Sửu Nữ Dã Khuynh Thành

Chương 5: Cách Cách Đã Xuất Giá (2)


Bạn đang đọc Sửu Nữ Dã Khuynh Thành: Chương 5: Cách Cách Đã Xuất Giá (2)


Đối với tính cách của Vương gia, ngài nói được nhất định làm được, xem ra đúng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu vừa mới kết hôn đã làm kinh động đến Hoàng thượng thì quả là không tốt. Nghĩ vậy, lão quản gia liền vội đuổi theo.
o0o
“Cách cách, người khoác thêm cái áo đi, buổi tối trời hơi lạnh đó.” Tiểu Thúy chu đáo choàng thêm một chiếc áo lên người Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt nhìn Tiểu Thúy cười bảo, “Em đi ngủ trước đi, ta còn muốn xem một chút, em không cần đợi ta.”
“Em biết, cách cách, người không cần lo lắng cho em. Nếu thấy mệt em sẽ tự đi ngủ.” Tiểu Thúy đến ngồi lên một chiếc giường khác, lấy ra khung thêu còn đang dang dở.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị mở tung ra.

Tần Minh Nguyệt và Tiểu Thúy giật nảy mình.
Tiểu Thúy buông khung thêu đi đến bên Tần Minh Nguyệt, “Cách cách, có khi nào có ma không.” Dù gì nơi đây cũng phủ đầy cỏ dại, chẳng khác với rừng núi hoang vu là bao.
“Sao có ma được chứ.” Tần Minh Nguyệt an ủi Tiểu Thúy đang sợ hãi, chính nàng cũng không tin trên đời này có cái loại ma quỷ kia.
Hai người cứ như thế dựa sát vào nhau, “Em đứng yên ở đây, ta qua đó xem thử.” Tần Minh Nguyệt buông tay Tiểu Thúy rồi cầm đèn đi ra ngoài.
Một người đàn ông đứng ở cửa, chỉ nhìn qua cũng đã biết người này chính là vị Vương gia tuấn mỹ nổi danh kia.
Y phục trắng hơn tuyết, hàng lông mày không đậm không nhạt, đôi mắt dài hẹp tựa như làn xuân thủy róc rách, ôn hòa tựa như gió xuân thanh nhã. Chiếc mũi cao thẳng tựa như đỉnh Viễn Sơn xanh bao la, đôi môi mỏng nhẹ nhàng, khóe miệng hơi giương lên, càng tô thêm vẻ phong lưu.
“Ngươi thấy bổn vương cũng không hành lễ?” Giọng Hách Liên Vũ lạnh lùng vang lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt chậm rãi đặt ngọn đèn xuống, rồi xoay người hành lễ. “Chẳng hay Vương gia quá bộ đến đây có việc gì?”
Có dũng khí, lần đâu tiên có nữ nhân thấy bổn vương lại không chút lo lắng, “Bổn vương chính là đến nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi vào Vương phủ thì ngươi chính là Vương phi.”
“Vương phi? Ta được hưởng đến đãi ngộ của Vương phi sao?” Tần Minh Nguyệt không ti không kiêu[1] nhìn thẳng mặt Hách Liên Vũ.
“Ngươi có tư cách trở thành Vương phi sao?” Hách Liên Vũ không chút lưu tình.
“Cho dù ta không có tư cách trở thành Vương phi, nhưng ta vẫn là một cách cách. Nếu không có việc gì, mời Vương gia quay về cho.” Quá rõ ràng là Tần Minh Nguyệt muốn đuổi người ta trở về.

“Xem ra cái miệng nhỏ bé lanh lợi kia đã mọc nhầm chỗ rồi.” Hách Liên Vũ lại châm chọc.
“Ta lại nghĩ hình như khuôn mặt đẹp đẽ của người nào đó có phải là hơi dài quá không đây.” Hừ, ngoài chuyện hại người, Tần Minh Nguyệt tôi nhất định không thua ai.
“Ngươi, Ngươi..” Hách Liên Vũ xanh mặt, hung dữ nhìn Tần Minh Nguyệt, hận không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống.
“Ta? Ta làm sao? Chỉ là có hơi mệt trong người, tinh thần không được tốt nên nói sảng mà thôi. Nếu Vương gia ngài không nhanh rời đi, ta không đảm bảo sẽ không nói thêm điều gì thất lễ khiến ngài tức giận.”
“Giỏi, giỏi lắm. Ngươi là người đầu tiên dám lớn tiếng nói chuyện với bổn vương như thế.” Hách Liên Vũ không thanh không động liền rời khỏi.
Nhìn bộ dáng tức giận của Hách Liên Vũ, Tần Minh Nguyệt lại cảm thấy khoan khoái trong lòng, nàng lẩm bẩm, “Là ngươi tới trêu chọc ta. Đáng đời, cho ngươi tức chết.”
Ngồi trong phòng nghe hai vị chủ tử nói chuyện, Tiểu Thúy thay Tần Minh Nguyệt toát mồ hôi lạnh một phen.
o0o

Trở lại ốc phòng, Hách Liên Vũ ôm một bụng tức, hầm hầm ngồi xuống.
Quản gia và thị vệ bên cạnh thấy vậy, chẳng ai dám lên tiếng.
“Tần Minh Nguyệt này, nàng ta thực quá to gan, cư nhiên không đem bổn vương để vào mắt. Bổn vương nhất định phải xem sau này nàng ta còn những trò gì.”
Không thể ngờ rằng chủ tử hôm nay tự nhiên lại giận dữ đến vậy, chuyện này Hách Võ – thị vệ thân cận bên cạnh Hách Liên Vũ – cũng chưa một lần thấy qua. Anh cũng không thể không thay Tần Minh Nguyệt toát mồ hôi lạnh một phen.
_________________
[1] Bản gốc : 不卑不亢 – Bất ti bất kháng. Không kiêu ngạo, không siểm nịnh; đúng mực. Xưng hô không thấp hèn cũng không kiêu ngạo, thái độ và ngôn từ có chừng mực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.