Bạn đang đọc Sửu Nữ Dã Khuynh Thành: Chương 18: Chiến Tranh Và Ôn Bệnh (1)
Biên giới Tây Bắc.
“Tướng quân, binh lính thương vong ngày một nhiều, bây giờ phải làm sao?” Phó tướng Mông Điền sốt ruột hỏi.
Tần Phi nhìn binh lính trên dưới, nếu không phải đã ngã xuống thì ai nấy vẻ mặt đều như mang bệnh. Cứ tiếp tục như vậy nếu quân địch phản công thì quân ta không thể chống đỡ, phải làm sao đây. “Tấu chương đã gửi đi được bao nhiêu ngày rồi?”
“Tôi đã cử người gửi bằng ngựa, nếu không sai biệt thì hiện tại đã tới kinh thành.”
“Anh đi tìm đại phu, bảo bọn họ phải mau chóng tìm ra thuốc chữa trị ôn dịch.” Nhập ngũ đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Tần Phi gặp phải tình huống loạn trong giặc ngoài như vậy.
o0o
Tại triều đình, Hoàng đế Hách Liên Kiệt tọa trên cao, bên dưới là văn võ bá quan.
“Biên cương cấp báo, hiện tại ôn dịch hoành thành, Thanh quốc lại như hổ rình mồi, các vị ái khanh có đối sách gì chăng?” Hách Liên Kiệt uy nghiêm nhìn triều thần bên dưới.
Dưới triều, quần thần nhỏ to đàm luận.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần cho rằng việc cấp bách nhất là phải nhanh chóng tìm ra phương thuốc chế ngự ôn dịch, còn nên phái người ra biên cương trợ giúp.” Thừa tướng Phúc Luân tấu trình.
“Thần cũng cho rằng nên làm như thế.” Nếu Thừa tướng cao cao tại thượng đã nói như vậy nào ai dám trái ý.
Hách Liên Kiệt nghĩ ngợi rồi nói: “Xem ra cũng chỉ có cách này, lập tức hạ lệnh cho ngự y nhanh chóng tìm ra phương thuốc chữa trị. Ngoài ra, có ai tình nguyện mang binh ra biên cương yểm trợ?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, lão thần nguyện mang chút sức mọn giúp đỡ nước nhà.” A mã của Tần Minh Nguyệt – Tần vương gia nói.
Trấn thủ biên cương là tướng quân Tần Phi, cũng là nhi tử của Tần vương gia, hẳn không ai nóng lòng hơn ông lúc này. “Nếu vậy, nhờ Tần ái khanh.”
“Tạ Hoàng thượng. Thần nhất định không phụ lòng mong đợi của mọi người.” Từ kinh thành đến biên cương cũng mất hơn mười ngày, Phi nhi, con nhất định phải kiên trì đợi A mã, Tần vương gia thầm nhủ trong lòng.
o0o
“Sao rồi Mông Điền, đã có tin tức gì từ kinh thành chưa?” Chớp mắt đã vài ngày, Tần Phi chứng kiến thêm nhiều binh lính ngã xuống, trong lòng anh nóng như lửa đốt.
“Vẫn chưa, đại phu cũng không tìm được thuốc trị, chúng ta phải làm sao đây?” Trong lòng Mông Điền cũng lo lắng không kém, với binh lực hiện tại chẳng những không đủ sức trấn thủ, không chừng toàn quân còn có thể bị diệt vong.
“Cấp báo! Khởi bẩm tướng quan, theo tin trinh sát đại quân của Thanh quốc chỉ còn cách doanh trại ta năm mươi dặm.” Một binh sĩ vội vã bẩm báo.
“Nhanh vậy sao? Quân địch khoảng bao nhiêu người?” Đây đúng là họa vô đơn chí .
“Nghe báo chỉ có mấy vạn người nhưng bọn họ dùng voi lớn làm quân tiên phong.”
Từ lâu đã nghe danh huấn luyện dã thú tác chiến của Thanh quốc, lần này nguy thật rồi. “Tiếp tục dò thám.”
“Rõ.”
“Tướng quân, phải làm sao đây?” Mông Điền sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
“Lập tức tập hợp xem còn bao nhiêu binh lính có thể chiến đấu.” Nếu quân địch đến đây, lại không thể rút lui thì chỉ còn nước liều chết một phen.
“Rõ.”
o0o
Cách doanh trại không xa, Tần Minh Nguyệt dừng lại, thật nhanh đã đến nơi, nơi đây chính là biên giới giữa bổn quốc và Thanh quốc. Nàng đã ngồi ngựa không ngừng nghỉ, hi vọng theo kịp đại ca.
o0o
“Cấp báo! Quân địch chỉ còn cách doanh trại không đầy hai mươi dặm.”
“Đã biết. Tiếp tục dò thám.”
“Tướng quân, chỉ còn một tốp lính, ngoài ra tất cả đều mang thương bệnh.” Mông Điền bẩm báo.
“Tốp ấy theo ta, có phải hy sinh cũng không thể để quân địch tiến vão lãnh thổ ta một bước.” Vì bảo vệ nước nhà, Tần Phi sớm đã không màng đến chuyện sống chết.
“Rõ.”
Biên giới mênh mông, quân binh hai nước giáp mặt.
Hóa ra đó chính là voi sao, thật cao lớn! Tần Phi quan sát tình hình quân địch, nếu chúng dùng voi tác chiến thì một tia hi vọng thắng quân ta cũng không có.