Sửu Cô Nương

Chương 33


Đọc truyện Sửu Cô Nương – Chương 33

Sau khi trở về, Hướng Diệu cứ lui cui bận rộn ở trong phòng bếp nấu thuốc. Ba ngày này tôi đều đúng giờ sáng trưa chiều uống một chén thuốc lớn, khổ không thể tả. Thúy Trúc luôn túc trực đứng bên cạnh trông chừng, chờ tôi uống hết chén thuốc cô nhóc sẽ đưa cho tôi một viên kẹo đậu phộng. Cô nhóc nói kẹo này là do thiếu gia cố ý mua về cho tôi, ngậm trong miệng, có thể xua tan vị đắng chát của thuốc.

Ngày thứ tư, Thúy Trúc nhìn thấy tôi uống xong chén thuốc lớn như hằng ngày, rồi lại đưa một viên kẹo cho tôi, giống mấy ngày trước, nhưng sau đó cô nhóc không cầm chén rời đi như thường ngày mà mỉm cười vui vẻ nói:

“Thiếu phu nhân, đây là liều thuốc cuối cùng. Một lát nữa thiếu gia sẽ đến thăm và bắt mạch cho người, nếu như sức khỏe của người đã tốt lên thì sẽ không cần lại chịu khổ uống thuốc đắng nữa.”

Nghe cô nhóc nói vậy, tôi lập tức thấy nhẹ cả người, vui mừng xiết bao, ngậm viên kẹo vào miệng, khẽ mỉm cười nói:

“Tiểu nha đầu, làm như đau lòng tôi lắm không bằng, chỉ sợ là đang xót thiếu gia nhà cô thì có?!!”

Cứ nghĩ rằng cô nhóc sẽ lập tức cãi lại cho bằng được, ai ngờ cô nhóc không những không cãi, khuôn mặt còn đỏ bừng như trái cà chua, cắn môi trừng mắt nhìn tôi liếc một cái rồi chạy mất.. Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của cô nhóc, tôi có chút lo lắng, chẳng lẽ nói đùa mà……..thành thật.

“Nguyệt Nhi ~ để ta bắt mạch cho muội.” Hướng Diệu bước đến gần tôi.

“Làm phiền tỷ rồi.” Vươn tay, yên lặng chờ đợi kết quả.

Qua một lúc, Hướng Diệu vui vẻ nói:

“Thật tốt quá, Nguyệt Nhi ~ muội có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ rồi.”


Nhận được kết quả từ Hướng Diệu, biết rằng thương thế trong người đã tốt, tôi cùng rất vui vẻ nhưng chẳng thể nào cười nổi.

“Muội sao vậy?” Dường như nhận thấy sự khác lạ của tôi, Hướng Diệu nhíu mày lo lắng hỏi thăm.

“Không có gì, chỉ là suy nghĩ tương lai một chút, vẫn có chút không yên lòng. Băng Ngọc…….” Mấy lời tiếp theo tôi cũng không nói ra.

“Mấy ngày trước đi ra ngoài tìm dược thảo ta có biết được một chút tin tức. Hiện tại tâm phúc đang được lòng thánh thượng chính là công chúa Tử Hi. Không biết nàng ta và Yên Vũ Lâu có mâu thuẫn gì mà hai bên cứ không ngừng xung đột, vẫn luôn giằng co căng thẳng. Hiện tại có thể nói Băng Ngọc ốc không mang nổi mình ốc, chẳng còn tâm trí đâu mà quản ta và muội. Muội không cần quá lo lắng.” Hướng Diệu chậm rãi nhớ tới tin tức mấy hôm trước bản thân biết được, từ từ nói cho tôi nghe.

“Công chúa cũng không phải người tốt lành gì, lần này Băng Ngọc chỉ sợ là ~ ~” Nghĩ đến mọi chuyện ở Đông Dương, chẳng có gì khó đoán được tại sao Kỳ Tử Hi lại ra tay với Yên Vũ Lâu.

“Mặc kệ bọn họ. Nguyệt Nhi, khoảng thời gian này thật ủy khuất cho mượi, ngày mai chúng ta liền rời khỏi nơi này.” Hướng Diệu dọn dẹp gọn gàng một chút chén thuốc trên bàn, đứng dậy định bước ra khỏi phòng.

“Rời khỏi đây?? Đi đâu?” Nơi này không an toàn sao? Vì sao phải rời khỏi, tôi không hiểu.

“Tranh thủ Băng Ngọc còn đang “bận rộn” ta dẫn muội ra ngoài du ngoạn.” Mỉm cười vui vẻ, Hướng Diệu cứ như vậy bước ra khỏi phòng của tôi.

Hôm sau, Hướng Diệu dẫn tôi và Thúy Trúc, rời khỏi biệt viện nhỏ của Hồ bá bá, Hồ bá bá vẫn như ngày đầu chúng tôi gặp. mỉm cười nhân hậu, tiễn chúng tôi đến rừng trúc.

“Hồ bá bá, mấy ngày này thật sự cảm tạ sự chăm sóc của bá bá. ” Đứng trước rừng trúc, tôi buông lời cảm tạ cũng như chia tay Hồ bá bá.


“Thiếu phu nhân, thiếu gia, hai vị lên đường bình an.” Nói xong Hồ bá bá lại quay sang dặn dò Thúy Trúc:

“Chăm sóc thiếu phu nhân cho tốt ~ đừng làm hỏng việc.!”

Thúy Trúc mỉm cười le lưỡi trêu đùa, làm cái mặt quỷ xong lại nhấp nháy mắt mấy cái đáp lời Hồ bá bá:

“Nhất định hoàn thành sứ mạng, bá bá yên tâm.”

Từ biệt Hồ bá bá xong xuôi, ba người chúng tôi lập tức lên đường. Hướng Diệu và tôi cùng cưỡi chung một con ngựa mà trắng, Thúy Trúc lại tự mình cưỡi một con ngựa màu mận chín. Cách làn lụa mỏng từ trên mũ sa rũ xuống, tôi có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài lướt qua chúng tôi một cách mông lung, mờ ảo. Hướng Diệu điều khiển tốc độ của ngựa rất tốt, cố gắng không để tôi khó chịu. Thúy Trúc luôn không ngừng cười cười nói nói, tiếu tít cả một đoạn đường, này cũng góp phần làm cho hành trình của chúng tôi càng thêm náo nhiệt.

Trước lúc trời sập tối hẳn, chúng tôi vừa kịp chạy tới một thị trấn nhỏ, lại dành chút thời gian tìm một quán trọ sạch sẽ, mướn hai gian phòng tốt nhất. Tiểu nhị nhanh chóng dắt ngựa vào chuồng ngựa của quán trọ, chưởng quầy tự mình dẫn chúng tôi lên phòng. Tôi và Hướng Diệu ở chung một phòng, Thúy Trúc ở phòng bên cạnh. Lúc dẫn chúng tôi vào phòng, Chưởng quầy cười to nói với chúng tôi:

“Các vị có gì cần căn dặn, cứ gọi tiểu nhị. Buổi tối có chợ đêm, tiểu phu thê dắt tay dạo chơi thật sự khá thú vị.”

“Đa tạ ~ ta sẽ dẫn nương tử đi xem.” Hướng Diệu chắp tay, khẩu khí khiêm tốn lễ phép.

“Vậy hai vị nghỉ ngơi trước.” Chưởng quầy lui ra ngoài, còn cẩn thận giúp hai người đóng cửa phòng lại.

“Chúng ta ngủ chung?” cởi mũ sa, mở ra cửa sổ, hoàng hôn đã buông xuống phía bên kia đường chân trời, cả thị trấn nhỏ như được một mảnh đỏ rực lại chen chút ánh vàng bao phủ, cảnh vật như họa.


“Hiện tại thân phận của muội và ta là phu thê, đi ra ngoài du ngoạn tự nhiên muốn ngủ cùng nhau, Nguyệt Nhi thấy có gì không ổn sao?” Hướng Diệu đứng sau lưng tôi, vươn tay vuốt lại những lọn tóc bị gió làm rối.

“Không có gì, muội đói.” Bỏ qua đề tài đang nói, tôi thật sự đói bụng.

“Kêu Thúy Trúc tới cùng ăn một bữa linh đình nào.” Hướng Diệu vẫn đứng phía sau tôi, dịu dàng săn sóc.

Hỏi thăm chưởng quầy một phen, chúng tôi được giới thiệu “Hà Diệp lâu”, nổi tiếng về các món thủy sản. Thế là ba người chúng tôi, dựa theo chỉ dẫn của chưởng quầy từng chút đi về hướng Hà Diệp lâu. Cửa hàng không lớn, trang trí đơn giản nhưng việc làm ăn có vẻ rất phát đạt, không tồi chút nào. Bà chủ quán rất nhiệt tình tiếp đãi chúng tôi.

“Chúng tôi mới tới đây lần đầu, nương tử nhà tôi thích ăn thủy sản, bà chủ có món ruột nào của quán đề cử cho chúng tôi không?”

“Ha ha ~ món ăn của quán chúng tôi, món nào cũng ngon cả.” Nhìn thấy tôi mang mũ sa, bà chủ rôm rả cười hỏi:

“Tiểu nương tử tháo mũ sa xuống đi cho thoải mái.”

Tôi có chút khờ cả mặt, ăn cơm không thể vừa mang mũ vừa ăn rồi, nhưng mà mặt của tôi…. Trong lúc tôi còn đang khó xử, Hướng Diệu đã mở miệng giúp tôi giải vây.

“Bà chủ, chúng tôi đột nhiên nhớ tới có chút chuyện cần quay về quán trọ gấp, không biết cửa hàng của mình có hỗ trợ đưa đồ ăn không ạ, tiền thức ăn chúng tôi sẽ thanh toán trước.”

“Được được ~ nhất định không để các vị chờ lâu.” Bà chủ quán là một người hào sảng, không chút chần chừ nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của chúng tôi.

Không còn cách nào, chúng tôi đành phải lủi thui về quán trọ dùng cơm.


“Xin lỗi!!” Nhỏ giọng xin lỗi, là do tôi làm liên lụy cả hai không thể thoải mái ở quán ăn món ăn nóng hổi.

“Thiếu gia ~ y thuật của người lợi hại như vậy, không có biện pháp nào có thể chữa khỏi khuôn mặt của thiếu phu nhân sao??” Thúy Trúc chọc đầu cá, có thể cô nhóc dùng sức quá mạnh, cái đầu cá như muốn nát.

“Biện pháp không phải không có, chỉ là dược thảo có chút khó tìm một chút, nghe nói chỉ có trong hoàng cung đại nội mới có.” Hướng Diệu gắp một khối thịt kho tàu bỏ vào chén của tôi rồi lại gắp một khối khác cho Thúy Trúc.

Nhắc tới hoàng cung đại nội tôi bỗng dưng nhớ Kỳ Tử Hi, đột nhiên muốn trở lại đế đô một chuyến thăm cô ta.

“Vậy chúng ta đi đế đô đi Thiếu gia.” Thúy Trúc nhíu mày, nhăn mi năn nỉ.

Tôi kẹp một khối thịt kho tàu, nhét vào trong miệng, chậm rãi thưởng thức.

“Vậy đi đế đô!!” Hướng Diệu cười cười, lại gắp cho tôi một khối thịt kho tàu.

“Nguy hiểm!” Tôi không đồng ý tới đế đô, chỉ nói ngắn hai chữ phát biểu suy nghĩ của bản thân.

“Không sao!Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không phải sao?” Hướng Diệu dường như rất tự tin khi nói câu này.

“Thiếu phu nhân ~ Thiếu gia rất lợi hại, Thúy Trúc cũng rất lợi hại, người yên tâm, nếu có kẻ xấu tới, ta sẽ đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất.” Thúy Trúc một tay nắm chặt bàn tay tôi, một tôi nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt sáng lên, biểu tình rất chân thành kiên định.

“Được rồi, Thúy Trúc giỏi nhất ~” Thở dài tiếp tục ăn cơm. Món thịt kho tàu này thật sự rất ngon!!

Tác giả có lời muốn nói: Cần thời gian chỉnh lý lại suy nghĩ của bản thân, tốc độ này thật sự quá chậm. Từ thứ sáu tuần sau, nỗ lực càng thêm có nhiều chương mới!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.