Sửu Nhi

Chương 54


Đọc truyện Sửu Nhi – Chương 54

Lúc này giữa Lam Thần và Đinh Lập Hiên cũng đã dần dần khôi phục lại trạng thái yên bình, mặc dù có đôi lúc Lam Thần nói chuyện có chút bất mãn, nhưng Đinh Lập Hiên cũng không nổi giận. Đối với y, chỉ cần Lam Thần có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, những việc còn lại y đều không quan tâm. Đinh Lập Hiên cũng không giống như trước lúc nào cũng đi tò tò theo cậu, y khôi phục lại chức vụ tổng giám bộ phận tài vụ cho Lam Thần, cuộc sống và công việc của hai người cũng dần dần trở về với quỹ đạo trước đây.

Trải qua cuộc trò chuyện lần trước, Đinh Lập Hiên suy nghĩ rất nhiều, sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ cuối cùng y đưa ra một quyết định, lén Lam Thần và Vũ Kiệt đi tìm luật sư, hai người bí mật nói chuyện gì đó rất lâu. [cần tới luật sư ta nghĩ là chuyện tài sản rùi]

Hôm đó, Lam Thần một mình lái xe đến Tần thị, chuyến đi lần này là muốn triệu tập cuộc họp tài vụ toàn bộ công ty ở đó, tổng kết tình hình tài chính của quý vừa rồi. Xe vừa mới ra khỏi nội thành Vân Hải, còn chưa kịp chạy lên đường cao tốc thì Lam Thần đã bị hai chiếc xe khác cản đường không cho đi tiếp, ngồi trên xe đợi khá lâu cũng không thấy hai chiếc xe kia chạy đi, Lam Thần bực bội mở cửa xe ra ngoài, vừa mới đi được vài bước thì bỗng nhiên sau ót đau buốt, hôn mê bất tỉnh.

Cho tới khi cậu mở mắt ra, bản thân đã bị trói trong một kho hàng cũ nát. Cậu thử nhúc nhích thân thể một chút, kết quả phát hiện hai tay bị buộc ra sau người, đầu vẫn còn đang choáng váng, cậu nhìn xung quanh một lượt, từ cái cửa sổ nhỏ trên mái nhà nhìn ra ngoài có thể thấy trời đã tối dần, xem ra cậu đã hôn mê khá lâu rồi. Cậu nghĩ mãi cũng không hiểu là ai ra tay đối phó mình, với lại cậu cũng không phải công tử giàu có gì, cho dù có bắt cóc cũng chưa chắc có người chịu bỏ tiền ra chuộc?

Trong khi Lam Thần còn đang suy nghĩ miên man thì có tiếng nói chuyện từ bên ngoài vọng vào, Lam Thần nhanh chóng nhắm hai mắt lại, có tiếng mở cửa và tiếng bước chân đi tới, căn cứ theo tiếng động mà đoán thì có lẽ là khoảng năm, sáu người. Mấy người kia nhìn Lam Thần một chút, xác định cậu vẫn chưa tỉnh lại, một người trong số đó mới lấy di động ra gọi điện.

“Ông chủ, người đã bắt về rồi, tiếp theo phải làm thế nào?”……..

“Dạ, tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ xem chừng cậu ta!”

Cuộc nói chuyện kết thúc, Lam Thần không nghe được người nói chuyện bên kia điện thoại đã nói gì, trầm tư, những người này rõ ràng là đang nhắm vào mình, lúc này cậu cũng chỉ biết tới đâu tính tới đó. Lam Thần cứ như vậy mà nằm dưới đất làm bộ hôn mê, cậu muốn từ trong những câu nói đó tìm ra một ít manh mối. Tuy nhiên, mấy người này lại vô cùng cẩn thận, nói chuyện rất thận trọng, không lộ ra chút sơ hở nào, hơn một giờ sau bên ngoài truyền tới tiếng động cơ xe. Lam Thần đoán có lẽ là ông chủ ở phía sau đã đến đây, cậu mở mắt ra, lúc này mới nhìn rõ mấy người trước mặt, bọn họ đều là những người cao to, lực lưỡng. Thấy cậu tỉnh lại, bọn họ lập tức im lặng, xoay người mở cửa mời người kia tiến vào.

Lúc Lam Thần thấy rõ mặt người tới, rõ ràng kinh ngạc không thôi, người đứng sau bức màn chính là Lý Vân – một nhân vật đã lâu không xuất hiện. Lý Vân bước vào kho hàng, nhìn lướt qua Lam Thần, cười lạnh một tiếng rồi ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc. [con bánh bèo này chán sống rùi nên mới đụng đến Thần của a Hiên lâu ngày nên quên mùi bị đánh ntn]

“Bà Lý, đây là ý gì?” Lam Thần cố gắng tựa người vào tường, bình tĩnh nhìn Lý Vân.


“Ai bảo anh ta lo lắng cho cậu như thế, muốn trách thì cứ trách Đinh Lập Hiên đi!”

“Là vì tiền sao? Chẳng lẽ bà muốn tống tiền Đinh tổng?”

Lý Vân cười lạnh một tiếng, ném đi tàn thuốc trong tay, “Chuyện này, cậu không cần phải biết!”

Lý Vân không nói gì nữa, cả kho hàng bỗng nhiên im ắng đến ghê người, lúc này Lam Thần cũng không hiểu mục đích của người phụ nữ này là gì. Điều làm cho cậu bất ngờ hơn nữa là hơn mười phút sau Vũ Kiệt thế nhưng cũng đến, chẳng lẽ việc này cũng có phần của anh ta? Lam thần ngây ra nhìn Vũ Kiệt, kinh ngạc đến nỗi không thốt ra được câu nào. Vũ Kiệt cũng đã tháo xuống lớp mặt nạ ngoan hiền thường ngày, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ, đi tới bên người Lam Thần, cúi người xuống, nâng cằm Lam Thần lên. [thì ra thèn Kiệt cũng có bước 1 chân trong này nữa à, a Hiên đâu cho 2 mẹ con nó chết chùm lun đi]

“Thật không hiểu đàn ông thì có cái gì thú vị, thân thể cũng không mềm mại, sờ vào cũng không thoải mái như phụ nữ. Cuối cùng thì cậu có bản lãnh gì mà có thể khiến cha tôi mê muội đến thế?”

Lam Thần nghiêng mặt né khỏi tay cậu ta, tức giận trừng mắt, “Đinh Vũ Kiệt, tôi và anh không oán không thù, sao anh lại bắt cóc tôi?”

Khóe miệng Vũ Kiệt câu lên, cười lạnh một tiếng, “Tôi với cậu tuy không có thù oán gì, nhưng ai bảo cha tôi lại lo cho cậu đến thế, cậu là nhược điểm của ông ta, bắt được cậu mới có thể khống chế được ông ta!”

“Anh có lầm không vậy, ông ấy chính là cha ruột của anh!”

“Cha, hừ, ông ta lén làm thủ tục với luật sư, viết một tờ di chúc, theo như nội dung bản di chúc đó thì sau khi ông ta trăm tuổi, tôi chỉ có 30% tài sản, 70% còn lại thuộc về đứa xấu xí kia!”

Những lời này làm cho Lam Thần vô cùng kinh ngạc, cha cậu viết di chúc khi nào, dù sao y cũng mới có bốn mươi tuổi, viết di chúc gì chứ? Trong đầu y rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Cậu cố gắng bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mặt Vũ Kiệt.


“Đại thiếu gia, cho dù chỉ có 30% tài sản, nhưng cũng đã trên mấy trăm triệu rồi, chẳng lẽ anh còn chưa thỏa mãn sao?”

Vũ Kiệt kéo ghế, ngồi cạnh Lam Thần, lấy điếu thuốc trong túi áo ra, mồi thuốc, hút một hơi, “Tôi là đại thiếu gia Đinh gia, đương nhiên là phải có được toàn bộ tài sản của Đinh gia, Sửu Nhi đó thì lấy quyền gì mà được thừa kế nhiều hơn tôi, mà nói không chừng nó cũng đã chết mất xác đâu rồi, thật chẳng hiểu lão già đó sao lại cho nó nhiều tiền như thế?”

Lam Thần khẽ thở dài một hơi, trong lòng nhủ thầm, người vì tài mà chết, chim vì thực mà vong nha, “Vì tiền anh cam tâm làm chuyện phạm pháp sao? Bắt cóc tống tiền tội rất nặng, chẳng lẽ anh không sợ ngồi tù?”

“Trên thế giới này không có cái gì mà tiền không thể giải quyết được, chuyện này không cần cậu phải lo lắng!”

Lý Vân cười lạnh nhìn hai người nói chuyện, Lam Thần nhìn vẻ mặt hai người bọn họ, không ngờ hai mẹ con nhà này lại âm thầm cấu kết ám toán Đinh Lập Hiên, cậu chợt nhớ đến một chuyện, quay đầu lại hỏi: “Chẳng lẽ những sự cố bất ngờ của Đinh tổng cũng là do các người làm?”

Vũ Kiệt ngồi trên ghế phà một ngụm khói, híp mắt nhìn Lam Thần, “Làm người, không thể quá thông minh, có hiểu không?” [thằng này chết chắc rùi, chúc mùng e đã lãnh 1 vé du lịch dài hạn trong tù   ]

Tuy rằng không có trực tiếp thừa nhận nhưng câu nói này cũng đã chứng thực những gì Lam Thần đoán, không ngờ Vũ Kiệt lại cay độc đến thế, ngay cả cha ruột của mình cũng muốn giết. Như vậy, tất cả mọi chuyện đã rõ ràng cả rồi, chẳng trách khi ấy thái độ của Vũ Kiệt lại thay đổi lớn như vậy.

“Anh bắt tôi vào đây là có mục đích gì, tôi thật sự không hiểu?”

“Đơn giản là muốn Đinh Lập Hiên giao ra toàn bộ tài sản, cậu yên tâm, thứ tôi cần là tiền, chỉ cần có được phần tài sản này, tôi sẽ tha cho cậu!”


“Đại thiếu gia, anh cảm thấy Đinh tổng sẽ vì tôi mà giao ra toàn bộ tài sản hay sao? Phải chăng anh đã đề cao tôi quá?”

Vũ Kiệt lắc lắc ngón tay, “Cậu lầm rồi, ông ta đúng là có thể vì cậu mà cái gì cũng đồng ý, lát nữa ông ta sẽ tới cứu cậu. Aizz, tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, lão già này đúng là không biết đã trúng phải bùa mê thuốc lú gì rồi, rốt cuộc thì cậu có cái gì tốt?”

Lam Thần kinh ngạc há hốc miệng ra, chẳng lẽ Đinh Lập Hiên thật muốn dùng hết toàn bộ tài sản đến chuộc mình? Cho đến khi Đinh Lập Hiên xách một vali có cài mật mã bước vào kho hàng, Lam Thần vẫn chưa tin vào hai mắt mình, cậu kinh ngạc nhìn y, trong lòng đã thầm mắng y đến ngàn vạn lần, đồ ngốc, ông không biết báo cảnh sát hay sao?

Đinh Lập Hiên đi vào kho hàng, mấy tên thuộc hạ phía sau tháo khăn bịt mắt ra cho y. Lúc nhìn thấy Lý Vân y cũng không kinh ngạc lắm, cho đến khi nhìn thấy Vũ Kiệt, sắc mặt y mới thay đổi một chút. Quay đầu lại nhìn Lam Thần, cho đến khi thấy cậu không có thương tổn gì mới an tâm thở dài một hơi. Bình tĩnh ngồi xuống ghế, đặt chiếc vali lên bàn, gác chéo chân, nhìn chằm chằm Lý Vân đang ngồi đối diện.

“Đinh Lập Hiên, anh thật là đúng giờ?”

“Tôi không báo cảnh sát, cũng đã tới đúng hẹn, mời cô theo ước định, thả Lam Thần!”

Lý Vân hừ lạnh một tiếng, “Yên tâm, tôi sẽ không thương tổn cậu ta, chỉ cần con tôi có được toàn bộ tài sản Đinh gia, tôi tự nhiên sẽ thả người!”

Đinh Lập Hiên quay đầu nhìn Vũ Kiệt đang đứng kế bên, Vũ Kiệt không dám nhìn thẳng vào mắt y, cúi đầu không nói gì, “Vũ Kiệt, cậu làm như vậy rốt cuộc xuất phát từ bản thân hay do mẹ cậu xúi giục?”

“Hừ, xúi giục gì chứ? Tôi vì con mình đoạt lại tài sản thì có gì là không đúng? Ông dựa vào cái gì mà để lại hơn phân nửa tài sản cho đứa tạp chủng kia?”

Những lời này khiến Đinh Lập Hiên vô cùng tức giận, nghiến răng, “Tin tức của cô đúng thật là nhanh nha, tôi mới lập di chúc mấy ngày mà cô đã biết, xem ra cô đúng là tốn không ít thủ đoạn, nói không chừng những tai nạn lần trước cũng là cô giở trò?”

“Đinh Lập Hiên, tôi quả thật rất muốn giết anh, nhưng không ngờ mạng anh lại lớn tới vậy, cả mấy lần đều không chết được, nếu không phải anh lập tờ di chúc kia, tôi cũng không cần hao tâm tổn trí bắt cậu ta tới đây. Bớt nói nhiều đi, nếu muốn tôi thả cậu ta ra, anh hẳn là biết nên làm thế nào!”


Đinh Lập Hiên lắc đầu, thở dài một hơi, “Vũ Kiệt, trước đây ba đối xử với con thế nào, con hẳn là nhớ rất rõ? Ba cho con một cơ hội cuối cùng, nếu hiện giờ con thu tay lại, ba còn có thể tha thứ cho con!”

Vũ Kiệt cắn cắn môi, trong lòng có chút do dự. Kì thật chuyện này từ đầu đến cuối đều là do Lý Vân giựt giây, chính cậu ta cũng đã từng phản đối, nhưng cuối cùng cậu ta lại không thể kháng cự được sức hấp dẫn của tiền tài, cho nên mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế.

“Ba à, từ nhỏ đến lớn ba đều rất thương con, vậy tại sau đến cuối cùng ba lại lập di chúc như vậy? Là ba bức con!”

“Nói như vậy, cậu vẫn không chịu thu tay lại?”

“Xin lỗi, chuyện cũng đã đi tới nước này, không còn cách quay đầu lại rồi!”

Đinh Lập Hiên thở dài một hơi, xoa xoa trán, bất đắc dĩ mở mã khóa ra, bên trong là một xấp văn kiện, đặt trước mặt Lý Vân. Lý Vân vui mừng không thôi, lật kĩ từng trang xem xét rõ ràng. Lam Thần ở một bên nhìn thấy hết tất cả những chuyện này, chẳng lẽ cha cậu muốn hai tay dâng hết toàn bộ tài sản của mình cho người ta? Lam Thần rất muốn ngăn cản y, nhưng hai gã thủ hạ phía sau lại kìm cậu lại, ngay cả miệng cũng bị bịt kín, đáng giận nhất là Đinh Lập Hiên không có nhìn qua bên này, muốn nháy mắt ra hiệu cho y cũng không được.

Lý Vân cùng Vũ Kiệt xem kĩ toàn bộ văn kiện, xác nhận là không có vấn đề gì nên đặt xuống trước mặt Đinh Lập Hiên, bảo y kí tên vào bản chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho Vũ Kiệt. Đinh Lập Hiên cũng biết khi mình kí vào, lập tức sẽ biến thành một tên nghèo hèn. Y cầm bút do dự một chút, ngẩng đầu lên nhìn Lam Thần, Lam Thần nhìn y ra sức lắc đầu, cuối cùng y vẫn quay qua, kí tên vào.

“Hiện giờ có thể thả Lam Thần được chưa?”

Lý Vân đưa vali cho Vũ Kiệt, “Đừng sốt ruột, chờ Vũ Kiệt chính thức trở thành tổng giám đốc, tôi tự nhiên sẽ thả các người!”

“Cô đúng là rất cẩn thận!”

“Chuyện này là đương nhiên, mấy ngày tới anh cũng nên ở trong này bầu bạn với cậu ta đi, nếu tất cả đều thuận lợi tôi sẽ bảo bọn họ thả hai người!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.