Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

Chương 31


Đọc truyện Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu – Chương 31

Lisa tỉnh giấc vào buổi sáng Chủ nhật, và ngay lập tức ước giá như mình chưa dậy. Điều gì đó trong vẻ tĩnh lặng bên ngoài cửa sổ phòng ngủ cho cô biết rằng trời vẫn còn rất, rất sớm. Trong khi cô thì không hề muốn nó còn rất, rất sớm như thế này. Cô muốn nó đã rất muộn rồi kia. Tốt nhất là giữa giờ chiều. Lý tưởng nhất, là đã sang ngày mai.

Cô nằm lặng yên, tai căng ra tìm kiếm âm thanh của những người mẹ đang quát mắng, lũ trẻ đánh nhau, những cái đầu của búp bê Barbie bị vặn ra, bất kỳ điều gì có thể chỉ ra rằng thế giới ngoài kia đang chuyển động. Nhưng ngoài một đàn chim cắm trại trong vườn nhà cô, chiếp chiếp và ríu rít như thể vừa trúng xổ số, cô không nghe thấy gì hết.

Khi cô không thể nào chịu nổi cảm giác không biết gì đó nữa, cô lăn người trên chiếc giường nhàu nhĩ của mình và cảnh giác đối mặt với cái đồng hồ báo thức. Bảy giờ rưỡi khốn kiếp. Buổi sáng.

Kỳ cuối tuần trùng nghỉ lễ đang kéo dài mãi mãi. Không nghi ngờ gì nữa, nó còn nặng nề hơn cộng với việc cô hoàn toàn chỉ có một mình.

Lý do nào đó cô đã không hề lường trước rằng cô sẽ phải trải qua nó trong đơn độc. Trong tuần, cô đã đinh ninh chắc mẩm rằng Ashling sẽ mời cô đi uống gì đó, hoặc tới một bữa tiệc, hoặc gặp cái cô nàng Joy điên rồ đó hay Ted hay gì gì nữa. Hãy đối mặt với nó đi, dường như lúc nào Ashling cũng chỉ chực mời cô đi chỗ này chỗ nọ. Nhưng tối hôm thứ Sáu, chếnh choáng và phởn phơ sau chầu đập phá champagne, phải mãi tới khi đã về đến nhà và trở nên tỉnh táo hơn đáng kể cô mới nhận ra là chẳng hề có lời mời nào từ Ashling cả. Đồ bò cái trâng tráo. Tấn công cô dồn dập với những lời mời mà cô không hề muốn, để rồi lại thờ ơ không thèm đưa chúng ra đúng lúc lẽ ra cô đã có thể hạ cố chấp nhận!

Cô ủ rũ châm một điếu thuốc, phá vỡ quy tắc của mình về việc không hút thuốc trên giường.

Sống ở Dublin là thế nào ấy nhỉ? Ở London cô chưa từng bao giờ có thời gian rỗi. Lúc nào cũng có cả đống bất tận những cuộc hẹn để cô từ chối. Và, trong những trường hợp hiếm hoi khi có chút thời gian nhàn nhã bất ngờ nào, cô luôn có thể lấp đầy nó bằng công việc.

Nhưng không phải ở đây. Thật không thể tổ chức được bất kỳ cuộc hẹn nào cho cuối tuần. Tất cả cái lũ phóng viên và thợ làm tóc rồi DJ và nhà thiết kế lười biếng khốn kiếp đều đang đi nghỉ, và ngay cả khi không đi đâu, họ cũng ở trong chế độ xả hơi và không thích gặp cô.

Tệ hơn nữa là cô không thể đi làm vào hôm thứ Hai vì tòa nhà sẽ không mở cửa. Ngay khi cô nghe nói vậy vào sáng hôm thứ Sáu, cô đã bước thẳng vào phòng làm việc của Jack và làm om sòm cả lên. “Chẳng lẽ người gác cổng, tên ông ta là gì ấy nhỉ – Bill? – không thể đến mở cửa cho tôi vào rồi lại đi thẳng về được hay sao?”

“Vào một ngày nghỉ lễ ư?” Jack đã tỏ ra thực sự khoái chí. “Bill ấy à? Đừng hy vọng có chuyện đó.”

Đồ đần độn lười nhác, đại lãn, Lisa đã nghĩ thế, trong cơn điên tiết bất lực. Ở London, bao giờ họ cũng đến và mở cửa cho cô vào.

“Tại sao cô lại không thoải mái đi?” Jack đã khuyên nhủ. “Cô đã hoàn thành được nhiều biết bao nhiêu trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy rồi, cô xứng đáng được nghỉ ngơi.”

Nhưng cô không muốn nghỉ ngơi gì hết, cô quá hiếu động. Những ba ngày dài, cô sẽ làm thế nào để lấp đầy chúng đây? Và tại sao anh lại không gợi ý là họ làm cái gì đó cùng nhau cơ chứ, cô đã băn khoăn trong nỗi thất vọng. Cô biết là anh quan tâm đến cô, cô đã nhìn thấy điều đó hơn một lần trên gương mặt anh.

“Đi ra khỏi thành phố. uống chút gí đó,” anh giục giã.

Với ai kia?

Cô đã tính tới chuyện về London vào cuối tuần, nhưng lại thấy quá hổ thẹn. Cô sẽ ở đâu đây? Căn hộ của cô có người thuê dọn vào rồi và cô đã để cho những tình bạn của mình phai nhòa đi – hầu hết trong số đó bị cho hít bụi ê chề trong công cuộc xây dựng đế chế điên cuồng mà cô đã thực hiện hai năm qua và người duy nhất cô từng có lúc dành cho chút thời gian quý giá của mình là Fifì. Nhưng cô thấy nhục nhã đến mức không hề liên lạc gì với Fifì kể từ khi bị lưu đày sang Ireland. Nếu về London cô sẽ phải ở trong một khách sạn giống như một – cô rùng mìnhgiống một… khách du lịch.

Nhưng đến đêm thứ Sáu, khi cô nhận ra rằng mình sẽ phải giết quá nhiều thời gian suốt cuối tuần đến nỗi nó sẽ là một cuộc tắm máu thực sự, cô quyết định có thể đành chấp nhận được việc là một khách du lịch ở London. Đó cũng là lúc cô phát hiện ra rằng tất cả các chuyến bay ra khỏi Dublin đều đã được đặt hết. Tất cả mọi ngưòi đều hăm hở chạy thoát khỏi cái đất nước nhỏ bé bẩn thỉu này. Ai có thể trách họ được cơ chứ?

Khi nó đến, thứ Bảy cũng không quá tệ. Cô đi cắt tóc, tô màu lông mi, xông hơi cho các lỗ chân lông và làm móng, tất cả hai mươi móng. Mọi thứ đều miễn phí. Rồi cô thực hiện công đoạn shopping hàng tuần của mình. Trong bảy ngày sắp tới cô sẽ chỉ ăn những thứ bắt đầu bằng chữ “A” – táo[Apple], lê tàu[avocado], atisô, cá cơm[Anchovy]và ngải đắng[Absinthe]

Vì đang cảm thấy vô cùng mong manh, cô lách luật để cho một chiếc bánh nướng nhân mơ[Apricot Danish (vẫn bắt đầu bằng chữ “A”.]lọt vào giỏ của mình. Cái này được vô cùng trân trọng vì nỗi khó chịu khi phải dành cả buổi tối thứ Bảy ở nhà một mình, quả là kinh khủng, thực sự thế.

Và giờ đây cô đang ở buổi sáng Chủ nhật, vẫn còn nguyên hai ngày nữa để tiêu hết.

Quay lại ngủ tiếp đi, cô tự cầu xin mình. Quay lại ngủ tiếp đi và thảm sát lấy vài tiếng đồng hồ.

Nhưng cô không thể. Mặc dù như thế chẳng có gì là lạ, cô cay đắng nghĩ, vì tính ra thì cô đã chui lên giường từ lúc mười giờ đêm hôm trước.

Cô rời khỏi giường, tắm qua một lượt, và mặc dù cô dành cả một khoảng thời gian quá xá cho việc đó và kỳ cọ nhiều dễ đến bật cả máu, cô nhận ra mình đã thay xong quần áo và chuẩn bị sẵn sàng lúc chín giờ kém mười lăm. sẵn sàng cho cái gì chứ? Khi tràn trề năng lượng mà không có chỗ nào để đi, cô tự hỏi, người ta thường làm gì nhỉ? Họ tới phòng tập thể dục, cô đoán vậy, vừa hướng ánh mắt lên trời (và ước có ai đó trên kia để nhìn thấy cô làm như thế). Lisa tự hào vì không bao giờ tới phòng tập, nhất là Dublin lại càng không. Thật là lỗi thời kinh khủng, tất cả những cái trò máy leo cầu thang với lại chèo thuyền dã ngoại. Ngành công nghiệp sức khỏe của Ireland tụt hậu so với thời đại đến nỗi họ vẫn cho rằng máy tập đạp xe là một ý tưởng lãng mạn! Không, Lisa quan tâm hơn đến những hình thức tạo rác cơ thể tân thời hơn và ít bạo lực hơn. Pilates, yoga năng lượng, tập luyện đẳng trường. Tốt nhất là tập một kèm một với một chuyên gia sức khỏe cỡ Elizabeth Hurley và Jemina Khan trong danh sách khách hàng của anh ta.

Vấn đề duy nhát với những thứ như Pilates là ở chỗ, bản thân nó không thực sự làm tăng khả năng trao đổi chất của bạn, nên chỉ đạt được kết quả tốt nhất khi kết hợp với một chế độ ăn chết đói. Đó là lúc cần đến những phương sách kiểu như chế độ ăn chữ “A”. Đáng ngạc nhiên là có rất ít đồ ăn bắt đầu bằng chứ “A”. Giá kể mà là “B”, mọi việc hẳn đã khác. Thịt xông khói [Bacon], sô cô la Bounty, rượu Bacardi, pho mát Brie, bánh mì, bánh quy… Và nếu như có khi nào cô thực sự cần o bế thân hình đến tận xương, cô sẽ dành một tuần áp dụng các món “Y”. Củ từ[Yam], nhất định là thế rồi. Và ớt vàng[Yellovv pepper.], liền một mạch. Ôi, còn cả lũ Yorkie[Một giống chó nhỏ lông xù ở Anh]nữa chứ, cô đã quên mất chúng. Có lẽ “Z” sẽ an toàn hơn.


Sau bữa sáng với một quả táo, một quả mơ và một cốc Aqua Libra, cô cố kéo dài được đến mười giờ. Nhưng khi cô sợ là mình có thể liều thử bắt đầu nói chuyện với mấy bức tường, cô bèn đưa ra một quyết định. Cô sẽ đi shopping. Và đó không chỉ là cái trò liệu pháp bán lẻ thể loại tự do-cô có một mục đích hẳn hoi. Đại loại thế, nói cho chính xác… Cô dự định bố trí những tấm mành gỗ cổ kích cỡ từ sàn lên đến trần nhà trên toàn bộ một bức tường trong phòng ngủ của mình, để trung hòa cái hơi hướng nhà nghỉ nông thôn và tạo cho nó một dáng vẻ hình khối, thành thị hơn. Rồi cô sẽ cho đăng một bài về nó trên tờ tạp chí và để họ gánh đỡ một phần hóa đơn thanh toán.

Nhưng khi ra đến Phố Graíton cô choáng váng nhận ra là chưa có cửa hàng nào mở cửa cả và những người duy nhất khác xung quanh là các khách du lịch mặt mũi ngơ ngác.

Cái đất nước chết tiệt, cô thầm nghĩ, đến cả trăm lần. Mọi người đâu hết rồi? Có lẽ là ở nhà thờ, cô khinh miệt tự nhủ.

Một giờ, người đàn ông ở quầy bán báo bảo cô. Các cửa hàng mở lúc một giờ. Thế là cô đành ngồi trong một quán cà phê, ngồi vắt chân, uống cà phê nâu hương hạnh nhân và đọc một tờ báo. Chỉ có cái bàn chân rung bần bật trong lúc cô cố tiêu cho hết thời gian là để lộ đôi chút dấu hiệu về cơn giận trong cô.

Mà thời tiết quái thai ở đây cũng làm sao rồi ấy nhỉ, cô băn khoăn. Hoàn toàn vắng bóng những cơn mưa như trút hoặc những trận gió mạnh như vòi rồng – chác hẳn đây là lần đầu tiên cho một kỳ nghỉ lễ? Thay vào đó là ánh nắng lộng lẫy và rộn ràng trên nền trời xanh tràn trề hy vọng và vì lý do gì đó cảnh này khiến cô nhớ đến những quãng thời gian khác, đến lượt chúng lại làm cô buồn, và cô không thể nào chịu đựng nổi điều đó. Ôi, không!

Cô nhanh chóng tự nhắc nhở về nguyên lý của mình – cô không hề buồn, chẳng qua là cuộc đời cô chỉ vừa mới chớm xuống dưới mức Lung linh tiêu chuẩn. Chẳng có cảm xúc tiêu cực nào lại không thể được chữa lành bằng cách áp dụng một chút Lung linh và vấn đề vô cùng quan trọng là cô phải ghi nhớ điều đó trong những thời điểm xáo trộn này. Cô phải thú nhận là dạo gần đây cô đã quên điều đó – ví dụ như Chủ nhật tuần trước, khi cô dành cả ngày trong cô độc và tuyệt vọng.

Cuối cùng thì những cửa hàng bán rèm mành cũng mở toang cánh cửa của họ, và rồi Lisa cảm thấy lẽ ra họ chẳng cần phải nhọc công thế làm gì. Không một cửa hàng nội thất thảm hại nào trong số này có thể đáp ứng đơn đặt hàng cho một tấm mành lớn đến thế. Họ giới thiệu là cô nên thử đến một cửa hàng bách hóa. Và mặc dù Lisa không phải là một mẫu phụ nữ cửa hàng bách hóa, cô tự nhủ rằng ăn mày thì không thể đòi xôi gấc được.

Trên tầng bốn, trong cửa hàng bán rèm, cô túm được một người đàn ông nhỏ thó bận bịu đang hớt hải đi qua với một cái thước dây quấn quanh cổ anh ta.

“Tôi muốn đặt làm mành cửa.”

“Tôi là người cô cần đây,” anh ta tự tin bảo đảm với cô.

Nhưng khi cô cho anh ta biết về kích thước, rồi chỉ ra những phiến gỗ mà cô muốn, mặt anh ta đổi sắc. Sang màu nhợt nhạt hơn nhiều.

“Dài chín bộ?” anh ta huýt lên. “Và rộng mười bốn bộ?”

“Đúng thế,” Lisa đồng tinh.

“Nhưng thưa quý cô,” anh ta phản đối, “như thế sẽ tốn cả một gia tài đấy!”

“Không sao hết,” Lisa nói.

“Nhưng cô có biết là nó sẽ tốn bao nhiêu không?”

“Cho tôi biết đi.”

Anh ta thực hiện một loạt những phép tính nhanh nhoay nhoáy trên một mảnh giấy gói hàng màu nâu, rồi lắc đầu lo lắng.

“Bao nhiêu?”

Nhưng anh ta không nói cho cô biết. Bất kể là bao nhiêu, thì cũng là quá nhiều, anh ta đã quả quyết thế rồi.

“Chờ chút, chờ chút, tôi đang nghĩ. Hay là làm nó bằng một loại vật liệu rẻ hơn?” Anh ta vừa nói, vừa lướt ánh mắt lão luyện của mình qua các giá hàng. “Hãy quên hết gỗ đi. Chúng ta có thể làm bằng nhựa cũng được, thấy thế nào? Hay là vải bạt?”

“Không, cám ơn anh. Tôi dứt khoát muốn là bằng gỗ cơ.”

“Hay là cô có thể lấy những tấm mành làm sẵn.” Anh ta thay đổi chiến thuật. “Tôi biết là chúng không được chuẩn cho lắm về mặt kích thước và chất liệu cũng không tốt bằng, nhưng sẽ rẻ hơn rất nhiều. Hãy lại đây và xem thử này.” Rồi túm lấy tay cô, anh ta kéo cô lại để xem nhữngtấm mành che cửa sổ văn phòng kiểu thẳng đứng trông thật gớm ghiếc.


Cô giật tay mình ra. “Nhưng tôi không muốn những cái này! Tôi muốn những tấm mành bằng gỗ và tôi hứa là mình đủ khả năng chi trả.” “Tôi mong cô thứ lỗi cho,” người đàn ông nhũn nhặn nói. “Chỉ là tôi không muốn cô phải dốc ra ngần ấy tiền, nhưng nếu cô chắc chắn…” Lisa thở dài mệt mỏi. Cái đất nước chết tiệt này. “Tôi đã dành đủ tiền rồi,” cô quyết định trấn an anh ta. “Không sao đâu mà.”

“Cô đã dành dụm tiền à?” Đột nhiên anh ta trấn tĩnh lại. “Chà, vậy thì lại là chuyện khác.”

Trong lúc trình bày cho anh ta các chi tiết, nỗi bực bội của cô bay biến dần. Khi anh ta ghé lại và tâm sự với cô rằng anh ta nghĩ giá cả trong cửa hàng này thật là kinh khủng, rằng anh ta và vợ mình thường chờ đến đợt giảm giá, cô gần như thấy cảm động vì sự quan tâm của anh ta. Mình đang lú lẫn rồi, cô chợt nghĩ. Chính thức rồi, mình đang hóa điên. Cảm động vì một gã bán rèm không chịu bán cho mình thứ mình muốn.

Mới suýt soát sáu giờ lúc cô về tới nhà. Vét đến cả đáy thùng để tìm kiếm việc gì đó, Lisa gọi điện cho mẹ cô và cho bà số điện thoại mới của mình. Mặc dù cô tự hỏi tại sao mình lại mất công làm thế vì mẹ cô sẽ không bao giờ gọi cho cô cả. Quá lo lắng cho cái hóa đơn điện thoại của mình mà. Ngay cả khi có tai họa nào đó, Lisa chua chát nghĩ, kiểu như bố cô mất chẳng hạn, có lẽ mẹ cô vẫn sẽ đợi đến khi Lisa gọi về bà mới cho cô biết.

Sau những câu điều tra thông thường về sức khỏe của nhau, Pauline có mấy tin vui cho Lisa. “Bố con nói là dù sao đi nữa thì có lẽ cái đám cưới vớ vẩn đó của con cũng không có hiệu lực ở đây và có lẽ con không cần phải ly hôn đâu.

Cái từ “ly hôn” dội vào Lisa với sức mạnh bất ngờ. Nó thật là một từ dứt khoát và nặng nề làm sao. Rất nhanh chóng, cô trấn tĩnh lại để cộc cằn nói với mẹ minh, “À, ở điểm này thì mẹ nhầm rồi.”

Pauline nuốt khan khi nghe lời chỉ trích được chờ đợi từ trước. Tất nhiên là bà nhầm. Với Lisa thì lúc nào bà cũng nhầm hết.

“Oliver đã đi đăng ký khi bọn con quay về.”

“Hừm, nếu vậy thì thế thật.”

“Đúng là thế đấy.”

Trong sự im lặng sau đó, Lisa nhận ra cô đang nhớ lại cái buổi sáng hôm thứ Sáu đó trên giường khi cô và Oliver vừa quyết định trong một cơn bốc đồng kiểu Chúng-ta-là-dân-London-trẻ-tuổi-và-sành-điệu là bay tới Las Vegas vào cuối tuần và kết hôn.

“Chúng ta sẽ không bao giờ kiếm được chuyến bay nào đâu,” Oliver đã bật cười, bị cuồng nhiệt cuốn theo toàn bộ ý tưởng đó.

“Tất nhiên là chúng ta sẽ kiếm được.” Lisa có sự tự tin của một người luôn nhận được những gì mình muốn. Và tất nhiên là họ kiếm được – đó là những ngày mà thế giới vẫn còn chiều theo ý cô. Ngay buổi tối hôm đó, ngây ngất vì háo hức và hoảng hốt với điều mình đang làm, họ bay tới Vegas. Tới đó, đờ đẫn vì lệch múi giờ và bầu trời sa mạc xanh mụ mị, họ thấy là két hôn dễ dàng đến phát sợ.

“Chúng ta có nên không?” Lisa khúc khích, sắp sửa mất tinh thần.

“Đó là lý do tại sao chúng ta tới đây.”

“Em biết, nhưng… kể ra cũng hơi máu quá, đúng không?”

Đôi mắt oán trách của Oliver quất vào mắt cô. Lisa biết ánh mắt đó. Với Oliver bạn đừng có bắt đầu những gì bạn không có ý định kết thúc.

“Nếu vậy thì đi nào!” Nỗi phấn khích và kinh hoàng khiến tiếng cười của cô nghe thật chói tai.

Họ nói lời hứa hôn trong Nhà nguyện Tình yêu mở cửa 24/24, lời thề nguyện của họ được chứng kiến bởi một anh chàng trông giống Elvis Presley và một người phục vụ bàn Starbucks. Cô dâu mặc đồ đen.

“Con có thể hôn cô dâaaaau.”

“Chúng ta đã kết hôn.” Lisa ngây ngất, khi họ bị đẩy ra để nhường chỗ cho cặp tiếp theo. “Chuyện này không có thật.”

“Anh yêu em, bé yêu ạ,” Oliver nói.


“Em cũng yêu anh.”

Và cô yêu thật. Nhưng chủ yếu là cô đang khát khao quay về, để làm mọi người phát điên vì ghen tị với lễ cưới lộng lẫy hào nhoáng của cô. Những buổi lễ bên bờ biển ở Saint Lucia cũng không đáng xách dép – đây mới là của độc! Cô không thể chờ đến lúc đi làm vào thứ Hai, khi ai đó hỏi, “Cuối tuần rồi có làm gì hay ho không?” – để rồi cô có thể trả lời hờ hững, “Thật ra, tôi đã bay tới Las Vegas và kết hôn.”

“Nếu vậy con sẽ muốn có một luật sư giỏi.” Giọng nói của Pauline đưa cố quay trở về với thực tại. “Phải bảo đảm là con nhận được những gì con có quyền được hưởng.”

“Tất nhiên,” Lisa khó chịu nói.

Thật ra, cô không có chút ý niệm nào về việc tiến hành ly hôn. Đối với một người thực dụng và năng động đến thế, kể cũng thật lạ thường khi cô cứ trùng trình mãi về việc kết thúc cuộc hôn nhân của mình. Có lẽ mẹ cô nói đúng và cô nên tìm một luật sư.

Nhưng sau khi gác máy Lisa không thể nào không nghĩ đến Oliver. Những cảm xúc dằn vặt cứ trồi lên như những vết rộp trên da và bất chợt, trong thoáng sa ngã gần như rồ dại, suýt chút nữa cô đã nhấc điện thoại lên và gọi cho anh. Ý nghĩ được nghe giọng nói của anh, được làm lành với anh, lấp đầy niềm hy vọng đang trào lên trong cô.

Trước đây cô từng cảm thấy bị thôi thúc phải gọi cho anh, nhưng cho tới nay đây là lần tồi tệ nhất, và cô chỉ có thể tự thuyết phục mình từ bỏ ý định đó với lời nhắc nhở rằng anh chính là người rời xa cô. Cho dù anh có nói rằng cô đã buộc anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Cô bước ra xa khỏi chiếc điện thoại, dù phải chịu đựng những triệu chứng thể chất rất thật từ sự cố gắng này. Tim cô đập loạn vì những cơ hội bị phá ngang. Mới chỉ trong giây lát trước đó, việc làm lành tưởng chừng trong tầm tay, và cái cảm giác vực sâu tiếp sau đỉnh cao làm cô thấy chếnh choáng. Châm một điếu thuốc bằng bàn tay run lẩy bẩy, cô ép mình phải quên anh đi. Tống cựu nghênh tân. Hãy nghĩ về Jack. Nhưng có khi Jack đang có màn ái ân bất tận với cô nàng Mai tinh quái ấy.

Lạy Chúa, cô khát khao, cô thèm muốn sex… Với Jack. Hoặc Oliver. Một trong hai người. Cả hai người… Đầu cô lấp đầy với hình ảnh cơ thể rắn chắc của Oliver, trông như thể được tạc nên từ gỗ mun, và ký ức đó khiến cô bật rên lên thành tiếng.

Cô nhìn đồng hồ. Lần nữa. Bảy giờ rưỡi. Tại sao ngày lại không thể trôi nhanh đi và kết thúc?

Đột nhiên chuông cửa nhà cô rung lên, và tim cô nhảy vọt vào cổ họng. Đó có thể là Jack với một trong những trò ghé qua nhà không hẹn trước của anh! cắm mặt vào gương để kiểm tra xem mình có chỉnh tề không, cô vội vàng lau lớp mascara khỏi bên dưới mắt. Vừa vuốt lại mái tóc, cô vừa hộc tốc lao ra cửa.

Đang đứng trên bậc cửa và ngước lên nhìn cô là một cậu bé với chiếc áo thun của đội Manchester United có quả đầu cạo trọc, với những sợi dài lơ thơ, rất cầu kỳ. Tất cả những thằng nhóc trên phố đều có cái vẻ ngoài tương tự.

“TÌNH HÌNH thế nào, cô Lisa?” nó nói, bằng cái giọng to khác thường. Rất tự tin nó dựa vào trụ cửa. “Cô có BẬN gì không? Cô sẽ ra ngoài CHƠI chứ?”

“Chơi?”

“Bọn cháu cần một TRỌNG TÀI.”

Những đứa trẻ khác xuất hiện sau lưng nó. “Đúng đấy, cô Lisa,” chúng giục giã “Đi ra đi.”

Cô biết là thật lố bịch, nhưng cô không khỏi cảm thấy phổng mũi. Thật dễ chịu khi được cần đến. Gạt ra ngoài ký ức về những kỳ cuối tuần trùng nghỉ lễ khi cô hết đi trực thăng tới Champneys[Khu nghi dưỡng nổi tiếng ở Hampshire, miền Nam nước Anh.], lại bay bằng ghế hạng nhất tới Nice[Thành phố du lịch, nghỉ mát ở miền Nam nước Pháp, bên bờ Địa Trung Hải] hoặc làm tổ trong một khách sạn năm sao ở Cornwall, cô mặc vội một chiếc áo khoác, dành cả phần còn lại của ngày Chủ nhật ngồi trên ngưỡng cửa, theo dõi tỷ số trong khi lũ trẻ ở khu phố của cô chơi một thứ quần vợt cực kỳ hăng máu.

***

Jack Devine đã gọi trước cho mẹ anh sáng Chủ nhật. “Lát nữa con sẽ qua,” anh nói. “Và con đưa một người bạn tới được không?”

Mẹ anh đã suýt nghẹn vì phấn khích. “Một cô bạn gái chứ?”

“Một cô bạn gái.”

Lulu Devine cố gắng hết sức giữ cho miệng mình ngậm lại để rồi thất bại hoàn toàn. “Có phải Dee không?”

“Không, mẹ ạ,” Jack thở dài, “không phải Dee.”

“À, ừ. Con có gặp con bé không?” Lulu bị giằng xé giữa nỗi nhớ người con gái đã đá đứa con trai yêu quý độc nhất của bà và lòng căm thù rất thiên lệch đối với cô ta.

“Thật ra thì có,” Jack thừa nhận. “Con gặp cô ấy ở bãi đỗ xe trên phố Drury. Cô ấy gửi lời hỏi thăm bố mẹ.”

“Con bé thế nào rồi?”

“Cô ấy sắp kết hôn.”


Hy vọng như suối nguồn vĩnh cửu.[Nguyên là một câu thơ của đại thi hào Anh Alexander Pope (1688-1744).]

“Với con à?” Lulu há hốc miệng.

“Không.”

“Đồ chó cái!”

“À không,” Jack xoa dịu. Lần ấy đó không phải là tin tốt lành nhất mà anh từng được nhận, nhưng cũng không phải là tồi tệ nhất. “Cô ấy đã đúng khi không lấy con. Bọn con ngày càng xa nhau dần. Chỉ là cô ấy nhận ra điều đó sớm hơn con.”

“Vậy còn cô gái mà hôm nay con đưa tới thì sao?”

“Tên cô ấy là Mai. Cô ấy tuyệt lắm, nhưng cô ấy đang hơi hồi hộp.” “Bố mẹ sẽ tử tế với cô bé.”

***

Mặc chiếc áo váy chít eo phong cách những năm 50 kín đáo mà cô mua trong một cửa hàng Oxfam gần như một trò đùa, với đôi guốc chỉ cao có 3 inch đáng xấu hố, Mai ngồi cạnh Jack trong hành trình tới Raheny.

“Liệu họ có phản đối việc em mang một nửa dòng máu Việt Nam không? Họ có phải là người phân biệt chủng tộc không?”

Jack hốt hoảng lắc đầu. “Hoàn toàn không.” Anh chạm vào tay cô để động viên. “Mai, em đừng lo, họ là những người tốt mà.”

“Và anh nói cả hai đều là giáo viên?”

“Giờ thì nghỉ hưu rồi, nhưng trước kia thì đúng thế.”

Lulu và Geoffrey huy động tất cả những gì có thể – chào đón Mai với những cái bắt tay bằng cả hai tay, thu dọn hết đống báo trên ghế sô pha để cô có thể ngồi xuống, khoe với Mai những bức ảnh của Jack hồi anh còn bé.

“Nó xinh trai lắm,” Lulu vừa thở dài đến nẫu ruột, vừa lôi ra khoe với Mai một tấm ảnh của Jack khi còn là một cậu nhóc bốn tuổi kháu khỉnh ngày đầu tiên tới trưòng. “Cháu xem tấm này mà xem.” Một bức ảnh màu chụp cậu thiếu niên Jack lóng ngóng đứng cạnh một chiếc bàn nhỏ.

“Anh đóng cái bàn đó đấy,” Jack tự hào nói.

“Nó khéo tay vô cùng,” Lulu tâm sự

Cháu biết, Mai đồng tình, và trong một khoảnh khắc kinh hoàng cô tự hỏi không biết có phải mình vừa nói ra thành tiếng không nữa.

Sự hồi hộp của Mai tiếp tục được xua dần đi, và mọi chuyện đang diễn ra êm đẹp cho tới khi cô nhìn thấy một bức ảnh trên bệ lò sưởi. Một anh chàng Jack trẻ hơn, gầy hơn, ít ưu tư hơn đang quàng tay quanh một cô gái tóc nâu, cao ráo đang mỉm cười với vẻ hoàn toàn tự tin. Đúng lúc đó Lulu cũng nhận ra nó, và bà va thẳng vào Mai trong một màn giao mắt kinh hoàng. Tại sao bà lại không giấu nó đi cơ chứ?

“Bạn anh là ai thế?” Mai hỏi Jack, hầu như thích thú được tra tấn chính mình. Cô biết tất cả về Dee, về việc cô ta và Jack đã sống cùng nhau như thế nào từ những ngày học đại học và rồi, khi sau chín năm bên nhau họ đã quyết định kết hôn thì Dee đã bỏ đi ra làm sao. Cô đang khát khao được nhìn thấy mặt cô ta.

Nỗi khó xử tiềm tàng bị gác sang một bên vói sự xuất hiện của Karen, chị gái của Jack, cùng với chồng và ba đứa con. Ngay khi màn chào hỏi ầm ĩ của họ vừa xong thì Jenny, em gái của Jack, lao vào, cũng dắt díu theo chồng con.

“Thôi được rồi, bọn con đi đây,” Jack vội vàng nói, khi thấy Mai bắt đầu có vẻ bị áp đảo.

Lulu và Geoffrey nhìn theo chiếc xe rời đi.

“Một cô gái đáng yêu,” Lulu nói.

“Với một công việc thật lạ thường,” Geoffrey nhận xét.

“Bán điện thoại di động ấy à?”

Geoffrey quay ngoắt lại nhìn bà với vẻ ngỡ ngàng. “Bán điện thoại di động ư? Đó không phải là điều con bé kể với tôi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.