Bạn đang đọc Sửu Nữ Dã Khuynh Thành: Chương 52: Đêm Động Phòng Hoa Chúc (3)
Tần Minh Nguyệt đương nhiên đã nghe rằng lần đầu tiên sẽ hơi đau, nhưng đây chính là căn cứ xác minh đây có phải là lần đầu tiên của một cô gái. “Thiếp không sao.”
“Nếu nàng thấy đau thì dùng sức mà cào ta, có lẽ sẽ bớt một chút.” Hai tay Hách Liên Vũ nắm eo nhỏ của Tần Minh Nguyệt, hôn lên môi nàng rồi khẽ đi chuyển cơ thể.
Hai tấm thân trần trụi dính lấy nhau, không một kẽ hở, tình cảm mãnh liệt lan tỏa khắp gian phòng, những nụ hôn say đắm chứa chan yêu thương, dụ hoặc.
Hách Liên Vũ tiến vào, chỉ nghe thấy Tần Minh Nguyệt a lên một tiếng, thế là hai người đã kết hợp làm một.
Nỗi đau đớn ngắn ngủi dường như tan biến, và được thay thế bằng một loại khoái cảm kì lạ, còn lại đâu chỉ là những mê đắm của đôi phu thê.
Xong hiệp một, hai người thở dốc, nhễ nhại mồ hôi. Hách Liên Vũ trở mình nằm xuống bên cạnh Tần Minh Nguyệt.
“Bảo bối, ta mệt muốn chết rồi.” Hách Liên Vũ hạnh phúc nhìn nữ tử nhỏ bé nằm gọn trong lòng anh.
Tần Minh Nguyệt ngắm người yêu thương đang ôm mình trong lòng, ngắm nụ cười rạng rỡ đầy hạnh phúc trên khuôn mặt tuấn mỹ.
Hạnh phúc, Tần Minh Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến từ này, nàng những tưởng hạnh phúc là thứ gì đó xa xăm, nhưng hiện tại, nàng cảm thấy hạnh phúc đang ở kề bên. Đó chính là người đàn ông đang nằm bên nàng, người này chính là hạnh phúc cả đời của nàng. “Thiếp rất hạnh phúc.” Tần Minh Nguyệt nói với giọng đầy yêu thương.
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một câu “Ta rất hạnh phúc”. Câu này chẳng những thể hiện cảm xúc của hai người, tình yêu của hai người, còn có lời thề hẹn của đôi bên. Có thể làm cho người con gái này hạnh phúc, có thể gặp được nàng chính là tâm nguyện lớn nhất đời của anh. “Nàng chính là hạnh phúc của ta, mặc kệ tương lai có ra sao, ta đều sẽ đặt hạnh phúc của nàng ở vị trí cao nhất.”
Nếu hai người cứ mãi hạnh phúc, vĩnh viễn không rời xa thì tốt biết mấy, nhưng Tần Minh Nguyệt biết, hạnh phúc không phải do số mệnh dễ dàng có được mà phải trải qua phong ba bão táp. Tuy hai người đã trải qua sóng gió, tuy không phải là cuồng phong cũng không phải bạo vũ, nhưng có lẽ đây là khảo nghiệm tình yêu, khảo nghiệm khiến người ta muốn tiếp tục, còn khiến người ta dậy không nổi, Tần Minh Nguyệt hiểu rất rõ. “Ưm ưm.” Tần Minh Nguyệt ngăn đôi môi của Hách Liên Vũ lại.
Anh bèn hôn lên ngón tay nàng, “Ngón tay nàng thật đẹp, mai ta muốn được nghe nàng gảy đàn.”
“Vâng.” Tần Minh Nguyệt cúi đầu nhìn Hách Liên Vũ đang nằm trên ngực nàng, hiện giờ hai cũng đã khá thẳng thắn với nhau, đã không còn thẹn thùng như khi mới bắt đầu. Lồng ngực Hách Liên Vũ dày rộng, rắn chắc, da cổ màu đồng khiến người ta cảm thấy thực an toàn. Tần Minh Nguyệt đặt tay lên ngực anh, thật săn chắc a, có lẽ đây là sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân. Bất luận ra sao ngực nữ nhân cũng đều mềm mại, còn nam nhân thì thật rắn chắc, cho nên người con gái mới có thể ở trong vòng tay ấy, để nam nhân của mình có thể bảo hộ mình, trước nay chưa hề có chuyện ngược lại.
Nữ nhân này rốt cuộc có hiểu hay không đây, tuy vừa rồi đã ân ái, nhưng đối với cơ thể sung mãn của anh, một lần kia là không đủ, nếu không phải lo rằng cơ thể nàng không chịu nổi, anh đã chiến thêm vài hiệp. Nhưng nàng chỉ khen nàng, chỉ dùng tay khiêu khích anh, hại anh rất vất vả mới kiềm được dục vọng đang lan tỏa.
“Sao vậy? Chàng không thích thiếp đụng vào sao?” Phát hiện Hách Liên Vũ có vẻ kì lạ, Tần Minh Nguyệt nhanh chóng rút tay về.
“Đương nhiên thích, chỉ là ta muốn chạm vào nàng hơn, nàng không thấy ta lại muốn nàng sao?” Hách Liên Vũ nhìn Tần Minh Nguyệt cười xấu xa.
Tần Minh Nguyệt lơ đãng liếc mắt một cái, a nha, thật lớn thật to a, đây là lần đầu tiên nàng thấy thân thể nam nhân. Tần Minh Nguyệt vội đảo mắt nhìn nơi khác.
“Đây là nàng trêu chọc ta trước, giờ chúng ta vào hiệp hai đi.” Hách Liên Vũ vừa nói vừa trở dậy.