Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi

Chương 25: Nghi Ngờ Thuốc Dẫn


Đọc truyện Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi – Chương 25: Nghi Ngờ Thuốc Dẫn


Thanh Ngọc Uyển
“Tiểu thư, đây là chén thuốc của hôm nay, vừa mới sắc tốt lắm, ngài thừa dịp nóng uống đi”. Lâm mẹ nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc trở lại viện, liền lập tức bưng thuốc đi đến ngoại thất, trong mắt tinh quang cùng ý cười thoáng lóe qua, nếu không nhìn kĩ khó lòng nhận ra được.
Sở Ngâm Ngọc tiến vào trong phòng, một lò sưởi than bạc khiến cả phòng trở lên cực kỳ ấm áp, không hề cảm thấy trời đông giá rét. Xuân Cầm vội vàng giúp đỡ Sở Ngâm Ngọc thoát áo khoác, phủi đi trên người những bông tuyết. Nghe được tiếng của Lâm mẹ, Sở Ngâm Ngọc không có lập tức nhìn lại, lại ở khóe mắt liếc thấy biểu tình thoáng qua trên khuôn mặt của Lâm mẹ, gợi lên một mạt cười lạnh. Rốt cuộc là giấu không được a!
“Trước phóng một lát đi, ta vừa mới ở chỗ tổ mẫu dùng ít điểm tâm với nước trà, hiện tại bụng có chút trướng”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên nói.
“Tiểu thư, phu nhân có căn dặn, thuốc này phải uống khi còn nóng mới có công hiệu”. Thấy Sở Ngâm Ngọc không có trực tiếp nhận chén thuốc, Lâm mẹ lập tức có chút khẩn trương nói. Đại tiểu thư từ sau khi bệnh tỉnh lại có chút kì quái, chuyện gì cũng không nghe theo nàng chỉ huy, phu nhân đã nhiều lần dặn dò, thuốc này muốn bản thân giám sát đại tiểu thư uống, như vậy mới có thể cam đoan nàng trở lại bộ dáng như trước.

Sở Ngâm Ngọc nghe ra Lâm mẹ nôn nóng, cảm thấy có chút buồn cười, nguyên lai là như vậy tính tình. Nàng không muốn tiếp tục nghe các nàng bài bố bản thân nữa, sớm muộn cũng phải đòi lại món nợ, nên cũng không cần che lấp, cùng những người này đối phó, thực sự rất mệt.
“Lâm mẹ, ta đã nói rồi, hiện tại không muốn uống”. Sở Ngâm Ngọc thanh âm lạnh như băng nói, một cỗ khí phách hiện ra, hàn khí khiến cho khắp phòng lặng im, không ai dám ra tiếng.
Lâm mẹ chống lại ánh mắt của Sở Ngâm Ngọc, trong đó con ngươi tựa như một hồ sâu u tối, nhìn không thấy đáy, lạnh lẽo vô cùng. Thân mình không tự chủ được phát run, giống như ngay sau đó bản thân bị lăng trì, không dám tiếp tục khuyên nữa, chỉ có thể run run nói: “Vậy… tiểu thư đợi chút rồi lại uống”.
Đợi Lâm mẹ run rẩy rời khỏi phòng, Sở Ngâm Ngọc nhất thời cảm thấy trong lòng đột nhiên nhói đau, tựa như có muôn nghìn cái kim đâm vào, quay sang nhìn Lâm mẹ vừa mới đặt trên bàn chén thuốc, trầm tư một lát liền phân phó Xuân Cầm đi tìm Chu Trừng Hoằng đến, nàng muốn nhìn một chút trong hồ lô của Phong Tang Nhu rốt cục có chứa những gì.
Thải Vi Viên

“Thế nào, nàng thực sự uống thuốc đó rồi?”. Phong Tang Nhu nhìn sắc mặt có chút tái nhợt Lâm mẹ, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt, lại tỏ ra bình tĩnh hỏi.
“Phu nhân, đại tiểu thư hiện không còn là ngày xưa mặc chúng ta bài bố nữa rồi. Từ sau lần ngã bị thương tỉnh dậy, liền tựa như thoát thai hoán cốt, tâm tư trở nên kín đáo, khó dò, không kiêu ngạo siểm nịnh, thong dong tự nhiên. Bát thuốc kia, nàng không uống”. Lâm mẹ giống như mất hồn nói, quả thật vừa lúc nãy nàng tưởng rằng mình vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan, chỉ chút vô ý, sẽ thành tan xương nát thịt.
“Vậy ngươi có đem thuốc kia bỏ thêm vào không?” Phong Tang Nhu hỏi ngược lại.
“Nếu vẫn dựa theo bình thường làm, vậy tại sao lại xuất hiện đường rẽ đâu?”. Lâm mẹ thần trí vẫn chưa trở về, nếu là trước kia, định kỳ hàng tháng cấp Sở Ngâm Ngọc dùng thuốc này, Sở Ngâm Ngọc đều là một bộ tranh uống, tựa như đưa cho nàng đường mật vậy, lúc này ngược lại lại trở nên bình tĩnh.
“Chẳng lẽ đại tiểu thư được Chu công tử chữa khỏi rồi?”. Lâm mẹ đoán hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.