Sụp Đổ Hình Tượng

Chương 57


Bạn đang đọc Sụp Đổ Hình Tượng FULL – Chương 57


Sau khi Thẩm Oản Doanh mang thai, cô lập tức trở thành đối tượng được chăm sóc đặc biệt, đến cả Giang Cẩn cũng không thèm để ý đến Đổng Tề Uy, mà vội vã chạy đi thăm Thẩm Oản Doanh.
Hoắc Thành càng xem trọng hơn, mọi chuyện anh đều sắp xếp ổn thỏa.
Bản thân Thẩm Oản Doanh cũng khá căng thẳng, nhưng vì có Hoắc Thành mỗi ngày đều dịu dàng hỏi thăm, tâm trạng cô cũng dần thả lỏng không ít.
Phụ nữ sống trong thời hiện đại không thể vừa có thai liền nghỉ thai sản, công việc trong tay Thẩm Oản Doanh cũng không thể trực tiếp ném cho người khác, có vài việc cần phải tự mình giải quyết, Hoắc Thành không ngăn cô đi làm nhưng mỗi ngày anh đều đích thân đưa đón cô đến công ty đi làm, ngày ba bữa ăn anh cũng tự chuẩn bị.
Thẩm Oản Doanh lo lắng anh bỏ quá nhiều thời gian trên người mình, chuyện của công ty vốn đã rất bận rồi.
“Thật ra bây giờ em vừa có mang, có thể tự lo được.”
Hoắc Thành biết cô muốn nói gì, nhưng anh không đáp: “Chính là thời kì đầu mang thai nên càng phải chú ý hơn, hơn nữa phản ứng trong thai kì đầu càng quan trọng hơn, không thể buông lỏng cảnh giác.”
Thẩm Oản Doanh uống canh Hoắc Thành đặc biệt hầm cho cô, hỏi anh: “Thế anh làm sao có thời gian giải quyết hết mọi việc đây? Công ty anh cũng có rất nhiều công việc, hay là chúng ta mời một bảo mẫu đến nhé?”
Hoắc Thành đáp: “Bảo mẫu chăm sóc anh không yên tâm, vẫn là nên để anh tự mình chăm sóc.”
“À…” Thẩm Oản Doanh nhìn anh, giọng mang theo vẻ trêu đùa, “Thế đợi em sinh xong, công ty anh có phải đã đuổi việc anh rồi không? Thế tiền sữa cho con phải làm sao đây?”
Hoắc thành bị cô nói đến khẽ cười một tiếng, lại gắp cho cô một đũa thức ăn: “Điều này thì em không cần lo lắng, mỗi tối anh đều ở nhà làm việc.”
Thẩm Oản Doanh biết chuyện này, trước đây Hoắc Thành rất ít mang việc về nhà làm, nhưng sau khi cô có mang, sau khi đợi cô ngủ say anh mới bắt đầu ngồi giải quyết công việc của công ty trong phòng sách.
“Như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh.”
“Không đâu.” Hoắc Thành đáp, “Dù sao bây giờ đêm đến cũng không thể làm gì khác.”
Thẩm Oản Doanh: “…”
Hoắc Thành thấy cô trừng mình một cái, liền bật cười: “Được rồi, không trêu em nữa, ăn cơm đi.”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh ăn một thìa cơm, nhìn thức ăn phong phú trên bàn, “Em cảm thấy mình cứ ăn thế này, mười tháng sau nhất định sẽ thành ‘bé bự’ mất.”
“Mang thai nhất định phải béo một chút, sau này có thể gầy lại.”
Thẩm Oản Doanh nói: “Nếu như em không gầy được thì sao? Anh có chê em không?”

Hoắc Thành xoa đầu cô: “Nếu em không gầy được, anh sẽ béo cùng em, như thế chúng ta thành hai ‘bé bự’?”
Thẩm Oản Doanh khẽ cười một tiếng, cô tưởng tượng dáng vẻ Hoắc Thành béo lên: “Thôi, chúng ta vẫn là cùng nhau giảm béo đi.”
“Được.” Hoắc Thành cũng cười, “Đến lúc đó anh đi làm hai thẻ VIP trong phòng gym, mỗi ngày chúng ta đều đi tập.”
“Ừ.”
Sau khi có bé con, hoạt động xã giao bên ngoài của Thẩm Oản Doanh dường như cũng giảm đi không ít, trước đó Triệu Nghệ Manh có đến thăm cô, ăn cơm đều là những món Hoắc Thành đích thân xuống bếp nấu.
Triệu Nghệ Manh vẫn khá hài lòng về điểm này, tuy không thể ra tiệm ăn nhưng có thể nếm được những món Hoắc Thành đích thân nấu, những món kia so với tiệm còn ăn ngon hơn nhiều.
Hoắc Thành sợ Thẩm Oản Doanh nghỉ ở nhà sẽ chán, ngoại trừ tân trang phòng KTV, anh còn mua một máy chơi game về, muốn cuối tuần có thể ở nhà cùng Thẩm Oản Doanh chơi.
Thời đi học Thẩm Oản Doanh căn bản không chơi game, Giang Du trước giờ cũng không để cô chơi game.

Lĩnh vực trò chơi đối với Thẩm Oản Doanh mà nói tuyệt đối là điều mới lạ.
Nhìn thấy Hoắc Thành mua máy game về, Thẩm Oản Doanh liền hứng thú bừng bừng, chiều hôm đó liền kéo anh chơi cùng.
“Trò này em có nghe qua rồi.” Thẩm Oản Doanh cầm một tấm thẻ trò chơi, nói với Hoắc Thành: “Triệu Nghệ Manh nói game này là Over Cooked, trước đây cô ấy có chia sẻ trên dòng thời gian.”
Hoắc Thành nói: “Em đừng nghe cô ấy nói nhảm, cô ấy có đối tượng để chơi sao?”
“…” Thẩm Oản Doanh không nhịn được phì cười một tiếng, “Anh ác độc quá.”
Hoắc Thành mặt không cảm xúc nhét thẻ trò chơi vào máy chủ: “Chẳng lẽ không phải là anh đang trần thuật sự thật sao?”
“Ừa.” Thẩm Oản Doanh cười nhìn anh nhét xong thẻ trò chơi, kết nối với ti vi trong phòng khách, “Chúng ta thật sự chơi cái này sao? Lỡ chơi xong ly hôn thì sao?”
Hoắc Thành khẽ dùng ngón trỏ búng lên trán cô: “Không được nói bậy.”
Thẩm Oản Doanh nắm lấy tay anh, nhìn anh: “Thế lát nữa em chơi không giỏi anh cũng không được mắng em đấy.

Em là thai phụ, anh không thể nổi nóng với em.”

“Đồ ngốc.” Hoắc Thành ôm cô, hôn lên môi cô, “Cho dù em không phải là thai phụ, anh cũng sẽ không vì một trò chơi mà nổi nóng với em đâu.”
Từ lúc Thẩm Oản Doanh mang thai, Hoắc Thành rất ít có cử chỉ thân mật.

Vì sợ có chút lửa nhóm lên, nên hiện tại anh đều rất khắc chế, đến cả tiếp xúc cơ thể với Thẩm Oản Doanh cũng rất ít.

Thẩm Oản Doanh bị anh hôn như thế, cũng có chút muốn hôn anh, liền vòng tay ôm cổ anh, cùng anh hôn ,ôi.
Ban đầu Hoắc Thành rất biết chừng mực, nhưng rất nhanh anh chỉ muốn tiến gần cô hơn chút nữa, gần thêm chút nữa.

Một tay anh ôm lấy sau gáy cô, rất thuận tiện để bản thân hôn càng sâu hơn, đến khi cảm nhận được Thẩm Oản Doanh dường như có chút khó chịu, anh mới vội vã buông cô ra: “Sao rồi? Em thấy chỗ nào không khỏe?”
Mặt Thẩm Oản Doanh vì vừa hôn môi nên hơi ửng đỏ, cô lắc đầu, nói với Hoắc Thành: “Em chỉ là có chút khó thở mà thôi.”
Hoắc Thành tự trách giúp cô sửa lại quần áo vừa rồi hôn đến xốc xếch: “Xin lỗi, là anh không kiềm chế được.”
“Không đâu.” Thẩm Oản Doanh nhìn anh, lí nhí, “Gần đây anh rất ít hôn em, em còn cho rằng anh hết thích em rồi.”
“Sao có thể chứ…” tay Hoắc Thành khẽ vuốt ve gò má cô, cô căn bản không biết anh có bao nhiêu muốn thân mật với cô.
Bên môi Thẩm Oản Doanh treo theo ý cười, nhìn anh: “Ừ, trải qua nụ hôn vừa rồi, em xác định được anh đối với em vẫn còn hứng thú.”
Hoắc Thành rũ mắt, bất đắc dĩ cười, lại đưa điều khiển cho cô: “Em chơi cái này.”
“Được.”
“Đây là nút lên xuống trái phải, nút này là lấy thức ăn và lên món, lúc này là nút tỉa rau.”
Thẩm Oản Doanh từ nhỏ đã là một học sinh giỏi, nên những thao tác đơn giản như thế, đương nhiên cô vừa nghe liền nhớ: “Được, mình bắt đầu chơi đi.”
Hai người tiến vào trò chơi, bắt đầu từ thẻ đơn giản nhất.


Tuy Thẩm Oản Doanh nhớ được những nút này nhưng thao tác thực tế vẫn là gặp rất nhiều vấn đề bất ngờ, cho nên lúc chơi cũng không thuận lợi lắm.”
Nhưng Hoắc Thành vẫn luôn rất kiên nhẫn, cho dù cô có chơi sai cũng không giục cô, mà hướng dẫn cô cách phải làm thế nào.
“Em lấy sai rồi, cái đó không phải là cà chua mà là bình chữa cháy.”
“…” Thẩm Oản Doanh ném bình chữa cháy trên tay đi, lại chạy đến bên cạnh cầm cà chua, “Cái này là cà chua nè!”
Hoắc Thành gật đầu cười: “Ừ, có hơi giống.”
Thẩm Oản Doanh giúp Hoắc Thành lấy cà chua xong, nhìn thấy canh hành tây đã sôi, liền mở nắp nồi, mở cửa sổ dọn món.

Nhưng ấn mấy lần, game vẫn báo lỗi: “Sao em không dọn món lên được vậy.”
Hoắc Thành nhìn giúp cô, không nhịn được bật cười: “Em muốn dọn cả nồi canh lên sao? Em phải đặt nồi xuống, đặt thức ăn lên đĩa.”
“…Ồ!” Thẩm Oản Doanh cũng bị mình làm phì cười, cô vội tìm một chiếc đĩa trống, đặt thức ăn bày lên đĩa, lần nữa dọn món lên.

Sau khi dọn món xong, cô phát hiện có một chiếc đĩa bẩn, liền mang chiếc đĩa ấy đến bồn rửa.
“Đừng rửa đĩa trước, canh cà chua bên dưới đã nấu xong rồi, em đổ canh vào bát đi.” Hoắc Thành vừa cắt rau củ vừa nói với Thẩm Oản Doanh.
“À, được.” Thẩm Oản Doanh đặt chiếc đĩa xuống, muốn xuống bên dưới mang nồi lên nhưng lấy mấy lần cũng không bắt trúng, chiếc nồi liền sôi lên.

Lửa bùng lên rất nhanh, Thẩm Oản Doanh luống cuống đi tìm bình chữa cháy, đợi cô mang bình chữa cháy về, bên dưới phòng bếp đã cháy rồi.
“Aaaaaa anh đừng lo, em đến dập lửa, anh tiếp tục cắt rau đi!” Thẩm Oản Doanh ôm bình chữa cháy, xông vừa trong đám lửa, động tác hùng hổ.
Dưới sự cố gắng của cô, lửa rất nhanh được dậy, Thẩm Oản Doanh thở phào một hơi: “Ổn rồi, ổn rồi.”
Hoắc Thành cười nói: “Em là mấy cái khác không được nhưng dập lửa rất giỏi.”
Thẩm Oản Doanh tự hào nói: “Bình thường em rất giỏi dập lửa đó.” Dứt lời, cô không nhị được phì cười: “Em cảm thấy em không nên chơi Over Cooked, em nên chơi trò Anh hùng chữa cháy.”
Hai người càng chơi càng phối hợp ăn ý, Thẩm Oản Doanh cũng chơi càng lúc càng lên tay, bất tri bất giác hai người đã chơi đến ải cuối cùng.


Thẩm Oản Doanh hiếm khi vui vẻ chơi game như thế, vẫn muốn vượt ải tiếp, Hoắc Thành lại thu lại điều khiển trong tay cô: “Hôm nay đã chơi rất lâu rồi, em nghỉ ngơi đi, ngày mai chơi tiếp.”
“Được.” Thẩm Oản Doanh đứng dậy, nhìn anh nói, “Thế chúng ta vào bếp thật đi, em phụ anh nấu ăn!”
Hoắc Thành vốn muốn để cô nghỉ ngơi nhiều hơn, dù sao đi nữa chơi game cũng rất phí sức, nhưng thấy dáng vẻ cô hưng phấn như thế, anh vẫn đành gật đầu: “Được, nhưng nếu em mệt thì phải ra ngoài nghỉ ngơi.”
“Ừm ừm.”
Cơm trưa Hoắc Thành làm vẫn còn dư nên buổi tối chỉ cần hâm nóng thức ăn lại, nấu thêm một món canh là được.

Hai người cũng không nấu ăn lâu liền có thể ngồi ăn cơm nóng canh nóng rồi.
“Em cảm thấy nấu ăn thực tế dễ hơn trong game nhiều.” Thẩm Oản Doanh không nhịn được cảm thán.
Hoắc Thành gật đầu cười, giúp cô múc một bát canh.

Thẩm Oản Doanh dường như nghĩ ra gì đó, cô nói với Hoắc thành: “Sắp đến kỷ niệm ngày cưới một năm của chúng ta rồi, đến lúc đó đổi lại là em nấu một bữa thịnh soạn cho anh nhé.”
Món ăn kỷ niệm ngày cưới vào kiếp trước thật ra là Thẩm Oản Doanh nấu.

Nếu là ngày thường, Hoắc Thành nhất định đồng ý nhưng bây giờ cô đang có mang, sao anh nỡ để cô xuống bếp nấu ăn chứ: “Hai chúng ta cùng nấu, như thế sẽ càng có ý nghĩa hơn.”
Thẩm Oản Doanh nghĩ ngợi, đáp: “Cũng được, em còn có quà muốn tặng cho anh.”
Hoắc Thành nói: “Quà kỷ niệm ngày cưới, bây giờ có thể gợi ý cho anh được không?”
“Không gợi ý cho anh biết đâu.” Thẩm Oản Doanh nháy mắt với anh, “Hay là anh đoán thử xem em muốn tặng gì cho anh đi?”
Hoắc Thành vờ như đang suy nghĩ, nhìn cô hỏi: “Anh đoán là nước hoa thiết kế mới của em?”
Thẩm Oản Doanh ngạc nhiên: “???”
Sao anh có thể đoán ra!
Thấy Thẩm Oản Doanh nhìn mình không nói, Hoắc Thành bất giác cong môi: “Anh đoán đúng rồi?”
Thẩm Oản Doanh không vui, Hoắc Thành nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của cô, hôn khẽ xuống: “Anh rất mong đợi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.