Đọc truyện Sửu Nhi – Chương 16
Tần thị là một thành phố ven biển, có đến hơn 40 khu du lịch hấp dẫn, hàng năm có thể thu hút mấy trăm ngàn du khách trong và ngoài nước đến đây tham quan. Hai năm trước Đinh Lập Hiên đã mua một làng du lịch ở gần bờ biển và bắt đầu xây dựng lại, hiện tại công trình đã bước vào giai đoạn lắp đặt trang trí phòng ốc. Việc trang trí ở bên ngoài đã hoàn tất, lúc này các công nhân liên tục ra ra vào vào vác các vật dụng vào bên trong!
Thấy Đinh Lập Hiên bước vào đại sảnh, kiến trúc sư cùng một số người phụ trách công trình vội vàng đi tới.
“Chào Đinh tổng!”
“Ừm, công trình tiến triển đến đâu rồi?”
“Rất thuận lợi, hiện đang trang trí phòng khách!”
“Đi xem!”
“Vâng!”
Mọi người cùng nhau vào thang máy lên tầng ba, vừa bước ra khỏi thang máy, Đinh Lập Hiên bắt đầu cẩn thận quan sát, từ cánh cửa đến công tắc điện trên tường đều xem xét rất kĩ càng. Khi bước vào trong một gian phòng mà mấy công nhân đang ráp đầu giường lại, Đinh Lập Hiên cẩn thận quan sát đầu giường này một chút, chất liệu gỗ lim thoạt nhìn rất cao cấp, nhưng Đinh Lập Hiên lại nhíu mày, xoay người đi vào phòng tắm kiểm tra các thiết bị hết một lần, kế đó lại đi thêm mười mấy phòng, mỗi phòng đều quan sát rất lâu! Lam Thần vẫn luôn đi theo phía sau, ghi lại những nơi Đinh tổng đã xem qua!
“Đến phòng họp!”
“Vâng!”
Người phụ trách công trình đi nhanh lên phía trước ấn thang máy, suốt dọc đường sắc mặt Đinh Lập Hiên vẫn âm trầm, làm mấy người kia không khỏi bồn chồn. Khi đến văn phòng, Đinh Lập Hiên quay lại nhìn Lam Thần đang ở phía sau, duỗi tay ra, Lam Thần lập tức đưa bản ghi chép cho y! Bảy tám người ở xung quanh đều khẩn trương đến nổi thở cũng không dám thở mạnh!
“Đầu giường đó là ai chọn?”
Một người phụ trách vội vàng đáp lời, “Là tôi chọn, tất cả đều dựa theo yêu cầu của Đinh tổng, chọn loại gỗ lim tốt nhất!”
Đinh Lập Hiên chau mày, “Dỡ xuống toàn bộ!”
“Sao?”
Những người ở chung quanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Tôi cần chính là loại gỗ lim đặc sản của Đông Nam Á, tất cả những thứ trên lầu đều là sản phẩm trong nước, anh cho là tôi nhìn không ra sao? Tôi bỏ tiền ra để mua sản phẩm trong nước thay vì hàng nhập khẩu, anh cho là tiền của tôi dễ lừa lắm à? Hạn cho anh trong một thời gian ngắn nhất phải đổi hết tất cả!”
Người nọ nuốt nuốt nước bọt, “Vâng, Đinh tổng!”
“Vòi sen trong phòng tắm có vấn đề, đường nối chỗ bồn rửa tay quá cẩu thả, công tắc trên tường cũng không đủ tiêu chuẩn,………” [con mắt anh công này ghê quá cứ như kính hiển vi soi cái là bít liền, bái phục ]
Đinh Lập Hiên liên tiếp chỉ ra một lô lốc các vấn đề, khiến cho mấy người kia đều cứng miệng nói không được gì, trước khi đi còn quay đầu lại phán một câu, “Lần sau nếu để tôi kiểm tra ra vấn đề gì, tất cả các người đừng làm nữa!”
Mọi người cười gượng tiễn Đinh Lập Hiên ra xe, cho đến khi thấy ông chủ đã đi khuất hẳn mới dám lau mồ hôi lạnh. Mắt của Đinh tổng thật sự quá lợi hại, làm việc cho y muốn qua loa một chút cũng không được, còn nếu muốn ở sau lưng y ăn chặn bớt vật liệu thì quả thật là đang nằm mơ!
Trên đường trở về, Lam Thần chau mày suy nghĩ, không ngờ ánh mắt của cha cậu lại tinh tế đến thế, hơn nữa còn rất hiểu về chất liệu cũng như chất lượng của những thứ đó, dường như cậu còn quá non nớt rồi. Sau này cậu phải cố gắng học tập ở cha cậu thật nhiều mới được, bằng không cho dù cậu có lấy lại được giang sơn của Đinh gia cũng không thể ngồi được lâu! [đúng vậy phải nói 1 câu là “hổ phụ sinh hổ tử” rất chịu khó học hỏi mặc dù ông “phụ” này có cũng như ko]
Sau khi rời khỏi làng du lịch, tài xế lái xe đưa hai người về khách sạn. Lam Thần cùng Đinh Lập Hiên trở về phòng 1808, lúc này phòng ốc cũng đã được thu dọn sạch sẽ. Đinh Lập Hiên bước vào phòng, cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha, xoa xoa trán. Lam Thần mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng đưa đến trước mặt y!
Đinh Lập Hiên mở chai ra uống một ngụm rồi nâng đồng hồ lên nhìn, “Xuống dưới ăn cơm đi!”
“Vâng!”
Lam Thần đặt văn kiện lên bàn rồi mở cửa theo Đinh Lập Hiên ra ngoài. Thang máy dừng tại nhà hàng Trung Quốc ở tầng ba, nhân viên lễ tân sớm đã chờ ở cửa, dẫn hai người đến một gian thoáng mát. Lam Thần thấy gian nhà ăn có hơi quá lớn này không khỏi thở dài, phòng VIP dành cho hai mươi người mà chỉ có hai người ngồi ăn không phải quá lãng phí hay sao?
Nhân viên phục vụ cung kính rót loại trà tốt nhất cho hai người, Lam Thần ngửi sơ qua hương vị kia, quả nhiên là cố ý chuẩn bị cho Đinh Lập Hiên, hoàn toàn giống với loại trà mà y thường dùng!
“Lam Thần, cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được!”
Đinh Lập Hiên trả menu lại cho nhân viên phục vụ, “Bảo đầu bếp tự sắp xếp đi, đừng quá nhiều dầu mỡ là được!”
“Vâng, xin hỏi Đinh tổng có dùng rượu không?”
“Cho một chai Hautbrion!”
“Vâng! Xin chờ một chút!”
Nhân viên phục vụ lui ra ngoài, Đinh Lập Hiên nhìn nhìn Lam Thần bên cạnh, “Lam Thần, trong nhà cậu có mấy người?”
Lam Thần liếc nhìn y một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi … tôi là một cô nhi!” [cứ nghe những gì tương tự như thế này là ta lại muốn giết người]
Đinh Lập Hiên nhíu mày, “Cô nhi? Không lẽ cậu không biết cha mẹ mình là ai sao?”
Lam Thần cúi đầu nắm chặt tay mình, “Đã quên rồi!”
Hai người trầm mặc một hồi, cho đến khi nhân viên gõ cửa bưng đồ ăn tiến vào mới đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này! Đầu bếp trưởng đã chuẩn bị năm món ăn nổi tiếng nhất ở đây, nhìn vào đúng là đầy đủ cả sắc, hương, vị. Nhân viên phục vụ rót vào ly Đinh Lập Hiên một ít rượu rồi lại quay sang cầm lấy ly của Lam Thần, “Tôi không uống rượu!”
“Uống một ít cũng không sao, hương vị của loại rượu này cũng không tệ lắm!”
Lam Thần nhìn Đinh Lập Hiên mỉm cười, “Vậy rót một ít đi!”
“Vâng!”
Sau khi nhân viên phục vụ chuẩn bị xong đồ ăn và rượu, Đinh lập hiên bảo cô lui ra ngoài, rồi bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, “Lam Thần, ăn nhiều một chút đi, mấy món này đều là những món nổi tiếng ở đây, mùi vị cũng không tệ đâu!”
“Ừm, cám ơn Đinh tổng!”
Đinh Lập Hiên vừa ăn vừa nhìn người bên cạnh, Lam Thần uống chỉ mới vào hai ngụm rượu mà mặt đã đỏ bừng lên. Y cảm thấy lúc mặt đứa nhỏ này đỏ lên như thế trông đẹp hơn nhiều, nhìn cứ giống như đang thẹn thùng.
Bởi vì từ nhỏ cơ thể đã rất suy nhược nên Lam Thần chưa bao giờ uống rượu, hai năm học ở Hàn Quốc mặc kệ người khác nói như thế nào cậu cũng quyết không đụng vào một giọt rượu. Hôm nay là lần đầu tiên cậu uống rượu, tuy rằng chỉ là một ít rượu vang nhưng cậu vẫn cảm thấy dường như hơi rượu đã dần dần xông lên não, mặt nóng vô cùng, đầu cũng bắt đầu choáng váng!
Dùng cơm xong hai người trở về phòng, Lam Thần chạy nhanh vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt một phen. Tại sao mặt mình lại đỏ thành như vậy? Vội vàng cởi quần áo ra nhìn thì thấy toàn thân đều đỏ lên. Lam Thần thấy vậy bèn dùng nước lạnh tắm rồi lấy đồ ngủ đặt kế bên mặc vào. Lúc ra khỏi phòng tắm nhìn thấy Đinh Lập Hiên đang ngồi trên sô pha hút thuốc.
Lam Thần có chút thẹn thùng, nói một câu, “Đinh tổng, ngại quá, tôi cảm thấy đầu hơi choáng, tôi ngủ trước nha!”
“Ừ, ngủ đi, sáng mai còn phải về Vân Hải!”
“Vậy Đinh tổng cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!”
“Ừm!”
Đầu Lam Thần bắt đầu quay cuồng lên, cậu ngã lên giường rúc vào chăn, một lát sau cũng bị hơi men gọi đi! Đinh Lập Hiên dập tắt điếu thuốc đang hút, cởi quần áo bước vào phòng tắm, lúc trở ra Lam Thần cũng đã ngủ say. Đinh Lập Hiên đứng bên giường cẩn thận quan sát cậu bé này, khuôn mặt vẫn đỏ ửng đến giờ chưa giảm xuống. Y nhẹ nhàng xốc chăn lên, không ngờ ngực cậu bé cũng hồng hồng lên như vậy, nhìn vào vô cùng mê người! [con sói háo sắc kia chưa đc em nó cho phép là ko đc chấm mút gì đó]
Toàn thân bắt đầu mãnh liệt kích động, dưới tác dụng của cồn, dục vọng càng trướng thêm một chút! Đinh Lập Hiên tắt đèn ngủ, kéo Lam Thần đang ngủ say vào trong lòng, nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ của cậu, vuốt ve làn da trơn mịn, không ngờ thân thể người này lại nóng ấm như thế, càng chạm vào càng không thể dứt ra. Cuối cùng, Đinh Lập Hiên khống chế không được mà bắt đầu vuốt ve xuống thân dưới!
“Ưm!”
Lam Thần mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, trong bóng đêm rõ ràng có một bàn tay di chuyển tới lui trên người mình, cảm giác lành lạnh khiến cậu rất thoải mái, cho nên Lam Thần vẫn cứ mê man không biết chuyện gì xảy ra. Đinh Lập Hiên thấy cậu bé trong lòng mở mắt ra nhìn nhưng không có đẩy mình ra, trong lòng không khỏi vui vẻ, cúi đầu hôn xuống, môi của Lam Thần vừa nóng, lại vừa mềm mại, ướt át làm cho hạ thân Đinh Lập Hiên lại trướng lên mấy vòng! Qua một hồi, Lam Thần mới tỉnh táo lại, vội vàng giãy giụa, ý đồ đẩy người đang áp mình ra!
“Ư!”
Đầu lưỡi ướt át mang theo vị bạc hà nhè nhẹ chui vào trong miệng, hôn kĩ cao siêu, thiếu chút nữa đã đoạt đi tâm trí Lam Thần. Vừa lúc đó có một âm thanh không ngừng nói với cậu, y là cha cậu, bất kể thế nào cũng không thể làm như vậy! Cho đến khi Lam Thần sắp ngất đi, Đinh Lập Hiên mới chịu buông ra, đưa tay luồn vào trong chăn mân mê cặp mông mê người. Lam Thần có thể cảm giác được hạ thể của người này sưng và đỉnh lên người mình, trong lòng bối rối, chết tiệt nhất là không hiểu sao tim cậu lại đập nhanh hơn!
Cố gắng trấn định lại xao động trong lòng, Lam Thần dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Đinh tổng, mời ngài buông!”
“Lam Thần, tôi biết hiện tại em cũng có cảm giác, chẳng lẽ em không muốn sao?”
“Không muốn! Nếu như Đinh Tổng muốn, tôi có thể giúp ngài gọi một người đến, nhưng tôi thì không được, mời ngài buông ra!” [định lực thật là cao quá ]
Đinh Lập Hiên do dự một chút rồi lui khỏi cơ thể người dưới thân. Nhưng lúc này, y vẫn ôm chặt cậu bé vào lòng như trước, khiến Lam Thần khẩn trương đến thiếu chút nữa tim nhảy cả ra ngoài, vặn vẹo cơ thể muốn thoát ra!
Thanh âm khàn khàn của Đinh Lập Hiên vang lên bên tai cậu, “Đừng nhúc nhích, nếu không em sẽ hối hận!”
Lam Thần không dám lộn xộn, tiếp tục duy trì tư thế đó, đến nổi ngay cả thở cũng không dám thở mạnh! Đinh Lập Hiên chưa bao giờ bắt buộc người khác, y thích cảm giác nhìn trúng con mồi sau đó từ từ bắt nó tới tay. Trải qua quá trình truy đuổi như thế, đến lúc có được sẽ làm cho người ta cảm thấy cực kì thỏa mãn, cho nên đối với chuyện bị Lam Thần cự tuyệt, y chẳng những không giận mà còn khơi dậy dục vọng chinh phục của y, xem ra mấy tháng kế tiếp y đã có món đồ chơi thú vị mới rồi!
Lúc Lam Thần bình tĩnh lại mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: lần trước bị Hàn Tại Đông ôm vào lòng, thân thể cậu rõ ràng không có bất cứ phản ứng gì, nhưng tại sao lần này cậu lại có cảm giác với cha mình, còn là cảm giác rất mãnh liệt, là bởi vì uống rượu sao? Không ngờ ông ấy lại nảy sinh dục vọng với mình, tuy nhiên…….trong lòng Lam Thần cười lạnh một tiếng, nếu đã như vậy tôi cũng không ngại dùng thân thể để đạt được mục đích, dù sao tôi cũng không phải phụ nữ nên cũng chẳng cần phải coi trọng trinh tiết gì cả, nếu ông đã có cảm giác với tôi, tôi cũng không cần thiết phải để ý đến luân lí gì nữa! Tuy nhiên những thứ có được dễ dàng sẽ không đáng tiền, tôi sẽ không để ông có được tôi dễ dàng đâu! Thứ tàn nhẫn nhất trên thế gian này không phải là gạt tiền tài, của cải của người khác mà là bị người mình tin yêu nhất lừa gạt, lúc đó mới có thể chân chính cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết! Ha ha, tôi sẽ bỏ ra chút thời gian từ từ chơi đùa với ông! [coi chừng đùa với lửa có ngày phỏng tay ]
Trong lòng hai người đều toan tính cho chặng đường kế tiếp của mình, một lát sau, cuộc chiến thầm lặng lặng lẽ phủ xuống màn che!