Lâu Tâm Nguyệt mặt hướng về phía Hoài Chân, hắn lạnh mắt nhìn Hoài Chân từ đầu đến chân, biểu tình hung ác, sau đó hắn chỉ vào một khối đá lớn, lạnh lùng nói:” Ngồi xuống, ta có lời muốn nói riêng với ngươi.”
Hoài Chân thấy hắn biểu tình chăm chú, tưởng đại sự, y tại ngồi xuống khối đá, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lâu Tâm Nguyệt. Y không biết Lâu Tâm Nguyệt muốn nói với y điều gì, y vẫn ngồi trên khối đá đợi hắn mở miệng.
Lâu Tâm Nguyệt không nhìn y, lại đi vòng vòng chung quanh, kiểm tra xem có bất kì ai hay không.
Xác định không có bất luận kẻ nào có thể nghe được hắn cùng tên rách nát này nói việc này nọ, như vậy sau đó sẽ không có căn cứ chính xác có thể chứng minh hắn cùng cái tên nam nhân vừa thối vừa rách nát bần tiện này đã từng ở cùng một chỗ, hắn liền quay đầu đi trở về.
Hoài Chân cũng không biết Lâu Tâm Nguyệt đi tới đi lui làm gì, y còn tưởng rằng hắn rớt gì đó, vội vàng đứng lên, giúp nương tử tìm kiếm đồ vật là nghĩa bất dung từ (hợp lí) a.
“Nương tử, ngươi đánh rơi vật gì quan trọng sao? Ta giúp ngươi tìm?”
Lâu Tâm Nguyệt đem Phúc Lai đuổi đi, lại kiểm tra xung quanh đây tuyệt đối không có ai, cho dù hắn lúc này muốn hại chết Hoài Chân, nhất định có thể thành công, như vậy hắn sẽ không sợ tin tức để lộ.
Mặc dù trên đời này không ai tin tưởng hắn người thân phận cao quý như thế, lại cùng tên Hoài Chân đê tiện này ở cùng một chỗ; thế nhưng nếu để cho y nhanh mồm nhanh miệng, qua thời gian lâu dài, vẫn là sẽ có lời đồn hãm hại hắn. Hắn nếu lúc này không liền diệt cỏ tận gốc, ngày sau chẳng phải là tự mình hại mình?
Huống hồ, thời gian một tháng đã qua, hắn sẽ không cần Hoài Chân ôm hắn, y cũng không còn một chút giá trị lợi dụng nào. Hắn liền mang y từ chỗ này đẩy xuống, nếu y ngã chết, quan phủ nào có can đảm đến kinh thành điều tra đệ nhất phủ Lâu Tâm Nguyệt hắn có phạm tội hay không.
Nực cười! Hắn cùng Hoài Chân thân phận thiên soa địa biệt, người bình thường căn bản sẽ không tin tưởng hắn có ý định này ; hơn nữa hắn từ trước đến nay trước mặt mọi người coi thường y, ai cũng sẽ không tin tưởng hắn sẽ giết một kẻ còn không bằng khất cái này.
Hắn kiên định lại, trong lòng đã có quyết định, trước kia đối tốt với Hoài Chân, chỉ vì là thủ đoạn giả dối để y làm tình với hắn, hiện tại y đã mất đi giá trị lợi dụng, đương nhiên không thể để y sống.
Chỉ cần y còn sống một ngày, hắn sẽ nghĩ đến bản thân phóng đãng thế nào khi bị Hoài Chân cởi y phục ôm lấy, đó là sỉ nhục cả đời hắn, cũng là vết nhơ cả đời hắn không thể xóa nhòa; thế nhưng rất nhanh, phần sỉ nhục cùng nhơ bẩn này cũng sắp nhanh theo Hoài Chân chết mà tiêu thất.
Đôi mắt hắn như sao sáng xuất ra hàn quang lãnh liệt đến cực điểm, hàn quang kia hoàn toàn mang theo ba phân đắc ý, bốn phần khoái ý, hơn nữa còn có ba phần không hề hảo ý.
Hắn không muốn dây dưa với Hoài Chân nữa, muốn trả thù liền thừa dịp này, mà khi Hoài Chân chết, chỉ sợ thi thể y cũng khó tiêu giải đại hận trong lòng hắn.
Thấy Hoài Chân đi tới bên người hắn, Lâu Tâm Nguyệt không chút khách khí liền thưởng Hoài Chân một cái tát; nếu Hoài Chân đứng không vững, sợ rằng sớm bị cái tát đánh cho ngã xuống đất.
Lâu Tiểu Nguyệt liền trở mặt giở giọng đanh đá:”Ngươi vừa gọi cái gì?”
“Nương tử…”
Hoài Chân nghĩ đến Lâu Tâm Nguyệt trước từng có nói qua với y, thời gian hai người đơn độc cùng một chỗ, thấy hắn tâm tình hảo, mới có thể nhượng y gọi nương tử; mà mấy ngày đồng hành, mỗi năm ngày vào ban đêm, hắn mặc y ôm, y lên tiếng gọi hắn nương tử, hắn cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nghĩ không ra ngày hôm nay tâm tình hắn bất hảo, y vội vàng hối hận nói:” Xin lỗi, nương tử…Không, Tâm Nguyệt, ta không nhớ, ta lần sau sẽ nhớ kỹ.”
Lâu Tâm Nguyệt trong lòng cười lạnh. Ngươi còn có lần sau sao, nếu có thì ngươi cũng đã là một cô hồn dã quỷ, nhưng trước xem ngươi từng cứu ta, ta sẽ đem tang lễ ngươi làm long trọng một chút, cũng sẽ giúp ngươi đặt một quan tài thượng đẳng, tuyệt đối sẽ không dùng cây cỏ bãi mía để quấn ngươi lại ném ra bãi tha ma.
Hoài Chân liền phát hiện trong mắt Lâu Tâm Nguyệt có sát ý, y vội vàng liều mạng xin lỗi:” Xin Lỗi, Tâm Nguyệt, ta lần sau sẽ nhớ kỹ, ngươi đừng giận ta có được hay không?”
Nhìn y khép nép cầu xin tha thứ như thế, Lâu Tâm Nguyệt chậm rãi nở nụ cười, vừa nghĩ đến lát nữa quăng tên cái nam nhân này xuống dưới, y liền sẽ nhanh chóng mà thối nát, khiến Lâu Tâm Nguyệt tâm tình thực đắc ý.
Hắn lần đầu tiên tiếp thu lời xin lỗi của y, hơn nữa còn mang khẩu khí sung sướng mà nói:” Quên đi, ta đại nhân đại lượng tha thứ cho ngươi. Hoài Chân, ngươi lại đây.”
Hoài Chân kinh hỉ tiến lên trước một bước, đơn giản là lúc ban đêm lúc không có hoan ái, Lâu Tâm Nguyệt đối y sẽ không nói lời nào, hay căn bản là không nói nổi một lời tử tế, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Lâu Tâm Nguyệt đối y nói lời ôn hòa khách khí như vậy; y trong lòng thực kinh hỷ, nội tâm cũng phảng phất một thứ gì đó thực ngọt ngào, cảm giác được ái nhân cất lời âu yếm ngọt ngào, làm y cảm thấy toàn thân tê dại.
Lâu Tâm Nguyệt thấy y đứng chưa đủ gần, đợi lát nữa đẩy y, chỉ sợ y lăn xuống mà không chết được, cho nên hắn lại nhu thuận nói: “Tới gần chút nữa.”
Hoài Chân không dám đứng gần người hắn, đơn giản là trước đó Lâu Tâm Nguyệt đã yêu cầu y đứng cách hắn ra ba thước, y gãi đầu nói:” Tiểu Nguyệt, người lần trước chê ta rất thối, muốn ta không được phép đứng gần ngươi trong vòng ba thước.”
“Đứa ngốc, đó là lúc trước nói thế, hiện ta ta muốn ngươi đứng gần một chút, sang đây, nhanh một chút!” Lâu Tâm Nguyệt nói như làm nũng thực êm tai, hoàn toàn không nghe ra trong đó nồng nặc mùi sát ý.
Hoài Chân nghe lời liền bước gần thêm một chút, Lâu Tâm Nguyệt tưởng tượng đến cảnh y ngã chết dưới vực, tâm tình tốt hẳn lên, cho nên vẻ mặt trong vô thức khẽ nhếch lên.
Dáng vẻ hắn tươi cười đủ có thể nghiêng nước nghiêng thành, Hoài Chân bị hắn mê hoặc thất điên bát đảo, thầm nghĩ muốn ôm lấy hắn, hảo hảo hôn hắn; nhưng bởi vì muốn bính Lâu Tâm Nguyệt, còn phải đợi lúc hắn vui vẻ, mà y lúc này không biết có thể bính hay không, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu cực lực nhẫn nại.
” Ngươi cúi đầu làm gì?”
Hoài Chân thở dốc liếc mắt nhìn Lâu Tâm Nguyệt, lúc này Lâu Tâm Nguyệt trong mắt y bất luận bộ dáng gì, đều thực mỹ miều làm tim y đập liên hồi.
Y đỏ mặt ấp úng mở miệng:” Ta cảm thấy thực đẹp, Tiểu Nguyệt, ta…Ta cảm thấy…”
Nhìn y dáng vẻ ấp úng, Lâu Tâm Nguyệt đã biết y muốn nói cái gì, dù sao y cũng sắp chết, hắn tâm tình thực tốt, vì vậy đến gần y nói: ” Ngươi muốn hôn ta? Muốn cùng ta làm một việc có đúng hay không?”
Hoài Chân từ mặt đến cổ đều đỏ dừ, y xoa xoa tay, đầu ngày càng rũ xuống, lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng ngốc nghếch:” Không có, không có…Là, là.”
“Rốt cuộc là muốn hay không?” Lâu Tâm Nguyệt nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia, từ đáy lòng thực coi thường y, cho nên càng hỏi càng không khách khí.
Hoài Chân đầu thôi cúi thấp, trống ngực đập liên hồi, nhưng vẫn cố sức gật nhẹ đầu.
Lâu Tâm Nguyệt nhìn y đối với mình si mê đến độ ngu xuẩn, trong lòng khẽ hừ một tiếng, nhưng lại bước tới, hai tay kéo tay y ôm lấy thắt lưng mình.” Không thể cho ngươi làm sự kiện kia, thế nhưng ngươi có thể hôn ta, ngươi hôn đi!”
Hoài Chân đương nhiên rất muốn hôn, huống chi thấy Lâu Tâm Nguyệt vui lòng cho y hôn, y liền không khách khí khẽ ôm Lâu Tâm Nguyệt, cẩn cẩn dực dực nói rằng: “Vậy ta hôn, Tiểu Nguyệt.”
Lâu Tâm Nguyệt hơi gật đầu, Hoài Chân môi liền dán sát vào. Hắn phải chịu đựng cảnh bộ đầu bẩn thỉu của Hoài Chân đụng vào trán mình mà buồn nôn muốn chết, hắn liền đưa tay chậm rãi chuyển qua trước ngực Hoài Chân, nhẹ nhàng nắm lấy y phục trước ngực y, chờ đến khi y hôn đến quên thân mình, liền dùng lực đẩy y xuống vực, khiến cho y ngay cả như thế nào chết đi cũng không biết.
Hoài Chân hôn rất khinh nhu, dường như sợ khinh nhờn đến đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Lâu Tâm Nguyệt, thực nhẹ nhàng, thực sùng bái.
Lâu Tâm Nguyệt đã có chút không nhịn được nữa, hắn vẫn chờ Hoài Chân hôn đến quên mình, không ngờ y không hôn môi hắn nữa, trái lại khẽ hôn lên hai gò má xong liền ly khai, Hoài Chân vẻ mặt đỏ bừng nói:” Ta, ta…xong rồi.”
Lâu Tâm Nguyệt kích động thật muốn một quyền đánh chết y, y không hôn đến quên thân mình, hắn làm sao có cơ hội đẩy y xuống vực; cho nên Lâu Tâm Nguyệt khẩu khí trở nên vô cùng không tốt, thanh âm trở nên trầm thấp đáng sợ:” Ngươi tại sao hôn kiểu này, trước đây ban đêm không phải là hôn như thế này?”
Hoài Chân bỗng chốc kéo y phục cũ nát của mình, ngây ngốc cười, y không có ý tứ nói:” Bởi vì trước đây ta sẽ tắm, ngày hôm nay ta không có tắm, ta biết…”
Bỗng dừng, y cúi đầu xuống.” Tâm Nguyệt ngươi không thích ta không tắm rửa, cho nên ta khẽ hôn một chút là được rồi.” Vẻ mặt y ngẩng lên, tràn ngập vui sướng, tựa hồ đối với việc Lâu Tâm Nguyệt đồng ý cho y hôn, kỳ thực là sự kiện làm y phi thường hứng thú.” Ta rất hài lòng, thực sự, Tâm Nguyệt, ta ngày hôm nay hảo hài lòng, bởi vì ngươi ngày hôm nay chịu nhìn thẳng ta, làm ta thực hài lòng.”
Bởi vì Lâu Tâm Nguyệt ban đêm ngoại trừ lúc mị dược phát tác sẽ nhìn y bằng mắt khác, còn lại thời gian thì không nhìn qua y, cho nên y đặc biệt cao hứng được hắn nhìn đến.
Nhưng mà Lâu Tâm Nguyệt hiện tại toàn tâm toàn ý muốn hại chết y, nhìn y đối với chính mình thâm tình, cũng không hề có cảm giác; thế nhưng y quan tâm đến việc hắn thích gì ghét gì, làm hắn có chút cảm động, chỉ bất quá cảm động kia rất nhanh mà biến mất vô tung vô ảnh.
Có điều y không lại gần, mình thế nào đẩy ngã y? Vì vậy, Lâu Tâm Nguyệt bị động lại làm chủ động, hắn đã ở chỗ này tiêu tốn nhiều thời giờ, Phúc Lai bất cứ lúc nào cũng có thể mang theo người Lâu gia đến, hắn không có thời gian nán lại lâu. Hắn liền đến gần Hoài Chân, nghiêng đầu, dùng hết toàn thân nhiệt tình mà hôn môi Hoài Chân.
* * *
Hoài Chân đại khái không nghĩ tới Lâu Tâm Nguyệt sẽ làm như vậy, y kinh hãi, bỗng nhiên rùng mình một cái.
Lâu Tâm Nguyệt nắm lấy y sam trước ngực y, vừa làm nũng ngọt ngào vừa mang tâm lưỡi tham xuất Hoài Chân, thanh âm hắn nhu hòa mà áp sát dụ dỗ.” Hôn ta, nhanh một chút, ngươi không muốn hôn ta sao?”
Hoài Chân đối với sự công kích của Lâu Tâm Nguyệt mà đáp trả nhiệt tình, y thầm tán thưởng khuôn mặt của hắn, thật sâu chuyên tâm hôn môi, mỗi một nụ hôn đều mang theo một lần thương tiếc duyện động.
Lâu Tâm Nguyệt chỉ bất quá thấy môi bị yêu thương hôn lấy, tâm bỗng nhiên co rút nhanh, thân thể cũng theo đó mà trở nên cấp bách, y hôn khiến cho cả người hắn si mê ngây ngốc.
Hắn vốn muốn đẩy tay Hoài Chân, lại vô thức nắm lấy y phục trước ngực y, chậm rãi trượt lên trên, xoa xoa cổ y, toàn bộ thân thể hầu như kề sát vào.
Thẳng cho đến khi cả hai người hôn đến yếu hơi, hắn mới buông Hoài Chân ra, thởi hổn hển không ngớt. Bản thân phản ứng kích động như vậy, ngay cả hắn cũng không ngờ tới, thế nhưng việc hắn muốn hại chết Hoài Chân thì quyết tâm một chút cũng không thay đổi, tuyệt đối không thể bởi vì một người làm hắn thở không nổi mà cải biến chủ ý.
Hoài Chân hiển nhiên cũng thở dốc, khuôn mặt y nếu không phải bị bụi bẩn phủ lấy, chắc chắn cũng thấy được vẻ mặt đang ửng đỏ.
Tay Lâu Tâm Nguyệt theo cổ Hoài Chân trượt xuống, trượt đến trước ngực y; Hoài Chân thấy vẻ mặt của hắn càng tràn ngập si mê, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, hắn khả dĩ theo lòng bàn tay cảm giác được y có chút cấp tốc khiêu động.
Thế nhưng cảm giác của Hoài Chân căn bản là không liên quan đến hắn, tay Lâu Tâm Nguyệt co rụt lại, đang lúc muốn cố sức đẩy Hoài Chân xuống, Hoài Chân đột nhiên đưa tay thương tiếc vuốt khuôn mặt ửng hồng của hắn, lo lắng hỏi:
” Tâm Nguyệt, mặt của ngươi hảo hồng,hay là lại phát tác? Ta cũng biết là ta không đúng, thế nhưng hiện tại rõ ràng không phải buổi tối a!”
Y đơn giản như vậy nói mấy câu, làm Lâu Tâm Nguyệt sợ đến mức đưa tay khẩn cấp rụt trở về, hắn nắm lấy ống tay áo Hoài Chân, gấp đến độ ngay cả thanh âm đều thay đổi,” Ngươi vừa nói câu kia là có ý tứ gì?”
” Không có ý tứ gì, cảm giác hình như là lạ.”
Lâu Tâm Nguyệt vừa vội vừa tức, động thủ cho y hai cái tát, hắn tức giận đến thanh âm thay đổi,” Ngươi không phải nói dược hiệu kia chỉ có một tháng, hiện tại đã qua một tháng, không phải sao?”
“Không có a, còn chưa có quá một tháng, đêm hôm nay là lần cuối cùng, bởi vì ngày ấy tính toán kỳ hạn là 1 tháng kể từ lần phát tác đầu tiên, nói cách khác…”
Lâu Tâm Nguyệt hung tợn trừng mắt nhìn y,”Nói cách khác kỳ hạn phát tác là một tháng lẻ năm ngày, có đúng hay không?”
Hoài Chân vươn tay bấm đốt, y tính toán hồi lâu, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Lâu Tâm Nguyệt tức giận liền cho y vài cái tát.
Biết điều này là tin xấu, Lâu Tâm Nguyệt hận không thể lập tức giết chết Hoài Chân, thế nhưng tối nay nếu không có Hoài Chân, hắn sợ rằng lại làm ra việc gì xấu xa mà không biết được, với lại người người đều biết hắn ở kinh thành, hắn tuyệt đối không cho phép bản thân làm ra chuyện gièm pha, vướng vào làm trò cười cho người kinh thành, tự tôn của hắn tuyệt không cho phép.
Hoài Chân bị hắn đánh cho mặt sưng lên, vội vàng ôm lấy mặt, để tránh khỏi hắn lại tiếp tục đánh nữa; thế nhưng Lâu Tâm Nguyệt không đánh y, trái lại kéo lấy phục y mà xé.
Y phục Hoài Chân đều bị hắn xé nát, y liên thanh kêu thảm thiết, bởi vì y chỉ có một kiện y phục này, mà y phục này còn là y hỏi ở chỗ Nghê Duyệt Dung, y không có bạc mua kiện khác.”Đừng kéo, đừng phá y phục ta…”
Thấy y như thế, Lâu Tâm Nguyệt vừa liên tiếp cho y vài cái tát vừa rống giận: “Ngươi cái y phục thối nát này có gì quan trọng? Phá liền phá, ta cho phép!”
” Ta chỉ có nhất kiện này…”
Hoài Chân kêu gào, làm lửa giận trong lòng Lâu Tâm Nguyệt càng mạnh, hắn lại mắng:” Không có tiền đồ, y phục này đằng nào chả phải bỏ đi; ngươi với ta, không được làm tại chỗ này, nếu như…”
Lâu gia tôi tớ tỳ nữ không dưới một trăm, nếu là lúc này bọ họ bị nghênh tiếp về nhà, kia hắn ban đêm ở nhà phát tác, cùng nam nhân vừa thối vừa nát này tại trên giường dây dưa thành một đoàn, làm ra chuyện cảm thấy thẹn. Nếu bị người hầu trong nhà phát hiện, hắn thật sự ngay cả dũng khí cũng không có. Kế hoạch mới này, đương nhiên là trước tiên ở bên ngoài một đêm, sẽ dùng mọi phương pháp hại chết cái tên vừa thối vừa đê tiện này, nam nhân này căn bản không có tư cách bính hắn.
Hoài Chân nào biết tâm tư Lâu Tâm Nguyệt, lúc Lâu Tâm Nguyệt cố sức kéo y, y sợ rằng phản khán sẽ làm bị thương hắn, cũng hùa theo hành động của hắn.
Lâu Tâm Nguyệt rời khỏi bờ vực, không dám đi nhà trọ, sợ rằng hắn nổi danh ở kinh thành như thế, vạn nhất có người nhận ra hắn cùng Hoài Chân ở chung một phòng bên trong tận cùng hoan ái, mặt mũi hắn bỏ đâu?
Không thể đi đến nhà trọ, lại càng không thể quay về nhà, đương nhiên chỉ có thể tìm địa phương hoang vu dã ngoại, sau đó giao hoan với tên nam nhân thối nát cực điểm này. Vừa nghĩ đến tình huống này, hắn không khỏi vừa hận vừa giận,chính mình địa vị cùng tư cách cao quí như vậy, lại cùng nam nhân hạ lưu này tại địa phương hoang vu u ám kết hợp.
Làm ra chuyện như thế hắn cảm thấy thật nhục nhã thấp hèn, căn bản không phải do cá tính bản thân gây nên, đều là do tên nam nhân xấu xa này làm hại; nếu không phải y xuất hiện, hắn vẫn như cũ là người tối cao quí trên thế gian, đều là y làm hại hắn trở nên cùng dã thú giống nhau, trên mặt đất liền cùng y dây dưa, hoàn toàn tùy ý y ở trên hắn, lần lượt giữ lấy hắn.
Càng đáng hận chính là, chung qui mỗi lần như thế bản thân đều làm ra âm thanh đáng thẹn, hơn nữa thân thể cũng giãy dụa hưởng thụ; không hiểu sao một lần lại một lần càng khoái cảm mãnh liệt hơn, thậm chí còn có tâm lí chờ mong. Đều là tên nam nhân thối này làm hại, hại hắn trở nên hạ lưu vô sỉ như vậy, hắn hận không thể dùng cực hình tới giết chết y.
Hoài Chân bị hắn kéo đi, chỉ thấy Lâu Tâm Nguyệt sắc mặt càng ngày càng khó coi, y muốn nói nói, thế nhưng thoáng thấy Lâu Tâm Nguyệt oán hận liếc mắt một cái, y liền thức thời mà không nói một câu.
Lâu Tâm Nguyệt kéo y đi, đến một con suối nhỏ rất ẩn mật. Sắc trời vẵn còn sáng, hẳn là còn không hội phát tác. Vì vậy, hắn phất Hoài Chân, rống giận: “Nhảy vào mà tắm cho ta, toàn thân đều tẩy sạch sẽ.”
“Thế nhưng bây giờ còn chưa tới buổi tối…”
“Ngươi còn dám tranh luận!” Lâu Tâm Nguyệt liền cho Hoài Chân một cái tát.
Hoài Chân thấy hắn tâm tình không tốt, so với lúc ở trên bờ vực tâm tình bất đồng, tuy rằng chẳng hiểu vì sao hắn bỗng nhiên mất hứng như thế, thế nhưng y không dám nói nữa, trái lại cởi y phục, nhảy vào trong suối nước tắm rửa.
Lâu Tâm Nguyệt càng xem càng tức giận, quát: “Ngươi đem mặt rửa đi, nghe thấy không? Ngươi là tiểu hài tử ba tuổi sao? Chưa từng có một lần phải tẩy mặt sạch sẽ.”
Hoài Chân nói lắp nói:” Không, không thể….Không thể rửa, bởi vì khuôn mặt ra lớn lên rất quái lạ…Sẽ dọa đến người khác…”
Ý tứ của y chính là y trông rất xấu. Lâu Tâm Nguyệt thét chói tai, “Ngươi đã vừa thối vừa bẩn, ngay cả mặt cũng xấu như thế, trách không được không dám lộ ra khuôn mặt thật, cũng trách không được Nghê Duyệt Dung kia giúp ngươi lau chân lau tay, cũng không lau đến khuôn mặt ngươi, ta vậy mà lại cùng với loại người vừa xấu, vừa quái dị như ngươi…”
Cùng loại người quái dị này hoan ái nhiều như vậy, Lâu Tâm Nguyệt thật tức muốn chết đi.
Hoài Chân sợ hắn bị chọc tức mà hại đến thân thể, y thối lui đến bờ nước bên kia, nghe ra y’ tứ của Lâu Tâm Nguyệt, y an ủi: “Ta sẽ không bính ngươi, Tâm Nguyệt, ngươi không cho ta bính, ta sẽ không bính; ta sẽ đi chỗ khác ngồi, ta sẽ nhẫn nại, sẽ không bính ngươi, chỉ cần ngươi hài lòng là tốt rồi.”
Nghe y sợ hãi rụt rè nói vậy, Lâu Tâm Nguyệt càng nghe càng tức, cầm lấy hòn đá cạnh bờ suối cố sức ném về phía Hoài Chân, miệng không kiêng nể mà nguyền rủa: “Ngươi đi chết đi, chỉ khi ngươi chết đi, ta mới có thể hài lòng, ta mới có thể khoái hoạt, cho nên ngươi nhanh một chút mà đi tìm chết đi!”
“Hảo, ngươi đừng khó chịu nữa, ta đi, ta đi chết là được rồi.” Hoài Chân liên tục gật đầu, sau đó quả nhiên đem đầu dìm vào trong nước, không còn thấy trồi lên nữa.