Bạn đang đọc Sửu Nữ Dã Khuynh Thành: Chương 72: Tâm Nguyện Cuối Cùng (1)
“Tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Mấy hôm nay Hách Liên Kiệt rất muốn đến thăm Tần Minh Nguyệt, nhưng do thái hậu đã có chỉ, bất luận là ai cũng không được vào. Hôm nay anh nhất định phải vào thăm.
“Hoàng thượng.” Hai tên thị vệ vẫn canh giữ ở cửa, không để Hách Liên Kiệt đi vào.
Thật là uất ức, đường đường là hoàng thượng lại bị hai tên tiểu thị vệ ngăn không cho vào, nếu không phải sợ quá nhiều người biết, anh đã xông vào rồi.
“Người đâu, người đâu mau lại đây.” Bên trong truyền ra tiếng kêu cứu của một cô gái.
Hách Liên Kiệt không để ý nhiều nữa, xông thẳng vào.
“Làm sao vậy?” Hách Liên Kiệt hoang mang, trừng mắt nhìn cung nữ kia hỏi.
“Công chúa, nàng, công chúa, nàng —“
Hách Liên Kiệt chẳng đợi nghe xong liền chạy vào hướng cung nữ kia chỉ.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt.” Hách Liên Kiệt rất nhanh ôm lấy Tần Minh Nguyệt.
Chuyện này là thế nào? Khóe miệng nàng có vét máu, trên cầm còn vương máu tươi, Hách Liên Kiệt liền hiểu được. “Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, nàng nói cho trẫm nghe, nàng làm sao vậy?”
Thấy người trong lòng không phản ứng, Hách Liên Kiệt vừa sợ hãi vừa giận dữ hét lên. “Mau truyền thái y.”
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, nàng mau tỉnh lại đi.” Hách Liên Kiệt thống thiết gọi nàng.
Tần Minh Nguyệt khó nhọc hé mở mắt, nhìn Hách Liên Kiệt tươi cười. “Hoàng thượng, có thể đáp ứng Minh Nguyệt một chuyện không?”
“Nàng đừng nói nhiều, thái y sẽ đến ngay.”
“Không cần đâu, chỉ xin hoàng thượng đáp ứng Minh Nguyệt, sau khi tiểu nữ đi rồi hãy đem thi thể Minh Nguyệt về Tần vương phủ.”
“Trẫm chưa cho phép, nàng không được chết. Trẫm không cho nàng chết.” Hách Liên Kiệt ôm Tần Minh Nguyệt quát lớn.
“Khụ khụ khụ khụ.” Nàng ho vài tiếng rồi phun ra một ngụm máu lớn.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt. . . Thái y, thái y đâu?”
“Xin hoàng thượng đáp ứng Minh Nguyệt.” Tần Minh Nguyệt khó nhọc nói, ánh mắt chậm rãi khép lại, tay nàng buông lơi.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, trẫm không phải đã nói không cho phép nàng chết sao?” Hách Liên Kiệt ra sức lay động thân thể Tần Minh Nguyệt đã nhắm chặt mắt.
Mặc cho Hách Liên Kiệt có lay động thế nào, người trong lòng anh vẫn chung thủy nhắm mắt, tựa như đang say ngủ.
“Hoàng thượng, thái y đã đến.”
“Tham kiến hoàng thượng.”
Hách Liên Kiệt hối thúc thái y, “Mau xem nàng bị làm sao.”
Thái y vội chạy đến bắt mạch cho Tần Minh Nguyệt, vạch mắt nàng ra xem xét rồi giật mình nói: “Hoàng thượng, công chúa —-“
“Nàng làm sao? Ngươi mau nói đi.”
“Công chúa đã ngừng thở.” Nói xong, thái y vội vã quỳ xuống.
“Sao có thể, ngươi mau cứu nàng, nhất định phải cứu nàng.” Hách Liên Kiệt lớn tiếng quát tháo.
“Không thể nào, không thể nào.” Đôi mắt anh như vây dại, vô lực ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm Tần Minh Nguyệt.
“Vì sao, vì sao nàng không chờ ta đến.”
Tiểu Hồng và thái y thấy vậy vội vàng lui xuống, chỉ còn Hách Liên Kiệt ôm Tần Minh Nguyệt ngồi trên nền đất.
Nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng nàng, trên mặt, trên tóc nàng, rồi anh ôm nàng đứng lên. Ra khỏi Dưỡng Tâm điện hướng đến Cảnh Nhân cung.
“Thái hậu, hoàng thượng người —-“
“Hoàng thượng làm sao?” Nhìn tên thái giám hớt hải chạy vào, hoàng thái hậu không hài lòng nói.
“Hoàng ngạch nương.” Hách Liên Kiệt tiến vào.
“Con, con, nàng. . .” Hoàng thái hậu thấy Hách Liên Kiệt ôm Tần Minh Nguyệt trên tay, kinh ngạc không thốt nên lời.
“Hoàng ngạch nương, nhi thần thỉnh cầu người để nàng an nghỉ.” Đôi mắt Hách Liên Kiệt trống rỗng, bi thương.