa theo đơn thuốc này mà sắc, không ra nửa tháng nhất định có thể khỏi hẳn, trên trán thương tạm thời dùng hộp Thanh Tinh Cơ bôi, đợi sau khi vết thương kết vảy lại dùng hộp Ngọc Lộ Thanh ứ cao mạt thượng, nghĩ chắc cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là Ngọc muội cái bớt trên trán hội càng vì thế mà rõ hơn, chỉ sợ muội muội tỉnh lại hội…”. Nam tử do dự nói.
Thanh âm của nam tử này?

Rất quen thuộc!
Chẳng lẽ là Hoằng ca ca của Chu tướng phủ? Kia nam tử tựa như ánh mặt trời, thuần hậu, ôn hòa, biểu tình thanh nhuận, tươi cười ấm áp, nét mặt tựa gió mùa xuân, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của những nữ tử bên cạnh, mi vũ gian ấm áp khiến người ta không đành lòng nháy mắt. Ở người khác cười nhạo nàng thời điểm, hắn luôn có thể gạt bỏ hết những ánh mắt của thế tục, duỗi tay giúp nàng, khiến nàng cảm thấy ấm áp… Nam tử như vậy, độc tự chính mình, không quan tâm người ngoài ánh mắt, không nghe theo người ngoài lầm đạo. Nghĩ đến đây, Sở Ngâm Ngọc vẫn cảm thấy thực vui mừng, bọn họ trong lúc đó thân tựa huynh muội, không có gì giấu nhau. Lại cũng không nghĩ tới cuối cùng vẫn là bị Phong Hạo Lăng sau khi đăng cơ, vì có quan hệ thân thiết với nàng mà dùng hình phạt ngũ mã phanh thây để xử, cuối cùng chết không toàn thây, hồn phi phách tán…
Chính đang hồi tưởng, một thanh âm khác ngọt ngào lại trong trẻo sáp nhập.
“Chu thái y, ngài cũng biết đấy, cái bớt trên trán Đại tiểu là từ nhỏ theo trong bụng mẹ đã có thai kí, cho dù Hoa Đà tái thế, diệu thủ hồi xuân, cũng vô cách cứu chữa, ân đức của Chu thái y đối với Đại tiểu thư, hầu gia và phu nhân đều xem trong mắt, ghi tạc ở trong lòng, nhất định sẽ không trách ngài. Ngược lại, nếu ngài đối Đại tiểu thư dốc lòng cứu trị, bọn họ nhất định cảm kích”.
Hừ! Tâm tư thật nhẵn nhụi a, rõ ràng Hoằng ca ca lo lắng chính là khi bản thân biết tình huống khi hoảng sợ, lại cố đổi trắng thay đen, chỉ nói Hoằng ca ca lo lắng chính mình trách cứ, đem giữa bọn họ trong lúc ấy tình cảm phiết thanh, làm cho người khác hiểu nhầm Hoằng ca ca có tư tâm, cũng chắc chắn chính mình không nói lý, cố tình gây sự.

Không đúng, thanh âm này?
Chẳng phải là Thanh Hòa – khi nàng còn là nữ tử khuê các bên cạnh thiếp thân nhất đẳng nha hoàn hay sao?
Nàng nhớ lại này thông minh lanh lợi nha hoàn, là nhị di nương từ nhỏ phái lại đây để chiếu cố nàng. Nói là chiếu cố, cũng bất quá là cùng nàng đi học đường, học tập nữ công, bồi nàng tham dự một ít không thể từ chối yến hội, thay nàng mưu sách cùng người chu toàn. Ở trong trí nhớ của nàng, này kêu Thanh Hòa nha hoàn từ trước đến nay chưa hề nói một lời thô tục, ăn mặc tiêu dùng hàng ngày cơ hồ cùng nàng không khác, chỉ khi phụ thân xuất hiện hoặc ở thời điểm đặc biệt mới phân rõ chủ tớ. Lại nói tiếp, nha hoàn này chỉ so nàng lớn hơn ba tuổi, lại đầu óc linh hoạt, tâm tư linh động, kiếp trước nàng thích ỷ lại vào nha hoàn này, cũng nơi nơi cùng nàng thân cận, một chút cũng không so đo tính toán. Thanh Hòa thay nàng sắp xếp công việc lớn nhỏ, đợi ngày nàng xuất giá khi, cũng là một tấc không rời, này phân ân tình, nàng kiếp trước chính là cảm động đến rơi nước mắt, nghìn ân vạn tạ!
Bây giờ ngẫm lại, dựa vào của nàng thông minh lanh lợi, không có khả năng không biết nàng chịu độc hại, chính là khi nàng bị ngộ hại, cũng không một bóng người, vô nơi dựa vào. Cẩn thận nghĩ đến, sợ là từ lúc tiến vào Thanh Ngọc Uyển liền bắt đầu, Thanh Hòa sớm đã không cùng nàng đồng tâm đồng đức đi, nếu không cũng không nơi nơi cướp nàng nổi bật, ở trước mặt nàng vênh váo sai khiến, phải biết rằng, lúc ấy ở Tân Đô, lễ nghi tôn ti trật tự đứng hàng đầu, người tri thư biết lễ nhất định là đối tượng mọi người cùng truy cầu. Vô luận là người có thân phận quý trọng hoặc ti tiện người cũng không thể vượt qua phân tuyến này. Ngày đó ở mọi người trong mắt, chỉ sợ nàng giống như không phảo Phụ Quốc Công phủ Đại tiểu thư đi!
Chính là?

Nàng Sở Ngâm Ngọc không phải từng đi đến trước đá Tam Sinh hay sao? Nàng nhìn đến nàng bi thảm một đời, nàng nhớ lại nàng uổng phí kiếp trước, Mạnh Bà mặt vô biểu tình đưa nàng chén canh vẫn còn rõ như ở trước mắt. Như thế nào lại có tiếng của Thanh Hòa ở đây?…
Nàng chậm rãi mở hai mắt, đánh giá xung quanh phòng, trên mặt đất phô chính là như gương sáng ngọc lưu ly gạch, phòng ở xinh đẹp bốn góc có treo đèn bát giác cung đình, trong phòng có một bức trướng bằng gỗ lim có khắc tử đàn mộc, ngà voi, hoa ánh thủy tinh, còn lại gia cụ đều là từ lê hoa mộc hoặc toan chi mộc làm, xa hoa hết mức, điêu công tinh xảo, khiến kẻ khác xem mà ngưỡng mộ.
Thanh Ngọc uyển?
Đảo mắt đến cái kia quen thuộc bình phong, nàng nhớ cái đó là di vật của mẫu thân nàng, dùng lông chim trả khảm với hoa sen đồ án tú thành. Năm đó, bao nhiêu người muốn đánh chủ ý bức bình phong này, phụ thân mọi cách ngăn trở, nói là mẫu thân sinh tiền yêu thích, lại do tiên đế ban tặng, vậy nên, lúc ấy cho dù là thèm nhỏ dãi, cũng nề hà, không dám chiếm lấy vật này. Sau lại, phụ thân sai người đặt nó trong phòng nàng, nói là để trấn tà.
Đây là Thanh Ngọc uyển, là nàng trước khi xuất giá từng trụ địa phương. Năm đó, Phong nương nương vì biểu hiện đối với nàng hào phóng, ở nàng mẫu thân sau khi qua đời, bên ngoài thập phần quan tâm nàng. Trong con mắt người ngoài, nàng này đương gia chủ mẫu là thực lòng yêu thương đích nữ, tuy rằng nàng từ lúc chào đời, thanh ban trên trán luôn khiến người khác xa lánh nàng, cười nhạo nàng, chỉ có di nương coi nàng giống thân sinh nữ giống nhau đối đãi. Sau lại mới biết được, nàng ta chẳng qua là muốn chiếm được phụ thân yêu thương, lại ở trong vòng mấy nhà thế gia chiếm được danh tiếng ôn hiền, khiến phụ thân nâng nàng làm chính thê, làm cho nàng một đôi nữ nhi cũng trở thành con vợ cả, bay lên làm phượng hoàng.
Kiếp trước phụ thân đối với mẫu thân tình nghĩa thắm thiết, chậm chạp không chịu phù di nương lên làm chính thê, nàng còn ngu ngốc nghe theo lời xúi giục của di nương, cùng phụ thân sinh khí, ác ngữ nói phụ thân, bởi vì nàng không rõ lí lẽ, làm cho tình cảm cha con trong lúc đó ngày càng căng thẳng.

Vết thương trên trán?
Sở Ngâm Ngọc đột nhiên nhớ tới nàng mười hai tuổi khi đó phát sinh một chuyện, nàng với tam muội Sở Tiêu Mộng cùng đi Ức Y Các, sau đó ở trên cầu thang ngã xuống, trên trán máu chảy không ngừng, chân nhỏ bị gãy, kém chút thì mất mạng.
Lẽ nào nàng không chết mà quay trở về năm mười hai tuổi sao?
Sở Ngâm Ngọc nóng vội muốn đứng lên, xác định tất cả xung quanh không phải là ảo giác, nói như vậy, nàng thực sự trở về năm mười hai tuổi! Khó có thể tả hết niềm vui mừng trong lòng, tùy theo đó mà cuồng tiếu ở trong lòng, trời xanh có mắt, trời xanh có mắt a!
Mười hai tuổi… Này môt năm Phụ quốc công phủ xảy ra rất nhiều chuyện, có thể nói, là bước ngoặt trong cuộc đời nàng. Hiện tại, vận mệnh đem nàng đưa về mười hai tuổi năm ấy, nói vậy ông trời cũng xem bất quá sự bi thảm của nàng ở kiếp trước đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.