Đọc truyện Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi – Chương 20: Di Thọ Viên
Sở Ngâm Ngọc xuyên qua hoa viên, tiến vào Di Hòa Viên, trong phòng tiếng cười không dứt, hẳn là rất vui vẻ. Cũng đúng, chỉ cần là địa phương mà Phong di nương xuất hiện, nàng luôn là mọi việc thuận lợi, khéo đưa đẩy, hòa nhập cười nói vui vẻ với nhóm người, lại khéo hống Lão phu nhân nghe theo lời của nàng.
Chính điện bên trong, Sở lão phu nhân ngồi ngay ngắn, tuy rằng tuổi đã lớn, khuôn mặt vẫn bảo trì được vẻ mượt mà, đôi mắt sáng ngời mà khôn khéo, đầu đầy tóc bạc, tinh thần quắc thước, xem ra tuổi trẻ thời điểm cũng là một vị tuyệt sắc mỹ nhân, đương nhiên cũng là có thủ đoạn, bằng không cũng không thể trong phần lớn các di nương trở thành phủ Quốc công duy nhất nữ chủ tử, không chỉ là dung mạo, mà phần nhiều là ở tâm cơ.Mấy năm nay thiếu cơ hội tranh phong, có chăng cũng là người người a dua, kết quả là tâm khoan thể bàng, tâm tư không bằng như trước, nhưng cũng không phải dễ dàng hồ lộng.
Sở lão phu nhân vừa nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc đi vào liền tiếp đón, một bộ tổ mẫu tình sâu, tươi cười từ ái phân phó bên người nô tỳ: “Thu Cúc, đi đem Lũ Kim hương dược, Khương Ti Mai, Hạt Thông Nhương, Phục Linh Cao,… tất cả đều lấy đến”.
Nhìn Lão phu nhân trong ngoài không đồng nhất, Sở Ngâm Ngọc trong lòng nhịn không được buồn nôn, nếu không phải đối với nàng còn có giá trị lợi dụng, chỉ sợ là mắt lạnh nhìn nàng đi, hiện tái các nàng những động tác này, nàng – Sở Ngâm Ngọc nhưng là nắm vững như lòng bàn tay.
Thu Cúc còn chưa kịp động thủ, ăn mặc quý giá đẹp đẽ đứng ở một bên Phong di nương đã muốn chủ động đoan Khương Ti Mai cùng Phục Linh Cao, chuyển đến trên tay Sở Lão phu nhân. Sở Lão phu nhân một bên hô Sở Ngâm Ngọc ngồi vào bên cạnh nàng, một bên quan tâm nói: “ Nghe nói ngươi ở chỗ lầu cao, nơi ở của mẫu thân ngươi ngã xuống, hiện nay như thế nào? Phải cẩn thận chứ? Ngươi nha, giống như dã hầu tử ấy, bình thường không có việc gì liền mang theo ngươi Tam muội nơi nơi chạy loạn”.
Sở Ngâm Ngọc hừ lạnh, nếu quả thực quan tâm đến nàng như thế, cũng không làm cho nàng vừa mới thương khỏi lại đây thỉnh an, quả thực là có rắp tâm. Ở mặt ngoài lại cùng bình thường giống nhau, nhu thuận ngây ngốc cười cười, khóe mắt liếc một cái Phong di nương nói: “Vẫn là tổ mẫu quan tâm Ngọc nhi nhất, thưa tổ mẫu, hôm qua Ngọc nhi cùng Tam muội đi Ức Y Các, không nghĩ bị vấp phải liền ngã, may mắn người bị thương không phải là Tam muội, bằng không mẫu thân cần phải đau lòng?”.
Sở Ngâm Ngọc lời nói giống như vô tâm, lại cũng là ý tại ngôn ngoại. Thứ nhất, là nàng cùng Tam muội Sở Tiêu Mộng đi Ức Y Các, phụ thân chính là ra lệnh không cho bất kì kẻ nào tiến nhập. Ức Y Các là của mẫu thân nàng, cho dù phụ thân biết, cũng sẽ không trách cứ, nhưng Sở Tiêu Mộng lại không đồng nhất, rắp tâm khả nghi. Thứ hai, bị vấp phải đồ vật, nàng ngã trọng thương, nhưng Sở Tiêu Mộng lại vô sự, chắc chắc có vấn đề. Thứ ba, Phong Tang Nhu đau lòng chính mình con Sở Tiêu Mộng, nhưng không rơi xuống tội danh khắt khe đích thứ. Này một tiên bắn ba chim lời nói quả thực có chút ngoan.
Sở Ngâm Ngọc vừa dứt lời, Phong di nương nhìn thấy vẻ mặt nàng vẫn hồn nhiên, nên chưa nghĩ nhiều, nhưng dù vậy , nếu bị hữu tâm nghe thấy sẽ ảnh hưởng đến nàng khoan dung, độ lượng danh tiếng. Huống chi Tuệ vương ở nơi này, không thể để lọt tiếng gió được, liền nói nói: “Mẫu thân, càng đau lòng ngươi a, nếu không cũng sẽ không vào sáng sớm đi Tiêu vương phủ, vì ngươi muốn thượng đẳng dược, vừa lúc Lão phu nhân triệu kiến, liền mang đến đây”. Vừa nói, vừa phân phó bên người Thanh Trúc đưa cho nàng một chiếc hộp gấm màu nâu.
Xuân Cầm chủ động thu lấy, đối với Phong Tang Nhu phúc thân: “Cám ơn phu nhân!”.