Bạn đang đọc Sương mù lúc bình minh – Chương 7:Người thân
Cơ thể Trần Tử Dữu giống như một cái đồng hồ báo thức rất chuẩn.
Đêm qua cô ngủ khá sâu và vì muốn dậy sớm, cô đã đặt báo thức lúc 5 giờ, cô rất ít khi rời giường lúc này.
Vậy mà đúng giờ chuông báo vang lên cô đã tỉnh. Cô nằm ỳ trên giường thêm một chút, khi điện thoại bắt đầu kêu lần thứ nhất thì cô dứt khoát tắt máy.
Trần Tử Dữu mở mắt nằm chốc lát, cẩn thận né Giang Ly Thành rồi chậm rãi đứng dậy.
Bên ngoài sắc trời đã sáng rõ nhưng bức màn che chất lượng rất tốt, chỉ thấy được mơ hồ bóng dáng anh, đầu lệch xuống dưới gối, chăn mỏng bị đè phía dưới còn cả người nằm nghiêng.
Cô không quen việc sáng sớm tỉnh lại đã nhìn thấy Giang Ly Thành.
Việc hai người ngủ cùng giường không thường xảy ra, đa phần là cô vì mệt mỏi nên ngủ một mạch đến sáng, tỉnh lại thì chỉ còn một mình.
Thế nhưng đêm qua, cũng không làm chuyện ấy nên cô biết rõ lúc nào anh nằm xuống bên cạnh cô, ôm eo và gác chân lên đùi cô, rồi anh bắt đầu tiến vào trong áo ngủ của cô mà vuốt ve, cô có thể cảm thấy được sự thay đổi ở anh nhưng không dám cử động. Sau đó, anh thở đều đều sau gáy cô mặc dù tay vẫn còn để trong áo ngủ của cô. Cô dần an tâm, người này cuối cùng cũng ngủ. Cô đếm nhịp thở của anh, đếm tới mấy trăm mới nhẹ nhàng dịch tay anh ra, cẩn thận nằm sang bên kia giường, ngoài phạm vi hô hấp của anh.
Hai ngày trước, Trần Tử Dữu đang trong kỳ sinh lý nên buổi tối không ngủ được, không thoải mái, tự nhiên, bên cạnh còn có một con sư tử đang ngủ say khiến cô càng lo lắng hơn.
Trước kia cô chưa từng cùng anh chung đụng trong tình huống như vậy. Nếu anh hẹn, cô sẽ nói cho anh biết mình không tiện, anh cũng không hề cưỡng cầu. Dù sao bình thường anh tìm cô chỉ vì chuyện ấy, cô đã không tiện thì anh cũng không làm gì được.
Đêm nay, Trần Tử Dữu ngủ dập dềnh, lúc nào cũng lo lắng nửa đêm anh tỉnh dậy sẽ ép cô làm chuyện khó chịu, cuối cùng lại bình an vô sự. Mặc dù ngủ không ngon nhưng mở mắt ra lại là một ngày mới.
Cô nhanh chóng rửa mặt nhưng khi mặc quần áo trong yên lặng vẫn kinh động đến anh. Giang Ly Thành trở mình, mơ màng hỏi: “Sao sớm vậy? Không ngủ thêm một lát đi?”
Trước kia cô cũng không biết, lúc anh nửa mê nửa tỉnh giọng điệu nói chuyện lại êm ái như vậy, so với lúc bình thường lại giống như tiếng nói của hai người. Có lẽ lúc đó anh đang mơ màng không biết cô là ai.
Cô hít sâu, vụng về nói: “Có việc sớm, anh ngủ tiếp đi”.
Giang Ly Thành “Ừ” một tiếng, lại nằm xuống ngủ tiếp.
Quản gia tận tụy đã sớm rời giường. Khi cô xuống lầu thì ông ta đang kiểm tra quanh nhà, nhìn thấy cô thì đứng nghiêm: “Chào buổi sáng, Trần tiểu thư.”
Cô gật đầu đáp lễ, vị quản gia dùng giọng điệu lạnh lẽo ân cần hỏi: “Xin hỏi Trần tiểu thư muốn dùng điểm tâm thế nào? Hay cô muốn chờ Giang tiên sinh cùng ăn luôn?”
“Không cần chuẩn bị điểm tâm cho tôi, tôi phải đi ngay. Cám ơn.”
“. . . Tôi sẽ cho xe tiễn cô.”
“Không cần phiền đâu, xin giúp tôi kêu taxi là được rồi.”
Cuối cùng người đưa cô về cũng không phải lái xe nào khác mà là Giang Lưu.
Người này có lẽ cũng không ngủ đủ đã phải dậy, thoạt nhìn như đứa bé, ánh mắt không tinh anh như thường ngày. Anh hẳn là cũng giống ông chủ, không quen dậy sớm.
“Chào buổi sáng, Trần tiểu thư.”
“Phiền anh rồi.”
“Sao lại phiền chứ.” Giang Lưu đang lúc chưa tỉnh ngủ nên dùng từ và ngữ khí mà anh chưa từng dùng.
Trần Tử Dữu nhìn anh cười, tự mở cửa sau lên xe.
Đêm qua trời mưa, trên mặt đất ẩm ướt trơn trượt, hình như mưa cũng không nhỏ. Rõ ràng cả đêm cô ngủ không sâu nhưng lại không nghe thấy tiếng mưa rơi.
Cô muốn đến công ty lấy xe, hướng đi lại ngược với hướng nhà cô.
Trần Tử Dữu nói: “Tôi muốn về thay quần áo trước.”
Giang Lưu ở dưới lầu chờ chưa lâu, cô đã vội vàng bước xuống.
Khi anh giúp cô mở cửa thì nhìn khắp người cô, ánh mắt thoáng lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Trần Tử Dữu mặc áo sơmi ngắn tay màu trắng, váy màu xanh da trời rộng rãi và mang thắt lưng, chân đi giày búp bê, tóc cột lên một ít, còn lại để xõa, không son phấn, trên người cô cũng không có mùi nước hoa, nhìn rất giống học sinh.
Giang Lưu khi lái xe nhịn không được âm thầm liếc nhìn cô qua kiếng chiếu hậu.
*************
Ban ngày và ban tối bộ dáng Trần Tử Dữu rất khác biệt.
Anh không thường thấy cô vào ban ngày. Ấn tượng không nhiều, cô có bộ dáng mỹ nhân thuộc thành phần tri thức chuẩn mực, ăn mặc tinh tế, trang điểm khéo léo, biểu hiện đoan trang, đẹp đẽ nhưng thiếu nét đặc biệt.
Thế nhưng buổi tối cô thường đánh son thật đậm, mùi nước hoa ngào ngạt, kết hợp với vẻ mặt thẫn thờ, rõ ràng bày ra một loại yêu dị mỹ lệ (mị hoặc lòng người). Cho dù anh đưa cô về nhà tắm rửa, tóc còn chưa khô, trên người cũng còn hơi nước nhưng cô vẫn không quên thoa một lớp son dày, xịt nước hoa khắp người.
Thú thật nếu có Giang Ly Thành ở đây, anh vĩnh viễn không dám nhìn nhưng một mình cùng cô thì anh âm thầm quan sát.
Trước kia anh chưa từng chú ý. Cho đến một ngày sẩm tối, khi anh đi đón Trần Tử Dữu, xe chạy được nửa đường thì chóp mũi bay tới mùi thơm kỳ lạ. Vì vậy anh quay đầu lại, bắt gặp Trần tiểu thư đang cầm một cái bình nhỏ xinh, như người vệ sinh phun thuốc sát trùng, xịt đầy nước hoa. Sau đó cô soi gương, tô son, động tác rất mạnh.
Phát hiện bị quan sát, Trần Tử Dữu khách sáo nói: “Coi như không thấy, cám ơn.”
Giang Lưu đỏ mặt, dường như anh không cẩn thận mà xâm phạm đến đời tư của người khác vậy. Anh lập tức ngồi ngay lại nhưng giảm tốc độ xuống. Phát hiện trời đã tối, anh chu đáo mở đèn trong xe. Ngày đó anh đã quên mở cửa xe giúp cô.
Từ đó về sau, Giang Lưu bắt đầu để ý người phụ nữ này, lại phát hiện thêm một bí mật khác của cô. Màu son của cô cùng mùi nước hoa trên người luôn thiên biến vạn hóa, ít nhất khi ở cùng Giang Ly Thành thì rất ít lặp lại.
Trần Tử Dữu đang cúi đầu, như suy nghĩ gì đó, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, vươn tay về phía bả vai Giang Lưu, đầu ngón tay của cô chạm đến cổ anh. Giang Lưu bỗng chốc lệch tay lái.
Trần Tử Dữu đè vai anh lại: “Đừng nhúc nhích, có một sợi tóc dài.”
Giang Lưu cứng người, thẳng tắp nhìn đường, chờ cô lấy sợi tóc xuống.
Thế nhưng bàn tay mềm mại kia vẫn đặt trên vai anh. Lúc đó đang là buổi sáng giữa hè mà bàn tay kia lại rất lạnh, cảm giác mát lạnh xuyên qua lớp quần áo mỏng của anh, thấm vào tận xương cốt.
Trần Tử Dữu nhẹ nhàng nói: “hôm nay anh cứ quan sát tôi. Sao thế, trang phục như vậy làm anh thấy quen à?”
Trái tim Giang Lưu run lên. Anh cứng ngắc gật đầu.
Trần Tử Dữu tiếp tục ôn nhu hỏi: “Người yêu đầu?”
“Audrey Hepburn ‘Kỳ nghỉ ở Rome’. Cô chắc đã xem qua.” Giang Lưu khô khan nói, vẻ đáng thương.
Trần Tử Dữu nở nụ cười. Cô nói: “Anh khẩn trương cái gì? Sợ tôi hấp dẫn anh à?”
Giang Lưu bất động thanh sắc muốn thoát khỏi tay cô, thử vài lần không được nhưng Trần Tử Dữu lại chủ động buông anh ra.
Tay của cô khoác lên trên vai anh thì anh cảm thấy lạnh. Khi cô rời đi, chính anh lại lạnh.
Giọng nói củaTrần Tử Dữu ôn nhu, yếu ớt, nghe không ra tâm tình: “Giang Lưu, tôi thật sự muốn biết, nếu tôi cùng với anh, anh ta sẽ làm gì nhỉ? Anh biết không?”
Giang Lưu lúc này tỉnh ngủ hoàn toàn. Anh khôi phục lại bộ dáng tỉnh táo, trấn tĩnh lúc trước mà nói: “Xin cô ngàn vạn lần đừng thử, bất luận là tôi hay là người khác.”
“Từng có tiền lệ sao? Nói nghe thử.”
“Tôi không biết.”
Sau đó, miệng Giang Lưu giống như bị dán lại, mãi cho đến khi Trần Tử Dữu kêu anh dừng trước một cửa tiệm, anh vẫn không lên tiếng.
Trần Tử Dữu nói: “Tôi đói bụng, muốn ăn ít đồ.”
Giang Lưu gật đầu.
“Anh cũng ăn đi. Cùng ăn nào.”
Giang Lưu lắc đầu.
“Vậy anh chờ tôi trên xe.”
Giang Lưu lại lắc đầu.
Vì vậy sáng sớm, Trần Tử Dữu ăn cơm thịt kho của mình, Giang Lưu nghiêm chỉnh ngồi ở bàn bên cạnh đợi cô. Cửa tiệm vừa mở cửa, trừ anh ra chỉ có một vị khách.
“Ở đây thịt kho mùi vị không tệ. Anh thật sự không dùng sao?”
Giang Lưu lắc đầu.
“Anh sợ tôi hạ mê dược?”
Giang Lưu tiếp tục lắc đầu.
“vậy thì xin anh ngồi xa một chút, bị người ta nhìn chằm chằm, tôi ăn không vô.”
Giang Lưu gật đầu, đi đến bàn gần cửa ngồi xuống, nhất quyết đợi cô ăn xong.
Trần Tử Dữu cuối cùng cũng xong, nhẹ nhàng nói với anh: “Chỉ đùa một chút để điều tiết tâm trạng ấy mà, chớ để ý.”
Giang Lưu gật đầu, cảm thấy hình như không đúng lại lắc đầu.
Trần Tử Dữu nhìn anh, thản nhiên cười rồi trở vào xe, khi xoay người thì váy và tóc của cô đều tung bay thành một vòng ưu nhã.
Giang Lưu đợi cô quay đi mới khởi động xe rời đi. Anh đưa tay sờ lên phía sau lưng, có chút ẩm ướt. Trong xe điều hòa vẫn chạy, cái này có lẽ là bị mồ hôi lạnh thấm ướt .
Làm cho anh đổ mồ hôi lạnh không phải do Trần tiểu thư từ trước đến nay luôn lãnh đạm ôn nhu bỗng nhiên thay đổi mà do anh phát hiện, Trần tiểu thư dường như đã bị Giang tiên sinh đồng hóa rồi, bộ dáng tươi cười của cô như ánh mặt trời ngày đông, không có độ ấm, ngữ điệu ôn hòa mang theo hơi thở lạnh buốt. Nhận thức này làm anh sợ hãi nên vừa rồi anh không dám phản kháng.
***************
Trần Tử Dữu một thân một mình lái xe ra vùng ngoại thành. Ngoại ô mưa lớn hơn trong nội thành rất nhiều, mặt đường vũng nước rất sâu, qua vài đoạn đường bằng phẳng là một vùng lầy lội, cửa sổ xe đều tung tóe bùn, thân xe thì khỏi nghĩ đến. Trong cái rủi có cái may, trời lại rả rích mưa, giội rửa sạch những vết bùn kia.
Tài lái xe của cô không cao, lúc này đường trơn, tầm nhìn cũng không rõ, cô càng cẩn thận hơn. Trong xe rất ngột ngạt, giai điệu của đĩa hát vui tươi ầm ĩ, chat chat bùm bùm làm đinh tai nhức óc. Khi mua đĩa, mắt ông chủ đã trừng rất lớn, không tin cô lại nghe loại nhạc này. Cô nói: “Tôi mua cho ông tôi.”
Đường vốn dài, vì tình hình giao thông không tốt mà càng thêm dài dằng dặc, cái đĩa hát cũng không còn bài, cô lại phải thay tuyển tập hài.
Đĩa hài nghe gần được một nửa cũng vừa tới nơi. Cô đăng ký, để lại giấy chứng minh rồi lái xe thẳng vào bãi. Cô soi mặt qua kính chiếu hậu, nở nụ cười thân thiết. Cô thử vài lần đến khi có thể coi là đạt chuẩn thì mới cởi dây an toàn, xuống xe.
Trại an dưỡng này tọa lạc giữa sườn núi, phong cảnh rất tốt. Trên thực tế, nơi này nổi tiếng là cơ quan nghiên cứu điều trị, thu nhận rất nhiều người bệnh tâm thần nặng.
Cô đi gặp bác sĩ, một người hơn 40 tuổi. Ông ôn hòa nói: “Ông ngoại cô trạng thái tinh thần rất ổn định, gần đây thường xuyên cùng y tá nói về chuyện hồi nhỏ của cô.”
“Ông nói về tôi sao?”
“Không hẳn vậy. Trí nhớ của ông ấy chỉ khôi phục đến mười mấy năm trước, cô trong trí nhớ của ông vẫn là một đứa nhỏ.”
Trần Tử Dữu rũ mắt xuống, lông mi dài khẽ run, mười ngón tay xoắn lại.
“Nhưng so với ba năm trước thì đã tốt hơn nhiều, không phải sao? Không nên nản chí, Trần tiểu thư. Trước kia ông ấy chỉ nhớ lúc ông ấy hai mươi tuổi, bây giờ đã có thể nhớ chuyện khi còn bé dạy cô câu cá. Chỉ cần có kiên nhẫn, ông ấy sẽ khá hơn.”
“Cám ơn ông, bác sĩ Lâm. Tôi có thể gặp ông được không?”
“Tôi đi cùng cô nhưng đừng đến gần ông ấy quá. Chúng tôi vẫn không thể xác định khi nào ông ấy sẽ có hành vi bạo lực. Cô cũng biết, ông ấy nhìn thấy cô thì tâm tình lên xuống kịch liệt hơn, cô có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Hành lang rất dài, mỗi gian phòng có cánh cửa giống những căn phòng bình thường khác thì đều có thể có một người bệnh nguy hiểm nên những cánh cửa phải dùng thép chế thành, vô cùng chắc chắn. Nơi này là trại an dưỡng cao cấp nhưng cũng như ngục giam.
Con đường kia dường như đi thế nào cũng không hết, Trần Tử Dữu không thoải mái mà phát run. Mỗi lần cô đều đầy hi vọng mà đến nhưng lại mang theo thất vọng rời đi.
Cô đứng tại cửa, chậm rãi hít sâu. Bác sĩ Lâm mỉm cười cổ vũ cô: “Đừng lo lắng. Sáng sớm hôm nay tâm tình ông ấy rất ổn định. Cười một cái, đúng, cứ như vậy. Hôm nay cô mặc đồ này rất xinh đẹp, như nữ sinh ấy, làm tôi cũng nhớ tới thời tuổi trẻ của mình. Màu xanh và màu trắng đúng là hai màu đẹp nhất.”
Trần Tử Dữu cố gắng duy trì nụ cười. Cô nói: “Tôi hy vọng ông ngoại tôi cũng thích. Ngày trước, ông mở một quyển tạp chí cũ, thấy một nữ diễn viên ăn mặc như vậy thì nét mặt rất hài lòng. Ông ngoại tôi trước kia thích nhất hai màu này.”
*************
Trần Tử Dữu có dạo liên tục mơ thấy cảnh tượng như vậy:
Cửa sắt nặng từ từ mở ra, mang theo thanh âm kim loại chói tai, trong phòng một màu tối đen.
Mặc dù cô sợ tối nhưng vẫn dũng cảm đi vào bởi chỗ đó có người thân duy nhất của cô.
Cuối cùng, cô nhìn thấy một điểm sáng nhạt nhòa. Cô vừa sợ hãi vừa tràn ngập chờ mong, vội vàng đi tới thì nhìn thấy dưới ánh sáng yếu ớt là bóng lưng của một ông cụ đang cúi đầu.
Cô mừng rỡ chạy tới, ông cụ chậm rãi quay lại. Sau đó cô bừng tỉnh, mồ hôi đầy mình.
Hiện thực nếu so với cảnh trong mơ thì tốt hơn rất nhiều. Đằng sau cánh cửa cũng không tối tăm mà gian phòng được bố trí rất ấm áp, sắc thái thanh nhã, sáng sủa. Diện tích rất lớn, bên ngoài cửa sổ thủy tinh có khắc hoa là lan can sắt, trên lan can có vài dây leo màu xanh, mặc dù có vẻ yếu ớt nhưng vẫn có sức sống tươi tốt.
Ông cụ bộ dáng sạch sẽ ngồi trên một cái ghế, lưng quay về phía họ, đang thưởng thức cảnh mưa ngoài cửa sổ. Nghe có tiếng động, ông chậm rãi xoay người lại.
Tôn Thiên Đức hoàn toàn không giống một người bệnh tâm thần. Ông biểu hiện rất trầm tĩnh, cử chỉ khéo léo, dù tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn nhưng có một loại phong độ nho nhã của người có học và ánh mắt đặc biệt kiên định của người thành đạt.
Lúc này, ông rất ân cần, hiền lành. Ông lịch sự nói: “Buổi sáng tốt lành, bác sĩ Lâm. Hôm nay khí trời rất tốt.”
“Ông khỏe chứ, Tôn tiên sinh. Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Khá tốt. Lát nữa tôi tính ra ngoài tản bộ, bọn họ nói cần có sự đồng ý của anh.”
“Đương nhiên có thể nhưng phải đợi mưa tạnh đã.” Bác sĩ Lâm nghiêng người nhẹ nhàng đẩy Trần Tử Dữu đang tránh ở phía sau lên, “Vị tiểu thư này đến thăm ông.”
Tôn Thiên Đức mỉm cười hiền hậu với cô: “Xin chào tiểu thư. Trang phục của cháu rất đẹp.”
Trần Tử Dữu cố nén tâm tình, nở một nụ cười hoàn mỹ nhất đã được luyện tập nhiều lần.
“Trần tiểu thư đã tới nhiều lần. Ông nhớ không?” Bác sĩ Lâm nói.
Ông nhìn Trần Tử Dữu mỉm cười, tỏ ý xin lỗi: “Đầu óc ta không tốt lắm, rất mau quên. Cháu đừng để tâm.”
Trần Tử Dữu nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ cần ông cho phép cháu lần sau có thể tới thăm ông là được.”
“Miễn là bác sĩ Lâm đồng ý, phải không?” Ông mỉm cười với bác sĩ Lâm rồi nhìn về Trần Tử Dữu, “Nhìn cháu làm ta nhớ tới con gái ta lúc còn trẻ.”
Trần Tử Dữu thoáng vui mừng nhìn bác sĩ Lâm. Bác sĩ Lâm giơ tay ra hiệu, ý bảo cô đừng nói gì cả.
“Con gái ta rất đẹp, cũng rất nghe lời, chưa bao giờ cãi lời ta. Ta còn có một đứa con trai, nhưng nó đã bỏ chúng ta đi khi còn rất trẻ, ta hiện nhớ không nổi bộ dáng của nó.” Ánh mắt ông mông lung, chìm trong hồi ức. Căn phòng yên tĩnh lạ thường.
“Trần tiểu thư, cháu chưa làm mẹ sao. Ta từng có một đứa cháu gái, lúc mới sinh ra chỉ nhỏ như vầy thôi,” ông dùng tay ước lượng, “thật xinh đẹp đáng yêu, nó là đứa bé đẹp nhất thế giới đó.”
Trần Tử Dữu khẽ run, bác sĩ Lâm nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an cô.
“Ông hi vọng gặp lại cô ấy không?” bác sĩ Lâm thong thả mở miệng.
“Nó chết rồi, vĩnh viễn cũng không trở lại nữa.”
“trước đây ông có nói cô ấy ra nước ngoài du học mà. . .” bác sĩ Lâm thử sửa lời ông.
“Không đúng, nó chết rồi, nó không quan tâm đến tôi nữa.” Ông cụ đột nhiên ôm mặt, không chút để ý mà khóc lớn tiếng.
Trần Tử Dữu không biết phải làm sao.
“Vì sao? Vợ tôi, con trai con gái tôi đều chết cả rồi, tôi chỉ còn lại đứa cháu ngoại bảo bối trên thế giới này, ông trời tại sao không buông tha? Nó còn trẻ như vậy, đáng lẽ người chết phải là tôi!” Ông bỗng nhiên túm tóc tự đánh mình, mấy sợi tóc trắng rơi xuống đất.
Ngay trước khi bác sĩ Lâm kịp ngăn cản, Trần Tử Dữu đã chạy đến kéo tay ông ra: “Ông đừng như vậy, đừng như vậy mà.” Giọng cô thấp đến nỗi không thể thấp hơn, vẻ mặt cầu khẩn.
Sau đó cô thét lên một tiếng, ông ngoại cô đã bóp chặt cổ cô: “Nói cho tôi biết vì sao? Vì sao người chết là nó mà không phải là cô?”
Trần Tử Dữu nhìn vào mắt ông, trong mắt ông chỉ có cuồng loạn và bi thương, không hề thấy cô.
Cô không giãy dụa, ngay cả ý muốn chống cự cũng không có. Trên đời này cô chỉ có ông ngoại là người thân mà ông lại không nhận ra cô. Không bằng cứ để ông bóp chết cô đi cũng được.
Có một lực kéo cô ra, ông ngoại đã bị vài người đè lại, tình cảnh hỗn loạn, có người giữ tay ông, tiêm một mũi.
Sau cơn bùng phát, ông đã bình tĩnh lại. Ánh mắt của ông nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc bác sĩ và y tá tiêm chích, không hề giãy dụa, giống như khi Trần Tử Dữu bị ông bóp cổ vậy.
Trần Tử Dữu bị bác sĩ Lâm kéo đi. Ông xem xét cổ cô một chút: “Tôi đã nói với cô rồi, chớ nói chuyện, chớ tới gần ông ấy. Cô thế mà đã quên. Có đau lắm không?”
Cô khẽ lắc đầu.
“Tôi quay lại coi ông ấy ra sao. Cô chờ tôi.”
“Tôi đi ra ngoài một chút, bác sĩ Lâm.”
Trần Tử Dữu xoa xoa cái cổ, xúc động cầm gương xem xét. Vừa rồi ông ngoại dùng lực rất lớn mà da cô thì mỏng, chỗ đó nhất định sẽ lưu lại dấu tay.
Cô thẫn thờ đi dọc theo hành lang bao quanh tầng cao nhất của tòa kiến trúc này. Tòa nhà lịch sử không lâu đời lắm, kiểu dáng cũng cũ, chỉ có bốn tầng, mỗi tầng đều có hành lang, không có cửa sổ, phía trước hành lang lầu bốn có mái hiên cũ rộng chạy suốt hết hành lang.
Mưa đã nhỏ hạt, theo mái hiên rơi xuống lan can, phát ra tiếng lộp bộp. Xa xa, núi, cây và phòng ốc bao phủ khắp nơi như trong thơ của Tế Vũ Trung, giống như một bức tranh thuỷ mặc.
Dọc theo hành lang có đặt mấy chiếc ghế dựa dài. Trần Tử Dữu ngồi xuống, tựa lưng vào ghế và đốt một điếu thuốc.
Khi còn bé cô rất ghét trời mưa bởi vì mưa làm ướt quần áo đẹp, lại còn giẫm phải bùn nữa nhưng ông ngoại rất thích trời mưa. Ông dạy cô nhiều câu thơ liên quan đến mưa, dạy cô thưởng thức những bức tranh trong mưa nổi tiếng, chính tay mua cho cô áo mưa, giày đi mưa và chiếc ô dễ thương. Vì được dùng những thứ đồ đẹp đẽ đó nên cô cũng dần thích trời mưa.
——*——*——*——*——
Cô hút hết một phần ba điếu thuốc, phát hiện bốn phía đều rất sạch sẽ không có chỗ nào có thể dập thuốc được. Cô đứng dậy đưa tay ra ngoài lan can, từng hạt mưa theo mái hiên nhỏ giọt rơi xuống, điếu thuốc bị dập tắt ngay.
Cô vứt đầu thuốc lá vào thùng rác, lại rút ra một điếu khác đang muốn châm, sau lưng có giọng nói từ tốn vang lên: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe đó.”
Trần Tử Dữu quay lại, bác sĩ Lâm mặc áo blouse trắng đứng cách cô vài mét. Cô mỉm cười xin lỗi, cất điếu thuốc vào hộp. “Ở đây không có bảng cấm hút thuốc mà.”
“Cho phép hút, hơn nữa nhìn bộ dáng của cô khi hút thuốc rất hay. Có điều không hút vẫn hay hơn.” bác sĩ Lâm giọng điệu như đang dạy bảo học sinh.
“Ông ngoại tôi . . .Khá hơn chút nào không?”
“Rất an tĩnh. Phần lớn thời gian ông ấy đều an tĩnh.”
“Chỉ trừ khi tôi tới thôi? bác sĩ Lâm, ông hận tôi. Trong tiềm thức ông thà xem như tôi đã chết.”
“Sao cô có thể nghĩ như vậy? Ông ấy là người bệnh, tinh thần thất thường, ông ấy chỉ bài xích những gì chưa quen thuộc thôi.”
Trần Tử Dữu xuất thần nhìn ngọn núi phía xa bị che phủ bởi màn mưa bụi trong chốc lát, không tự chủ mà xoa xoa thái dương. Chỗ đó có một vết sẹo mờ, đến nay đã bị tóc che mất. Ba năm trước, khi ông ngoại từ trong mê man khôi phục thần trí thì cô vui mừng đến chảy nước mắt nhào vào trong lòng ông nhưng ông đã cầm chai truyền dịch đánh cô, lưu lại vết tích này.
“Nếu muốn khóc cứ khóc đi, tôi có thể giả bộ không thấy, có thể lánh đi, cũng có thể cho cô mượn bờ vai. Cô cứ chịu đựng như vậy không tốt cho sức khỏe đâu, người khác nhìn vô cũng thấy xót xa.”
Trần Tử Dữu xoay người nhìn ông, lấy tay quẹt nước mắt: “Không chịu được nhưng thật sự không muốn khóc, hoàn toàn không thể rơi lệ.”
“Tuyến lệ hỏng rồi sao?”
“Không phải. Tôi xem phim hài thì ngược lại thường cười ra nước mắt.” Trần Tử Dữu nghiêm túc nói.
“Phim hài nào lại hay như vậy? Tôi cũng muốn xem.”
“Chỉ sợ không hợp với khẩu vị của khoa học gia nghiêm túc như ông thôi … Được rồi, “Đại Thoại Tây Du”, mỗi lần xem hết bộ phim này, tâm tình tôi liền tốt hơn.”
“Ah, thì ra phim này là hài kịch? Bà xã tôi cũng vừa xem vừa khóc nhưng lần nào cũng vì đau lòng mà khóc thôi.”
Trần Tử Dữu khóe môi gượng mỉm cười. Cô lại nhìn dãy núi phía xa rồi quay lại nhìn bác sĩ Lâm: “Ông ngoại tôi có thể hồi phục được không?”
“Tôi không thể chắc chắn nhưng chúng tôi sẽ cố hết sức. Cô phải tin trên đời này còn có kỳ tích.”
Trần Tử Dữu trầm lặng thật lâu mới thận trọng mở miệng: “Bác sĩ Lâm, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo.”
Bác sĩ Lâm nhìn cô khích lệ.
Cô dừng lại một chút: “Ông là chuyên gia khoa thần kinh, nhất định đã gặp rất nhiều ca bệnh di truyền. Bệnh về thần kinh có thể có do gien di truyền không? Tôi đã từng nói với ông chưa? Cậu và mẹ tôi đều vì tự sát mà chết, cậu qua đời khi chưa tới hai mươi tuổi, mẹ tôi thì chưa đến năm mươi. Ông ngoại của tôi, tôi vẫn cho rằng ông là người kiên cường nhất.” Cô ngừng lại, hít thở sâu rồi nói tiếp, “Tôi thường nghĩ, tương lai của tôi sẽ như thế nào? Sẽ giống cậu và mẹ tôi hay giống ông ngoại đây?”
“Nói bậy.” Bác sĩ Lâm nghiêm mặt nói, “Hoàn toàn là nói bậy, những chuyện này không có liên quan gì hết.”
Ông thở dài nói: “Cô bé, cô là cô gái cứng rắn nhất tôi từng biết. Người như cô chúng tôi không hoan nghênh đâu.”
Trần Tử Dữu khẽ mỉm cười nói: “nhưng tôi rất thích nơi này, phong cảnh đẹp, bác sĩ Lâm và các y tá đều là người tốt. Nếu như tôi sớm đặt chỗ trước, về sau nếu quả thật có một ngày như vậy, các vị phải tiếp nhận tôi chứ?”
Bác sĩ Lâm nở nụ cười: “Nếu cô thật sự thích nơi này, tôi lại thiếu trợ thủ, chỉ sợ ủy khuất cho cô. Đưa tay đây tôi xem thử chỉ tay của cô chút nào.”
“Tôi cho rằng các nhà khoa học đều không mê tín chứ.” Trần Tử Dữu ngoan ngoãn đưa tay ra.
“Ai nói? Newton và Darwin đều tin Thượng Đế đó thôi.” Bác sĩ Lâm cẩn thận nhìn tay cô, “Sau này đừng suy nghĩ nhiều nữa. Đường sinh mệnh của cô rất dài, ít nhất có thể sống đến tám mươi tuổi. Vả lại tay của cô, đường chỉ rõ ràng, về sau đường đời sẽ rất thuận lợi. Đừng nhúc nhích, để tôi xem tiếp, cô sẽ có hai người con, một trai một gái.”
“Vậy ông có thể thấy tôi có mấy đời chồng không?”
“Khụ khụ, cô hy vọng là mấy đời?” Bác sĩ Lâm bị cô chọc cười.
Trần Tử Dữu thấy tâm tình đã khá hơn, cũng đã tới giờ liền đứng lên, cúi người chào bác sĩ Lâm: “Hôm nay thật sự cám ơn ông, bác sĩ Lâm.”
“Đừng lo lắng, tất cả sẽ ổn thôi.”
“Tôi sẽ đến phòng tài vụ một chút, lâu rồi tôi chưa đến lấy hóa đơn .”
Bác sĩ Lâm nói: “Gần đây có đơn vị tài trợ một số tiền đáng kể cho viện nghiên cứu của chúng tôi, cũng chỉ định vì vài trường hợp đặc thù được miễn phí chữa bệnh, trong đó có Tôn tiên sinh. Không ai nói cho cô biết sao?”