Đọc truyện Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu – Chương 13
Sáng thứ Hai, Craig cứ lẵng nhẵng bám theo mẹ khắp phòng khòc ti tỉ. “Tại sao mẹ lại đi dọn dẹp?” Clodagh chụp lấy một mớ tất nịt và liệng chúng vào giỏ đồ giặt, rồi cắm mặt vào núi quần áo trên chiếc ghế trong phòng ngủ, hai cánh tay mệt nhoài khi cô thoăn thoắt ném áo liền quần của lũ trẻ vào ngăn kéo, quàng áo choàng tắm lên mắc và – sau một thoáng ngần ngừ khi tất cả trở nên quá nhiều – cô nhét những thứ còn lại xuống gầm giường.
“Bà nội Kelly có đến không?” Craig mè nheo.
Thằng bé hoàn toàn chờ đợi một câu trả lời ở thể khẳng định – cái trò ăn vạ này thường xảy ra ngay sau mỗi lần mẹ Dylan đến thăm.
“Không.”
Craig chạy đằng sau Clodagh, trong lúc cô lao vào trong phòng tắm khép kín như một con Tasmanian devil [Thú ăn thịt có túi đặc trưng ở đảo Tasmania ở Châu úc.], và khua loạn cái bàn chải cọ toilet quanh bồn cầu.
“Tại sao?” Thằng bé gặng hỏi.
“Bởi vì,” cô rít lên, bực bội vì sự ngu xuẩn của câu hỏi, “Bởi vì bà lau dọn sắp đến đây.”
“Molly, nhanh lên,” Clodagh gầm lên về phía căn phòng trang trí toàn voi của Molly. “Bà Flor có thể tới đây bất kỳ lúc nào.”
Thật không thể nào chịu nổi ý nghĩ ràng mình vẫn ở trong nhà khi Flor làm công việc của bà ta. Không chỉ bởi vì tất cả những gì Flor muốn tâm sự là tử cung của bà, mà là vì chính sự có mặt của Flor khiến Clodagh cảm thấy mình trung lưu và bóc lột khủng khiếp. Cô còn trẻ và hoàn toàn khỏe mạnh – việc để cho một phụ nữ năm mươi tám tuổi với những vấn đề phía trên gấu váy dọn dẹp nhà cửa cho mình thật không thể nào bào chữa nổi.
Cô đã thử ở lại nhà vài lần khi Flor đến làm, nhưng lần nào cô cũng cảm thấy như một kẻ ngoài vòng pháp luật trong chính ngôi nhà của mình. Có cảm giác như cô bước vào căn phòng nào là y như rằng chỉ vài giây sau Flor cũng vào theo, nai nịt gọn gàng với máy hút bụi và những tĩnh mạch bị giãn, và lần nào Clodagh cũng lúng túng không biết phải nói gì.
“À…” tiếp theo là một cụ cười gượng gạo. “Tôi sẽ chỉ, ờ, tránh, à, đường bà.”
“Không sao,” lần nào Flor cũng khăng khăng. “Cô cứ ở yên đấy.”
Chỉ có đúng một lần Clodagh làm theo lời Flor, và ngồi yên lật lật qua một tờ tạp chí nội thất, người run lên vì xấu hổ trong khi Flor thở phì phò với chiếc máy hút bụi hiệu Hoover quanh chân cô.
Flor tính công năm bảng một giờ. Lương tâm cắn rứt buộc Clodagh phải trả cho bà ta sáu bảng. Clodagh cảm thấy bất tiện đến nỗi cô thậm chí còn không đủ can đảm nhìn thấy Flor, lần nào cô cũng tự đặt cho mình nhiệm vụ biến đi đâu đấy trước khi bà ta tới.
“Molly,” cô vừa rống lên vừa hầm hầm lao xuống cầu thang. “Nhanh lên!”
Vào trong bếp, một mắt dán vào đồng hồ, cô chộp lấy đống mẫu giấy dán tường và nguệch ngoạc một lời nhắn gửi Flor trên mặt sau của một trong số ấy. Bằng vài nét bút cô vẽ ra một chiếc máy hút bụi – một hình chữ nhật thẳng đứng với vòi dây loằng ngoằng thò ra từ đó. Tiếp theo cô vẽ vài hình vuông và hình cơn mưa trút xuống bên trên. Sau đó cô vẽ hai mũi tên – một mũi chỉ về đống áo sơ mi trên bàn, mũi kia chỉ vào cái khăn lau bụi và bình xịt Mr Sheen cạnh đó.
Giờ thì Flor sẽ biết là Clodagh muốn bà ta hút bụi, rửa sàn nhà bếp, là quần áo và lau bụi rồi đánh bóng đồ đạc.
Còn gì nữa không nhỉ? Clodagh rà nhanh lại trong đầu. Con mèo nhà bên cạnh, đúng rồi. Cô không muốn Flor để nó vào nhà như tuần trước.
Tiddles Brady đã tự cho phép mình thoải mái đến nỗi thực sự là nó đang nằm xem tivi với chiếc điều khiển từ xa dưới chân khi cô quay về. Và ngay phút đầu tiên khi Molly và Craig nhìn thấy con mèo, chúng đã phải lòng ngay lập tức và gào khóc ầm ĩ khi nó bị nhanh chòng trục xuất khỏi ngôi nhà. Và thế là, sau khi đã vẽ vội một vòng tròn thay cho khuôn mặt nằm trên một vòng tròn lớn hơn thay cho cơ thể con mèo, Clodagh kết thúc bức ký họa chân dung của Tiddles bằng cách vẽ thêm tai và ria cho nó.
“Lấy cho mẹ cái bút chì màu đỏ nào,” cô ra lệnh cho Molly.
Molly ngoan ngoãn quay ra, đưa cho mẹ một cái bút chì màu vàng đã cùn và một Quả-chuối-mặc-pyjama[Một thứ đồ chơi hình quà chuối mặc bộ pyjama màu trắng sọc xanh, được làm phỏng theo nguyên mẫu là nhân vật trong nhiều trò chơi và phim hoạt hình của trẻ em châu Âu và Mỹ.].
“Ôi giời!” mẹ đi lấy vậy. Nếu muốn việc gì đó được làm cho tử tế, ta phải tự đi mà làm lấy thôi.”
Vừa giận dữ quát vào không khí, Clodagh vừa điên cuồng bới tung hộp đồ vẽ và tìm thấy cái bút chì, rồi – với thái độ khá hài lòng – cô vạch một dấu X to đùng, đỏ chót ngang con mèo. Chắc chắn là kiểu gì Flor sẽ hiểu chứ?
Hình vẽ cuối cùng đã xong, Clodagh thở dài nặng nhọc. Kể ra cô vẫn thích một người lau dọn biết chữ hơn. Phải mất vài tuần cô mới phát hiện ra Flor mù chữ. Ban đầu, cô thường để lại cho bà ta đủ các loại lời nhắn phức tạp, yêu cầu Flor làm những công việc rất cụ thể như lấy quần áo ra khỏi máy giặt khi nó giặt xong, hoặc rã tuyết trong ngăn đá.
Flor không bao giờ làm theo và mặc dù Clodagh phải nằm chong mắt cả đêm vì tức đến xì khói, cô vẫn không thể có đủ thể diện để trách mắng bà ta. Bất chấp các vấn đề, cô vẫn không muốn mất bà. Phụ nữ lau dọn giờ đây giống như bụi vàng vậy. Kể cả những người dở hơi.
Đấy là chưa kể việc Clodagh không hề tin vào khả năng của chính mình trong việc đòi hỏi sự tôn trọng trong tình huống này. Cô hình dung ra cảnh mình đang nhiếc móc Flor bằng một giọng run rẩy không chút thuyết phục, “Giờ thì nghe đây, người phụ nữ tốt bụng của tôi, đơn giản là thế này không được.”
Cuối cùng cô bắt Dylan phải đi làm muộn một buổi sáng để anh làm rõ mọi chuyện với Flor. Và, tất nhiên, bà ta đã thú nhận tất cả với Dylan, vì bản thân anh là người rất dễ thông cảm. Dylan có cái người ta gọi là “Kỹ năng của người tốt”. Và, theo gợi ý của Dylan, họ đã đi đến thỏa thuận như hiện nay, Clodagh sẽ vẽ những chỉ dẫn của mình cho Flor.
Giữa cảm giác áy náy và những bức vẽ, có vẻ sẽ dễ dàng hơn nếu cô tự mình làm công việc nhà. Có vẻ, nhưng cũng không hẳn. Dù thế nào đi nữa, Clodagh vẫn muốn tận hưởng một buổi sáng mỗi tuần, khi áp lực được nhấc ra khỏi người cô. Chăm lo ngôi nhà cũng gióng như quét sơn cho cầu Forth, càng làm càng tệ hơn. Cô không bao giờ kiểm soát được mọi chuyện, và ngay khi việc gì đó vừa hoàn thành là nó lại cần được làm lại. Ngay sau khi sàn bếp được lau xong – không, khoan đã! Thậm chí ngay trong lúc cô đang lau sàn – bọn trẻ đã đi nguyên giày mà trượt qua nó, chà những vệt bùn lên công trình đầy tâm đắc của cô. Và cái giỏ đựng đồ giặt của cô dường như giống như chiếc vại cứ hết lại đầy trong thần thoại. Thậm chí ngay sau khi cô làm xong ba mẻ giặt và đinh ninh mình đã giặt hết từng món quần áo trong nhà, cảm giác hài lòng hưng phấn vì hoàn thành công việc của cô cũng vụt biến mất khi bước chân vào phòng ngủ vì chiếc giỏ đồ giặt mới chỉ vài phút trước còn trống không giờ đã đầy ứ lên một cách bí ẩn.
Ít nhất cô cũng không phải lo lắng đến khu vườn. Không phải bởi vì nó đẹp đẽ gì cho cam. Ngược lại, nó là cả một bãi lầy lội, cỏ bẹp dí và lơ thơ vì bị lũ trẻ giày xéo, và dưới chiếc đu là một mảng đất trụi lủi to đùng. Nhưng cô được miễn trách nhiệm phải làm bất kỳ điều gì liên quan đến nó cho tới khi Molly và Craig lớn lên. Như thế cũng tốt. Cô đã từng nghe những câu chuyện kinh dị khủng khiếp về mấy gã làm vườn tới từ địa ngục.
Sau vài lần xuất phát không thành – Molly muốn đội mũ, Craig phải quay vào trong lấy siêu nhân Buzz Lightyear của nó – Clodagh cuống cuồng lùa cả hai đứa vào chiếc Nissan Micra. Đúng lúc cô cắm chìa khóa vào ổ điện, Molly lại ré lên, “Con phải đi tè.”
“Nhưng con vừa mới đi xong mà.” Cơn điên tiết của Clodagh lên đến cực điểm vì sợ phải gặp mặt Flor.
“Nhưng con phải đi lần nữa.”
Molly mới được dạy cách sử dụng toilet, và nét hấp dẫn của kỹ năng mới mẻ vẫn còn chưa nhạt hết với con bé.
“Thôi được rồi, đi nào.” Clodagh thô bạo lôi Molly ra khỏi chiếc ghế gắn trên xe của con bé và đẩy nó quay vào trong nhà, lại phải tắt hệ thống báo động mà cô vừa mới đặt. Đúng như dự đoán, bất chấp khuôn mặt nhăn nhó và những lời hứa rằng “Nó sắp ra rồi,” Molly cũng không thể tè thêm được tí nào. Họ lại quay trở ra xe và lên đường.
Sau khi đã thả Craig xuống trường, Clodagh phân vân không biết đi đâu. Bình thường vào những ngày thứ Hai, cô vẫn vứt Molly ở vườn trẻ rồi tự đưa mình đến phòng tập thể dục khoảng hai giờ. Nhưng không phải hôm nay. Molly đã bị đình chỉ khỏi vườn trẻ trong một tuần vì cắn một đứa khác, còn phòng tập thể dục lại không chỗ chơi cho trẻ con. Clodagh quyết định vào thành phố và ngó nghiêng qua các của hàng cho đến khi tình hình an toàn và có thể trở về nhà. Đó là một ngày đầy nắng và mẹ cùng con gái nhẩn nha lang thang trên phố Grafton, dừng lại – theo sự đòi hỏi của Molly – để vuốt ve con chó của một cậu bé vô gia cư, ngắm một quầy bán hoa và nhảy theo nhạc của một người chơi vĩ cầm. Người qua lại mỉm cười trìu mến với cô bé Molly xinh đẹp, kháu khỉnh và đáng yêu trong chiếc mũ săn hươu màu hồng lót lông thú, đang có bắt chước theo Riverdance[Tên một chương trình nhạc kịch, thể hiện những điệu nhảy truyền thống của Ireland.]
Khi hai mẹ con bước đi trên phố Clodagh như bị mê mẩn hoàn toàn, trái tim cô căng phồng nhức nhối vì yêu thương. Molly mới ngộ nghĩnh làm sao, với kiểu đi vênh váo như một cô trung sĩ nhỏ, bước bên cạnh mẹ với bộ ngực ưỡn ra, muốn làm bạn với mọi đứa trẻ mà nó gặp trên đường. Làm mẹ không phải lúc nào cũng dễ dàng, Clodagh mơ màng thừa nhận. Nhưng những lúc như thế này cô sẽ không đời nào đánh đổi cuộc sống của mình lấy bất kỳ điều gì.
Tay bán báo tỏ vẻ ngưỡng mộ ra mặt ngắm nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn, cân đối đang dắt theo một cô bé.
“Herald?” anh ta hỏi đầy hy vọng.
Clodagh nhìn tờ báo với vẻ tiếc nuối. “Ích gì chứ?” Cô giải thích. “Tôi không có thời gian đọc tờ báo nào từ năm 1996 tới giờ.”
“Vậy thì mua một tờ cũng chẳng lợi lộc gì,” tay bán báo đồng tình và chiêm ngưỡng tấm lưng của Clodagh khi cô bước đi khỏi chỗ anh ta.
Cô biết anh ta đang ngắm mình và cảm thấy sung sướng đến đáng ngạc nhiên. Cái nhìn chòng chọc đầy trơ trẽn và đểu cáng của anh ta làm sống dậy ký ức về cái thời cánh đàn ông lúc nào cũng nhìn cô như thế. Cảm giác như là lâu lắm rồi vậy, dường như chuyện đã xảy ra với một ai đó khác.
Nhưng cô đang làm gì thế này? Cảm thấy phấn khích vì một gã bán báo đã liếc mắt đưa tình với cô sao?
Mày kết hôn rồi, cô tự mắng mình.
Ừ, cô trả lời chua chát, kết hôn [Nguyên văn là từ “married”, ám chỉ từ “buried”, nghĩa là “chôn.”] sống.
Mất một tiếng rưỡi đồng hồ mới tới được Trung tâm Stephens Green trong yên ổn và hết quãng thời gian đó, theo định luật quân bình, đã đến lúc quan hệ giữa Molly và Clodagh bắt đầu đổ vỡ. Chắc chắn rồi, khi Clodagh nhất định không mua cho Molly chiếc kem thứ hai, Molly bèn trút cơn thịnh nộ lên mẹ. Con bé hành động như thể đang lên cơn động kinh, vừa giãy đành đạch trên sàn vừa đập đầu xuống gạch lát nền và ré lên những lời chủi rủa. Clodagh cố kéo con bé lên nhưng Molly giẫy giụa như một con bạch tuộc. “Con ghét mẹ!” nó gào lên và mặc dù đã nhũn người lại vì ngượng nghịu, Clodagh vẫn tự bắt mình phải nói bằng một giọng rất điềm tĩnh khi quả quyết với Molly rằng chiếc kem thứ hai sẽ khiến con bé bị đau bụng và cảnh cáo nếu nó không đứng dậy và tỏ ra ngoan ngoãn ngay lập tức, nó sẽ phải đi ngủ sớm tất cả các buổi tối trong tuần tới.
Cơ man nào là những bà mẹ với vẻ mặt nghiêm khắc đi qua, bìu ríu theo đám trẻ con mà họ hét bạt tai lại đánh theo chế độ luân phiên tự động. “Này, Jason,” Đét “có để yên cho Tamara không thì bảo.” Bịch “Zoe,” Bốp “mẹ mà bắt được mày trêu Brooklyn lần nữa là mẹ giết mày chết toi ngay đấy.” Chát. Bằng ánh mắt đầy vẻ khinh thường, đám phụ nữ nhạo báng nguyên tắc dạy con kiểu tự do của Clodagh. Cho con bé hỗn xược ấy một trận thắt lưng nên thân, những khuôn mặt theo trường-phái- tẩn-mạnh của họ cười khẩy. Đi ngủ sớm cái quái gì chứ. Phải ăn đòn nó mới biết thế nào là le độ, đó là ngôn ngữ duy nhất mà chúng hiểu.
Clodagh và Dylan đã đưa ra quyết định là không bao giờ đánh con cái. Nhưng khi Molly bắt đầu đạp mẹ, trong lúc vẫn không ngừng gào thét, Clodagh nhận ra mình đang lôi xệch con bé lên khỏi sàn nhà và phát thẳng một cú vào cái chân trần của nó. Cứ như thể toàn bộ Dublin bỗng há hốc mồm. Bất thình lình tất cả những bà mẹ đánh con mang vẻ mặt sắt đá vụt tan biến, thay vào đó quây lấy Clodagh chỉ còn là cơ man nào những ánh mắt buộc tội. Tất cả mọi người xung quanh cô đều trông như thể họ làm việc cho tổ chức bảo vệ trẻ em ChildLine vậy.
Một cơn sóng xấu hổ quất vào mặt cô. Cô đang làm gì thế này, hành hung một đứa bé không có khả năng tự vệ ư? Cô bị làm sao thế này?
“Đi nào.” Cô vội vàng kéo Molly đang rống lên đi chỗ khác, hoảng sợ nhận ra vết bàn tay mình hằn trên cẳng chân non nớt của Molly. Để chuộc lỗi, Clodagh vội mua ngay cho Molly chiếc kem vốn là nguyên nhân ban đầu gây ra vụ ầm ĩ, và chờ đợi khoảng hòa bình đúng bằng quãng thời gian Molly ăn hết chiếc kem.
Chỉ có điều là chiếc kem bắt đầu chảy nước và Clodagh bị yêu cầu rời khỏi một cửa hàng vải sau khi Molly mài chiếc kem ốc quế của nó một cách rất cẩn thận dọc theo cây vải muslin để may rèm, để lại một vệt trắng rất đậm trên đó. Buổi sáng đã hỏng bét và khi chùi vết kem giống râu Ông già noel dưới cằm Molly, Clodagh không thể không có cảm giác rằng dường như đã từng có thời cuộc sống ít nhiều lung linh hơn bây giờ, một vẻ lấp lánh vàng rực nào đó. Trước kia cô vẫn luồn háo hức lao về phía trước để chào đón tương lai của mình, vô tư đinh ninh rằng nó sẽ mang lại những điều tốt đẹp. Và nó chưa bao giờ khiến cô phải thất vọng.
Những đòi hỏi của cô ở cuộc sống chưa bao giờ cò gì là quá tham lam và cô vẫn luôn có được những gì cô muốn. Trên giấy tờ thì mọi thứ đều hoàn hảo – cô có hai đứa con khỏe mạnh, một ngưòi chồng tốt, không phải lo lắng đến chuyện tiền nong. Nhưng gần đây mọi chuyện bỗng giống như một kiếp đọa đày đằng đẵng. Thật ra thì đã như vậy được một thời gian rồi. Cô cố nhớ xem mọi chuyện bắt đầu từ lúc nào, và khi không tài nào nhớ nổi, nỗi sợ hãi bắt đầu ép cho mồ hôi túa ra ở các lỗ chân lông cô. Ý nghĩ rằng cái lối suy nghĩ này sẽ định hình thành một thứ gì đó vĩnh viễn thật là kinh khủng. Bản chất cô là một người vui vẻ và đơn giản – điều này thì cô có thể thấy khi tự so sánh mình với cô nàng Ashling tội nghiệp lúc nào cũng tự làm khổ mình trong hầu như tất cả mọi chuyện.
Nhưng có gì đó đã thay đổi. Cách đây chưa lâu cô vẫn còn ngập tràn cảm giác háo hức và lạc quan. Khác biệt ở chỗ nào, trục trặc ở đâu chứ?