Đọc truyện Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi – Chương 30: Gặp Lại Nam Nhân Cặn Bã (3)
Sở Ngâm Ngọc hí mắt, bên môi lơ đãng lộ ra trào phúng nụ cười. Thật sâu hít một hơi, mới cảm thấy máu lại tiếp tục chảy.
Mọi người vội vàng hành lễ, Sở Ngâm Ngọc cũng thuận thế cúi đầu, lại cảm thấy một đạo ánh mắt dừng ở trên người mình.
Cô gái kia một đầu tóc tựa mây, làn váy màu hồng cánh sen tùy theo gió nhẹ lay động. Trắng nõn khuôn mặt hơi ửng đỏ, một đôi con ngươi sáng ngời, khí chất quanh thân, ngày xưa không thể sánh kịp. Phong Hạo Lăng giật mình, này… này tựa hồ không phải trước kia đệ nhất xấu nữ, tuy rằng trên trán vẫn còn vết bớt, chính là lạnh như băng con ngươi cùng nụ cười khinh bỉ, khiến hăn không nhận ra nàng. Đây là như thế nào, bọn họ trước kia từng gặp mặt nhau hai lần, lấy hắn che dấu công lực, dựa vào nàng ngốc nghếch chắc hẳn không nhìn thấu được.
“Tĩnh Vương an hảo!” Sở Tiêu Mộng là người đầu tiên lấy lại tinh thần, bỏ qua bộ dạng quẫn bách vừa nãy, lược cúi người vấn an, trên mặt bày ra nụ cười ngọt ngào mê người, một bộ tiểu thư khuê các, dáng người thon thả lộ rõ, càng hiện ra ông trời ban cho nàng vẻ đẹp.
“Sở Tam tiểu thư không cần đa lễ”. Phong Hạo Lăng bị Sở Ngâm Ngọc dị thường khiến cho kinh ngạc, bề ngoài lại vẫn tỏ ra bình tĩnh, nụ cười luôn treo trên môi, nhìn thấy khuôn mặt thiên hương quốc sắc của Sở Tiêu Mộng, lại càng cảm thấy vui sướng.
Mấy người bọn họ đứng hàn huyên, Sở Ngâm Ngọc đứng ở một bên mắt lạnh nhìn. Phong Hạo Lăng so với kiếp trước một chút cũng không thay đổi, thần sắc lúc nào cũng có một nụ cười nhẹ, hắn từng khiến nàng cảm thấy là trên đời này đẹp nhất nam tử, hiện tại nhìn lại, hắn so với con chuột trong cống ngầm càng ghê tởm.
“Sở Đại tiểu thư bị ngã thương, việc này bổn vương có nghe thấy, chính là trước đó sợ quấy rầy tiểu thư dưỡng thương mà vẫn chưa đến thăm, hôm nay thời tiết đẹp, liến đến thăm bạn cũ”.
Phong Hạo Lăng mặt mày tươi cười, bình tĩnh nói, thanh âm hữu lực khiến cho những nữ nhân trong viện tâm động không thôi. Vị Tĩnh Vương này thân phận cao quý, cộng thêm một bộ hành sự nho nhã lễ độ, quả nhiên khác người thường.
“Tĩnh Vương khách khí, vốn là rất nhỏ vết thương, Tĩnh vương bận rộn, không dám nhọc ngài lo lắng”. Sở Ngâm Ngọc trả lời, không chút kiêu ngạo, siểm nịnh, vừa không đắc tội vị vương gia này, lại cũng không muốn cùng hắn nhiều lời. Thanh âm lộ rõ giá lạnh, tựa như mùa đông rét buốt.
Cố nhân? Kĩ năng giả vờ của hắn quả thực rất tuyệt, kiếp trước, hắn cũng là như vậy ân cần đối đãi nàng, khiến nàng nghĩ hắn không để ý vẻ bề ngoài của nàng, khiến nàng tâm động, lại âm thầm thông đồng Sở Tiêu Mộng, lợi dụng thân phận con vợ cả của nàng để mang lại lợi cho họ.
Sau, nàng quả thực không để cho họ thất vọng, từ việc đưa hắn trở thành con thừa tự cho hoàng hậu, tiến tới trở thành đông cung đứng đầu, đợi đến ngày thành hôn lại dâng cho hắn binh phù…
Một loại lạnh như băng ánh mắt nhất thời khiến Phong Hạo Lăng không biết chống đối như thế nào, tuy rằng không thể nói rõ nàng là bất kính, nhưng vẫn cảm thấy nàng đã thay đổi. trước kia mỗi lần nhìn thấy hắn đều là khuôn mặt tươi cười, coi mỗi lời hắn nói như thánh chỉ, mà nay lại…