Bạn đang đọc Sương mù lúc bình minh – Chương 15: Tự do
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:”Table Normal”; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:””; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; mso-bidi-font-size:11.0pt; font-family:”Times New Roman”,”serif”; mso-bidi-font-family:”Times New Roman”; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
Hai người trước kia cũng thường giằng co trong im lặng như vậy, lần nào Trần Tử Dữu cũng thua.
Lần này cô không muốn thua vì cô không còn gì để sợ nữa.
Hôm nay ra nghĩa trang cô đã đọc nhiều hơn so với trước kia, cổ họng đau rát, vừa rồi lại phải chạy một mạch về nhà, mồ hôi hòa cùng nước mưa, cô đã nhiễm lạnh nên lúc này hơi thở không còn điều hòa nữa.
Vì vậy, đầu tiên là cô hắt xì rồi không ngừng ho khan, cảm giác như cổ họng sắp bị xé rách. Cô che miệng quay người, không phải sợ thất thố trước mặt anh mà chỉ không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô mà thôi.
Cô nghe thấy Giang Ly Thành từ tốn hỏi: “Muốn uống nước không?”
Thế giằng co kỳ quái giữa hai người nhờ đó mà bị phá vỡ.
Trần Tử Dữx xoay người nhìn anh, tiếng được tiếng mất nói: “Có phải anh đến để báo cho tôi biết hiệp ước giữa chúng ta đã được hủy bỏ rồi?” nói xong câu đó cô lại hắt xì, cúi đầu tìm khăn tay trong túi.
“Tôi nghĩ trước tiên cô nên đi tắm nước nóng đi.” Giang Ly Thành bước về phía trước.
Cô lập tức quay mặt lại, đề phòng nhìn anh, giọng nói khàn khàn rất nhỏ nhưng thái độ lại kiên quyết: “Hiệp định của anh và tôi đã chấm dứt rồi.” Khi nãy cô lỡ miệng dùng từ “chúng ta”, nghe có vẻ thân mật nên cô nhanh chóng sửa lại “anh và tôi”.
“Vậy sao?” Giang Ly Thành lạnh nhạt hỏi.
Trần Tử Dữx hít sâu: “Nếu anh cảm thấy thiệt thòi, của cải của gia đình tôi có không đủ để trả nợ cho anh thì cứ xem bộ phận nào trên người tôi mà anh muốn, anh có thể tùy ý lấy đi. Nếu còn chưa đủ, anh muốn tôi chết tôi cũng không có ý kiến. Đến hôm nay tôi cũng chỉ còn lại một cái mạng này thôi. Nhưng chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ tự do. Đây là điều kiện lúc trước của chúng ta.”
Giang Ly Thành khẽ chau mày, âm điệu từ tốn: “Con gái gia đình danh giá, nói chuyện lại rất có mùi máx tanh đấy nhỉ.”
Trần Tử Dữu nhìn nét mặt và giọng nói của anh thì muốn cười: “Ồ, cách giết người không thấy máu này càng tao nhã càng tôn quý đó chớ. Việc này và việc sợ máu hay không chả có gì liên quan cả.”
Sau đó, không khí giữa hai người lại lần nữa lâm vào im lặng.
“Xin lỗi, quấy rầy rồi.” Sau lưng Trần Tử Dữu có tiếng người nói, cô vội vàng quay đầu lại, cô gái trẻ khi nãy đang ló đầu nhìn vào phòng có vẻ nghi hoặc.
“À, đây là trà hoa quả em vừa pha.” Cô ta bưng khay trà đến đặt ở cái bàn gần Giang Ly Thành.
“Chị Tử Dữu, mẹ em nấu canh gừng cho chị, em mang lên đây.” Nhìn quanh quẩn một hồi không biết nên đặt chén canh ở đâu nên cô ta đành đặt bên cạnh khay trà.
Cô gái tỏ vẻ rất hiếu kỳ với không khí giằng co ban nãy của hai người họ, đưa mắt liếc qua liếc lại vài cái cuối cùng đành cười hì hì đưa tay về phía Giang Ly Thành: “Cần gì xin cứ nói, anh đẹp trai.” Cô ta đi ra tới cửa còn ngẩng đầu nhìn Trần Tử Dữu, sờ sờ lọn tóc còn ẩm ướt của cô mà nói: “Để như vầy nhìn chị rất đẹp nhưng chỉ sợ cảm lạnh thôi.”
Sau khi cô gái đi, Trần Tử Dữu cảm thấy có chút xấu hổ. Thật sự cô chưa từng nghĩ trong bảy ngày đầu sau đám tang ông ngoại, tại nơi an bình này, trước mặt bà chủ và cô con gái thiện lương này, cô lại cùng Giang Ly Thành ngả bài với nhau như thế.
Cô cố làm ra vẻ thong dong nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ về, lúc đó nói tiếp. Mời anh về cho.” Tiếng nói của cô cứ rè rè như máy thu âm bị hỏng vậy.
“Tôi từ xa tới đây ít nhất cũng phải mời tôi bữa cơm chứ.”
“Gì chứ?”
“Tôi đã mời cô nhiều rồi, cô mời lại tôi một lần, yêu cầu này cũng đâu có gì quá đáng.”
“Khi nào?”
“Bây giờ. Sau đó tôi sẽ làm như mong muốn của cô.”
“Thật sao?” Trần Tử Dữu cứ ngỡ mình nghe lầm.
“Không thì cô còn mxốn thế nào nữa?”
Cô hoài nghi đầy bụng, không tin nổi Giang Ly Thành tự nhiên lại trở nên tốt lành đến vậy. Ngoài ra, cái câu “như cô mong muốn” rất tối nghĩa, không biết là anh ám chỉ việc cơm nước xong anh sẽ đi ngay hay việc anh sẽ buông tha cho cô.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần anh có thể tạm thời biến mất để cô được thoải mái phút nào hay phút đấy, cô cũng thỏa mãn rồi. Chuyện sau này hãy để sau này nói, dù sao cô cũng chẳng việc gì phải lo lắng.
Trần Tử Dữu nhanh chóng đi tắm nước nóng, thay quần áo. Áo lông đen, quần dài đen và cả áo khoác ngoài cũng màu đen. Gần đây cô gầy đi nhiều, khuôn mặt tròn trịa trước kia đã biến thành khuôn mặt trái xoan, cằm nhọn hơn, đầy vẻ kiên quyết và mạnh mẽ, tất cả bọc trong một khối màu đen nhìn có vẻ tái nhợt không chút máu.
Khi cô gặp lại Giang Ly Thành, nhìn thấy anh mặc một bộ vest đen thì lại có cảm giác xa lạ.
Trần Tử Dữu lxôn có thói quen liên tưởng Giang Ly Thành với hình ảnh nhật thực toàn phần đang diễn ra, một bóng đen tròn chết chóc được bao quanh bởi vầng sáng chói lóa lộ ra khí tức quỷ dị.
Bình thường mặc dù anh mặc quần áo không hoa hòe nhưng lại thường dùng tông màu chủ đạo là xám nhạt, đồ ngủ thì toàn màu trắng. Anh ít khi mặc đồ đen.
Có lẽ một thân đen tuyền khiến mắt cô không thích ứng kịp, cô cảm thấy anh có vẻ cũng gầy hơn một chút.
Lúc họ rời đi, bà chủ chu đáo đưa cho Trần Tử Dữu chiếc ô, nhỏ giọng nói: “Đi chơi vui vẻ cho bớt buồn. Bạn trai đẹp như thế là do ông trời phái đến đó nha. Đừng giận dỗi nữa.”
Con gái bà chủ cũng nháy mắt với cô khiến cô hết sức khó xử. Mưa vẫn nặng hạt. Trước cửa khu đất trống của khách sạn có đậu một chiếc xe. Cô nhìn trái nhìn phải không thấy bóng dáng lái xe đâu.
“Cô tìm gì vậy?”
“Không có gì. Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Xung quanh dân cư còn thưa thớt chứ đừng nói gì quán ăn. Họ đành phải đi xe.
“Cô lái xe đi.” Giang Ly Thành nói.
“Hả?”
“Tôi không quen đường, trời mưa cũng không nhìn rõ đường.”
“Vậy sao anh tới đây được?”
“Lúc đi chưa có mưa.”
Cô im lặng ngồi vào ghế lái, nhìn Giang Ly Thành ngồi vào bên cạnh cô, tự động thắt dây an toàn, còn nhìn cô ý bảo cô cũng phải thắt vào.
Cô cũng không quen đường, lại càng không quen lái xe này. Nhưng cô kiên quyết không giúp anh đem xe về thành phố để tránh cho anh khỏi bị bắt cóc. Vậy nên cô lái lòng vòng trong thôn, dọc theo cánh đồng lúa mênh mông, chậm rãi đi tới đi lui, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà nhìn rất giống quán ăn, mặt tiền của tiệm cũng hoành tráng.
“Ở đây được không?”
“Sao cũng được.” Hôm nay anh nói từ này hai lần rồi.
Để biểu lộ thành ý mời khách của cô, Trần Tử Dữu kêu một bàn đầy thức ăn, Giang Ly Thành không ngăn cô. Ông chủ cũng phải giật mình, thẳng thắn hỏi: “Chỉ có hai vị thôi ạ?”
Cô không biết mỗi món ăn trong quán ăn này đều có ớt, đỏ rực bóng loáng. Có lẽ là nhìn rất hấp dẫn hoặc để dùng với thức ăn nên cô đột nhiên cảm thấy rất đói, vị giác cũng được khôi phục, mỗi món cô đều ăn rất nhiều, ăn đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi, đầu lưỡi cay xè, môi run lên.
Dáng vẻ ăn uống của cô không được lịch sự vì cô vừa ăn vừa ho, còn chảy nước mắt nước mũi nên anh ở bên thỉnh thoảng dùng khăn giấy lau miệng lau mũi cho cô.
Giang Ly Thành không hề động đũa, không biết là do anh không ăn được cay hay bị bộ dáng của cô làm mất khẩu vị. Thật ra, cô cũng không cố ý ghét bỏ anh.
“Anh không ăn được cay sao?” Xuất phát từ đạo đãi khách, Trần Tử Dữu khách khí hỏi. Vừa thốt ra cô gần như không nói ra lời. Cô quên mất cổ họng vốn đã bị tổn thương, lại ăn cay quá nên càng thêm trầm trọng.
“Tôi còn tưởng cô chỉ ăn chay, khẩu vị thanh đạm chứ.” Giang Ly Thành không trả lời ngay mà nhìn môi cô một lúc, “Nhìn cô giống như rất khỏe, tinh thần tốt, so với tưởng tượng của tôi thì còn tốt hơn nhiều.”
Cách anh nhìn cô rất kỳ lạ, giống như trên mặt cô có dính cơm vậy. Trần Tử Dữu rút trong giỏ xách ra một chiếc gương nhỏ, ngay trước mặt anh nhanh chóng xem kỹ mặt mình.
Không có gì cả. Chỉ là khi đi sắc mặt và môi của cô đều tái nhợt nhưng bây giờ môi bị cay nên sưng đỏ lên, gương mặt cũng ửng hồng.
Cất gương đi cô nhìn về phía Giang Ly Thành: “Anh hy vọng nhìn thấy tôi đang hấp hối hay khóc lóc long trời lở đất à?”
Giang Ly Thành hạ mắt xuống: “Tôi chỉ đang nghĩ về sức chịu đựng của chính mình thôi. Khi mẹ tôi vừa mất, mỗi giây mỗi phút tôi đều muốn tàn phá điên cuồng cả cái vũ trụ này, tốt nhất là để người ngoài hành tinh xâm lấn, hủy diệt toàn bộ thế giới đi.”
“Tâm hồn anh méo mó thì có, chính bản thân không hạnh phúc thì muốn người khác cũng chịu đựng như mình.” Cô dùng từ rất khó nghe để kết luận về anh.
Anh không để ý lời nói móc của cô, tiếp tục nói: “Sau đó tôi lấy một khẩu súng, thuê một căn phòng trên lầu hai của khách sạn đối diện tập đoàn Thiên Đức. Ông ngoại cô mỗi ngày đều lái xe qua trước mặt tôi, cách tôi chỉ 40m, ngay trong tầm bắn. Hàng ngày tôi đều tính toán, do dự chọn lựa phương thức nào có xác suất thành công cao hơn.”
Ánh mắt anh bình thản, giọng điệu nhẹ nhàng như đang kể cho cô nghe một câu chuyện xưa nhưng Trần Tử Dữu kinh ngạc há hốc miệng.
“Vì thế có phải cô đã không may mắn khi ông ngoại cô đã sống được đến mười năm sau?”
Cô không phản bác được.
“Hay cô đang tiếc, nếu khi đó tôi đã giết ông ta rồi, hoặc tôi tự sát hoặc bị tử hình, cô sẽ thương tâm vài ngày rồi lại tiếp tục làm thiên kim tiểu thư, sau này tuyệt đối sẽ không đụng phải tôi trên đường?”
Trần Tử Dữu trầm mặc hồi lâu: “Sau đó, anh đã suy nghĩ lại, hủy diệt sự nghiệp của ông so với giết chết ông thì càng khiến anh vui vẻ hơn nhiều?”
“Không. Chỉ là ngay trong nháy mắt trước khi tôi hành động, đột nhiên tôi nghĩ: tội gì vì một lão già mà từ bỏ cuộc đời của mình. Ông ta không còn nhiều thời gian lắm nhưng cuộc sống của tôi còn rất dài. Tôi không muốn chịu thiệt như vậy.”
Trần Tử Dữx gắp một miếng lớn bỏ vào miệng, không quan tâm có tiêu trong đó nên bị sặc đến chảy nước mắt. Cô liên tục ho, không ngừng uống nước nhưng không nói thêm lời nào nữa.
Giang Ly Thành cũng không nói thêm. Hai người cứ vậy im lặng cho đến hết bữa cơm.
Bên ngoài mưa đã ngớt nhưng vẫn tí tách rơi khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Trần Tử Dữu không nhớ được đường về, nhìn trên bản đồ GPS lại không hề có chỗ này làm cô chạy lạc qua nhiều đường. Giang Ly Thành thì chỉ chăm chú nhìn cảnh vật trong mưa bên ngoài cửa xe, chẳng có chút ý muốn giúp đỡ.
Khi xe lại tiếp tục lạc vào một con đường chật hẹp, mặt đường hơi nghiêng, một bên là vực sâu mà mưa lại không ngừng che kín kiếng xe đằng trước, phía trước một mảnh mông lung, cần gạt nước gạt qua khiến tầm mắt rõ hơn trong phút chốc rồi lại mờ mịt. Bên ngoài thì nguy hiểm, bên trong thì bức bối, cô cảm thấy trong lòng nóng nảy, thấp thỏm.
“Anh có sợ tôi chạy đến vách núi không?”
“Cứ thử thì biết thôi.”
Tuy Giang Ly Thành trả lời bình tĩnh nhưng chắc anh không muốn đến chỗ chết cùng cô nên cuối cùng anh chỉ cần nhìn một cái đã an toàn chạy trên đường trở về nhà.
Cái gọi là đường an toàn chưa chắc đã là đường đẹp. Tóm lại, cô đã chạy vô một cái vùng nước. Đường đất lầy lội, cái hố sâu đó được nước mưa đổ đầy nên cô chỉ nghĩ đó là vũng nước cạn, không kịp né nên bọn họ khốn khổ mất cả nửa ngày cũng không đưa được xe ra khỏi chỗ đó.
“Anh cố ý phải không?” Cô hoài nghi nhìn Giang Ly Thành.
“Cô mới là cố ý. Đường rộng như vậy sao lại chạy ngay vào vũng nước này.”
Giang Ly Thành lục tìm trong chiếc hộp để sau xe vài công cụ, vác mấy cục đá to ở ven đường chèn vào bánh xe sau để làm điểm tựa chạy khỏi chỗ đó.
Trần Tử Dữu dù chỉ thấy anh lái Se hai lần, kỹ thuật lại rất kém, đồng thời cho tới bây giờ anh không giống người làm việc nặng nhưng trong mưa, bộ dáng làm công nhân kỹ thuật của anh xem ra rất thành thục.
Cô ở trên xe chờ đợi một lúc phát hiện bên ngoài mưa lại lớn hơn. Cô miễn cưỡng mở cửa xe, ra ngoài giúp đỡ anh.
Hai người ướt sũng trở lại khách sạn, cô gái trẻ vẻ mặt cực kỳ ngưỡng mộ: “Dạo bước trong mưa, hai người cũng thật lãng mạn đó.”
Trần Tử Dữu che dù nên chỉ ướt ống quần còn Giang Ly Thành dầm mưa nên ướt từ đầu đến chân.
Bà chủ và cô con gái đang trèo trên ghế treo mấy đồ trang trí lập tức chạy tới, không kiêng kỵ cô là người ngoài mà phân phó: “Cô đưa vị tiên sinh này lên lầu tắm rửa đi, đừng ngại.”
Và thế là, ngoại trừ căn phòng Trần Tử Dữu đang ở trên lầu, chỉ có một phòng tắm xài chung, không có nước ấm. Cô đành để Giang Ly Thành vào phòng cô, ném cho anh một chiếc khăn lông lớn.
Trước khi tắm anh quay qua nói với cô: “Phiền cô giúp tôi hong khô quần áo.”
“Anh có thể nhờ bà chủ hoặc cô bé kia giúp. Tôi không phải nhân viên ở đây.”
“Trần Tử Dữu, nếu cô đủ thông minh thì tốt nhất nên che giấu cảm xúc của mình, trước khi tôi đi đừng cố khiêu khích tôi.”
“Bây giờ tôi không sợ anh nữa.” Trần Tử Dữu thẳng thừng nói.
Giang Ly Thành cười khẩy, không thèm chú ý tới cô mà cởi áo khoác đi vào phòng tắm, nửa phút sau, quần áo và đồ lót của anh được ném qua khe cửa.
Cô đứng yên một lúc. Cô không có nhiều đồ, hai cái quần đã ướt, giặt còn chưa khô, cô chỉ có thể mặc một chiếc váy lông màu đen. Sau đó cô cầm quần áo của Giang Ly Thành lên, muốn kiếm cái kéo cắt nát cho rồi, tưởng tượng anh sẽ không thể đi được nhưng cô tuyệt đối không muốn lại nhìn thấy bộ dạng khỏa thân của anh dù dáng người anh quả thật không tồi.
Vì vậy, cô đành phải ấm ức mượn cái bàn ủi của bà chủ ủi đồ cho anh, từng món từng món.
Bà chủ và con gái đang bận nên không thể phiền họ được. Hai mẹ con nhìn cô cười mờ ám, chắc chắn là xem cô và Giang Ly Thành như đôi tình nhân đang giận dỗi rồi.
Đây là lần đầu tiên cô ủi đồ cho Giang Ly Thành. Bình thường luôn có quản gia và cả tá người hầu giúp anh, loại việc này không đến phiên cô làm.
Chắc chắn đây cũng sẽ là lần cuối cùng. Nghĩ vậy nên cô đem đồ của anh ủi thật thẳng, kéo một cái ghế đến trước cửa phòng tắm rồi đặt quần áo lên đó. Cô tính xuống lầu giúp bà chủ.
Cô vội vàng xuống giúp vì bà chủ dáng người thấp bé, cô con gái lớn lên cũng không cao, có vài chỗ dù họ có đứng trên ghế cũng không với tới được.
Thấy cô ngỏ ý giúp đỡ, hai người họ giúp cô giữ ghế. Cô con gái ngửa đầu tỏ vẻ thần bí hỏi cô: “Đó là bạn trai của chị hả? Hai người sao không giảng hòa đi. Anh ấy rất đẹp trai, xứng với chị lắm đó.”
Cô gái nói xong vừa lúc Trần Tử Dữu treo xong món đồ cuối cùng, không báo trước liền nhảy xuống, đứng không vững, nghiêng ngả dọa cô gái hét to một tiếng, qxên luôn việc truy hỏi cô về “bạn trai đẹp trai”.
Chắc do lâu rồi cô không chạy bộ buổi sáng, chỉ giúp treo đồ mà đã choáng váng như vậy, còn thêm việc chạy một mạch từ nghĩa trang về trúng mưa, cảm lạnh, lại ăn cay nhiều nên Trần Tử Dữu cảm thấy bụng quặn đau. Cô dựa người vào tường, ôm bụng, bên tai ù ù, chỉ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai mẹ con và miệng nói cái gì đó rồi cẩn thận dìu cô ngồi xuống ghế.
Cô đau đến phát run nhưng vẫn khàn khàn an ủi hai mẹ con: “Không sao, đau dạ dày thôi, một lát sẽ hết.”
Trước kia nếu cô ăn linh tinh hay trời lạnh thì dạ dày sẽ bị đau, đau đến chết đi sống lại nhưng không bao lâu thì khôi phục bình thường.
Nhưng thật ra không chỉ là đau bụng, trong người cô giống như có một chỗ đau đớn không ngừng phát ra, cảm nhận sâu sắc từ bụng cô lan ra từng tế bào toàn thân, lan đến tận dây thần kinh cuối cùng.
Bà chủ vừa giúp cô lau mồ hôi trên trán thì một lớp mồ hôi khác lại xuất hiện. Cô đưa khăn lông ướt cho cô gái rồi nói: “Giúp tôi lấy một ly nước ấm.”
Giang Ly Thành xuống lầu vừa lúc cô gái đang giúp Trần Tử Dữu xoa bụng, cô ta chỉ nhẹ nhàng xoa hai cái Trần Tử Dữu bỗng kêu lên thảm thiết, thanh âm đau đớn đến nỗi khiến chính cô cũng phải nghi ngờ nơi phát ra nó.
Giang Ly Thành chạy như bay đến bên cô, đẩy cô gái ra khiến cô ta vừa sợ vừa giận: “Tôi chỉ muốn giúp chị Tử Dữu đỡ đau thôi mà. Cô ấy bị đau dạ dày.”
Bà chủ cũng bị tiếng hét của cô hù dọa, bỏ luôn cái gì đó đang cầm trong tay hấp tấp chạy tới.
“Gần đây có bệnh viện nào không?” Giang Ly Thành ôm cô lên.
Động tác của anh rất cẩn thận nhưng cô vẫn cảm thấy như bị máy móc nghiền qua, khẽ rên lên.
Anh ôm cô đến nằm xuống ghế salon, cô gái nhỏ cũng đến giúp, cầm chăn đắp lên người cô, giúp cô vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Bất ngờ cô gái cũng hét lên hòa lẫn với tiếng hét chói tai của cô, Giang Ly Thành lập tức ôm cô vào lòng nắm lấy tay cô.
Cô mở mắt chỉ thấy Giang Ly Thành rút tay từ dưới đùi cô ra, bàn tay dính đầy máu tươi.
Bà chủ vội vàng chạy tới: “Trời ơi, sao lại thế này? Vừa rồi sao cô lại nhảy từ trên ghế xuống?”
Cô biết họ nhất định đã cho rằng cô bị sảy thai. Tuy cô không biết đã xảy ra chuyện gì với mình nhưng chắc chắn không phải như họ nghĩ vì hai tuần trước cô vừa hết kỳ kinh. Có lẽ vì ông ngoại qua đời khiến tinh thần cô bất ổn nên bây giờ lại bị sớm.
Cô cố gắng giải thích nhưng mấy lần mở miệng đều không phát ra âm thanh, chỉ biết mình càng lúc càng đau, ý thức mơ hồ, tay cô siết chặt một bàn tay. Cô biết đó là tay của Giang Ly Thành nhưng cô đau đến nỗi không đủ sức buông ra.
Rồi sau đó làm thế nào đến được bệnh viện cô cũng không rõ lắm, chỉ nghe có người nói: “Mời đàn ông ra ngoài.” Cô đau đến run rẩy mà bác sĩ kia còn cố chấp hỏi cô: “Cô có biết mình có một khối u trong tử cung không?”
Cô không trả lời chỉ có thể gật đầu. Bác sĩ muốn cô kiểm tra định kỳ nhưng vì bệnh tình ông ngoại trở nặng nên cô đã quên bẵng việc này.
“Khối u vỡ rồi cần mổ ngay, bằng không sẽ rất nguy hiểm. Cô chọn đi, giải phẫu hay tiểu phẫu?”
Cô được đẩy sang một căn phòng khác. Thần chí ngày càng mơ hồ nhưng không hoàn toàn hôn mê, chỉ là rất đau thôi. Bốn bề rất nhiều âm thanh như từ nơi xa xôi nào đó nhét vào đầu cô. Có một giọng nói khác biệt, chắc là một nữ bác sĩ có tuổi nghiêm khắc.
Bà ta nói: “Không nên vì thai nhi mà từ chối phẫu thuật, anh là gì của cô ấy mà không để chúng tôi phẫu thuật, thế anh nghĩ để cô ấy chết à, anh đã làm cái gì, cô ấy chưa sinh con mà đã đặt vòng tránh thai, có thể cái vòng này đã hại bệnh tình của cô ấy chuyển biến xấu, làm cho cô ấy phải chịu sự đau đớn này, nghiêm trọng hơn nữa là cô ấy có thể sẽ vĩnh viễn không sinh con được nữa, đàn ông chỉ vì khoái hoạt của bản thân mà không thèm quan tâm phụ nữ chết sống ra sao…”
Cô không nghe thấy tiếng của Giang Ly Thành, có lẽ anh cố ý hạ thấp giọng để cô không nghe được nhưng bác sĩ kia chắc chắn đang nói chuyện với anh.
Cô giãy dụa kéo áo bác sĩ, dùng giọng khàn như mắc nghẹn trong cổ họng mà ráng sức nói: “Làm ơn…vị tiên sinh này…chỉ là người qua đường cứu giúp tôi thôi…”
Nghe nói giải phẫu không đau đớn gì nhưng lúc này rõ ràng là gạt người. Thuốc tê tiêm vào rồi nhưng cô vẫn vô cùng đau đớn, dụng cụ lạnh buốt được đưa vào bụng cô, khuấy động, đẩy tới đẩy lui, cô cảm thụ rất rõ ràng. Cô muốn nói cho bác sĩ biết thuốc tê không đủ hiệu lực nhưng thuốc tê lại tác dụng với mặt và môi khiến cô đau đớn không thốt lên được, chỉ có thể rơi lệ.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị bệnh gì nặng, bị thương cũng không nhiều. Cô nhớ năm cô lên 5 hay 6 tuổi, một lần ngã rách đầu nhưng chỉ khâu vài mũi, bà ngoại, mẹ và bảo mẫx già cùng cả đống người trong nhà tụ tập ở bệnh viện huyên náo một hồi. Về sau ông ngoại và cha cũng từ công ty chạy đến, khi đó đầu cô rất đau chỉ muốn được yên tĩnh, cảm thấy bọn họ rất phiền. Thế nhưng bây giờ cô vĩnh viễn không còn cơ hội cảm giác có người thân xung quanh nữa, cho dù trong giấc ngủ cũng không mơ thấy họ, trong giấc mơ của cô chỉ trơ trọi một mình cô mà thôi.
Trong khi tiến hành phẫu thuật, bác sĩ nói cơ quan sinh sản của cô phải được cắt bỏ, cô càng khóc thảm thiết hơn.
Cô vốn không nên giày vò bản thân như vậy. Ngày đó Giang Ly Thành đột nhiên nhắc đến chuyện con cái, cô lập tức cảm thấy nguy hiểm, biết rõ anh muốn gì nhất định sẽ đoạt cho được nên sau khi về nước không lâu, cô đã đến bệnh viện thực hiện các biện pháp tránh thai, nhiều tầng bảo hộ vẫn an toàn hơn.
Khi còn du học cô từng đọc sách về việc phản đối phá thai, mưa dầm thấm đất, cô cũng hiểu được sinh mạng trên đời này không phải vạn bất đắc dĩ thì không ai có quyền phá bỏ. Vì vậy cô tuyệt đối sẽ không để mình mang đứa con mà cô không muốn, nếu không thật sự cô sẽ cùng đường mất.
Phẫu thuật đặt vòng rất đơn giản nhưng cũng xấu hổ, hơn nữa còn hàm nghĩa là cô đã cam tâm tình nguyện cùng Giang Ly Thành dây dưa lâu dài. Cô từng cho rằng bản thân thấp hèn chịu nhục trong bùn lầy để giữ lại ông ngoại thêm vài ngày nữa, ai ngờ căn bệnh tưởng chừng không nghiêm trọng kia lại chuyển biến xấu, chỉ một lần phát bệnh đã đau đớn đến vậy rồi.
Nước mắt liên tục tuôn ra, chảy đến khóe miệng, lỗ tai, trên đầu cô trùm vải nên không ai nhìn thấy được.
Thời gian tiến hành phẫu thuật không lâu, đang lúc hỗn loạn cô được đưa đi, không ngừng di chuyển cho đến khi cô mở mắt ra thì thấy những bóng đèn nhỏ trên hành lang lóe sáng, trước mắt có bóng người lắc lư.
Có người giúp cô lau nước mắt, vuốt tay cô và nhỏ nhẹ hỏi: “Cô đau lắm phải không?” Đó là giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
Trong trạng thái nửa hôn mê Trần Tử Dữu lại lần nữa nhớ đến lần bị thương khi còn nhỏ đó, cô đã rất đau nhưng không rên một tiếng nào, chỉ rơi nước mắt thôi. Ngày đó mẹ cũng giúp cô lau nước mắt và hỏi cô có đau lắm không.
Cô ngơ ngẩn như cảm thấy mẹ đang ở ngay bên cạnh, cô cố gọi mẹ nhưng không thể phát ra được tiếng nào, môi chỉ giật giật.
Có giọng nói xa lạ thốt lên: “Hình như cô ấy muốn nói chuyện. Cô muốn nói gì?”
Người phụ nữ kia nói: “Hình như là gọi mẹ, cô bé đáng thương.”
Lần này thì Trần Tử Dữu đã nhận ra người phụ nữ vừa lên tiếng chính là bà chủ khách sạn. Thì ra bà ấy vẫn còn ở đây.
Lát sau có người cầm tay cô, bàn tay còn lạnh hơn tay cô. Là tay đàn ông, cô biết là ai nhưng cô không còn sức để giằng ra.
Trần Tử Dữu ngủ rất lâu, lần này thật sự cô đã mơ thấy tất cả mọi người trong gia đình, kể cả người cậu cô chưa bao giờ gặp mặt. Lúc nhỏ cô tập tễnh học đi; lớn hơn thì cô bị nhốt trong phòng nhìn người ta chơi đùa, còn mình thì phải học đàn, học ngoại ngữ; khi thành thiếu niên cô múa ba-lê trên mũi chân; khi trưởng thành cô lại không có mục tiêu để phấn đấu. Từng cảnh từng cảnh hiện ra, gia đình cô giống như những người qua đường đứng cạnh bên quan sát, không hề tham dự. Sự thật là người đang nằm mơ là cô đây mới chính là người xem, lẳng lặng nhìn ảo ảnh của chính mình đang diễn kịch câm trên vũ đài cùng với những bức tượng gỗ khắc hình người nhà cô.
Khi cô tỉnh lại đã là ban đêm. Trước giường bệnh lóe lên một chiếc đèn, trong phòng có tiếng nước chảy, tiếng bình dưỡng khí, trên tường có đồng hồ điện tử hiện rõ ngày giờ. Trong giấc mộng cô như đã trải qua cả nửa đời người nhưng trong hiện thực thời gian mới chỉ trôi qua vài tiếng đồng hồ.
Giang Ly Thành ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường, một tay đặt cạnh giường còn tay kia chống lên trán như đang ngủ say. Lần này anh đã quên giấu mình ở nơi phản sáng, chiếc áo sơ-mi trắng không cài hết nút, còn để mở hai nút trên cùng, cả khuôn mặt đều được soi tỏ dưới ánh đèn, cái mũi thẳng tắp và lông mày rậm của anh càng trở nên rõ hơn dưới ánh đèn.
Cô thầm thở dài. Những năm qua, tâm hồn cô đã chết dần, thân thể cũng chết theo, ngay cả những cơn bệnh nhẹ cũng ít. Bệnh đến nỗi phải nằm bệnh viện chỉ có 2 lần, mỗi lần tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy đều là anh.
Phòng này có hai giường bệnh nhưng giường bên kia còn trống, trong phòng chỉ có hai người họ.
Cô thử giật giật cái ống dưỡng khí, kết quả lại động đến vết thương khiến cô đau đớn hít vào một hơi.
Tiếng động vang lên đã đánh thức Giang Ly Thành. Anh mở mắt nhìn về phía cô đầu tiên, cố che giấu sự vui mừng. Ở khoảng cách gần như vậy cô có thể nhìn thấy chính mình qua đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Cô cần gì?” Giang Ly Thành hỏi, giọng nói có chút khàn. Lúc nãy anh đã mắc mưa, có lẽ cũng cảm rồi.
Cô đặt một ngón tay lên môi. Cô rất khát, cổ họng như sa mạc khô nóng dưới ánh mặt trời vậy.
“Ráng chịu chút xíu. Bác sĩ nói 24 tiếng sau mới có thể uống nước. Còn gì nữa không? Gọi bác sĩ nhé?”
Cô mở miệng nhưng nói không ra tiếng, chỉ có thể khoa tay múa chân một hồi.
Giang Ly Thành đưa cho cô một cây bút và một quyển tạp chí, muốn cô ghi lên đó.
Cô thử mấy lần nhưng cũng không cầm nổi cây bút. Cô duỗi tay ra, nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay của Giang Ly Thành vài cái.
Anh hiểu ý cô, mở lòng bàn tay ra.
Trần Tử Dữu dùng ngón trỏ viết lên lòng bàn tay của anh vài chữ: “Thả tôi đi.”
Hiệu quả của thuốc tê còn chưa hoàn toàn tan hết, ngón tay cô định vị không chuẩn xác, viết rất chậm và cũng loạn xạ.
Cô nhìn vào mắt Giang Ly Thành, ở đó trống rỗng vô hồn. Cô nghĩ có thể anh không nhận ra cô viết những gì nên định sửa thành tiếng anh: “Let me go.”
Những chữ đơn giản kia đối với cô lúc này mà nói thì thật sự rất khó khăn. Cô cố gắng viết xong từ thứ hai thì Giang Ly Thành khép tay lại, giữ ngón tay cô trong bàn tay mình, tiếng nói của anh trầm thấp: “Tôi hiểu rồi.”
Khi ấy Trần Tử Dữu không hiểu rằng cuối cùng Giang Ly Thành cũng đã có ý định buông tha cho cô hay vì căn bệnh không ngxy hiểm này đến đúng lúc đã thức tỉnh lương tâm của anh. Chỉ biết là anh đã hứa chỉ cần cô hồi phục anh sẽ để cô được tự do.
Cô ở trong bệnh viện được hai ngày đã dứt khoát đòi xuất viện, vết thương chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ cần động nhẹ cũng đau nhưng bác sĩ trưởng khoa đã đồng ý và cũng giúp cô liên hệ với bệnh viện khác để cô có thể tái khám tại đó.
Vị nữ bác sĩ trưởng khoa đối với cô rất chiếu cố nhưng lại không hề hòa nhã với Giang Ly Thành.
Cô y tá lén nhìn Giang Ly Thành với vẻ mong ước trong khi đang kể cho cô về nữ bác sĩ đó. Bà ấy vốn là một chuyên gia có tiếng tại bệnh viện thành phố nhưng không hiểu vì sao lại chịu đến nơi này, tuy y thuật rất giỏi nhưng lại khó tính, ghét đàn ông nhất là đàn ông đẹp trai. Thêm vào đó, Giang Ly Thành từng nghi ngờ kỹ thuật của bệnh viện này cũng như y thuật của bà ấy nên đã yêu cầu chuyển viện cho cô, có lẽ do đó đã đắc tội lớn với vị chuyên gia này.
Bà chủ khách sạn mỗi ngày đều đến thăm cô, khi cô ra viện cũng mang cho cô một bó hoa dại thật đẹp, nói là con gái bà ấy đã cố ý lên núi hái chúc mừng cô xuất viện. Bà chủ cũng biết một vài chuyện, như chuyện Giang Ly Thành ngộ nhận rằng cô mang thai muốn giữ thai nhi nhưng thật ra cô lại tránh thai hay chuyện anh đã ở bên chăm sóc cô hai ngày mà cô lại nói anh chỉ là người qua đường. Nhưng chính cô cũng không hiểu vì sao bà chủ lại xem cô và Giang Ly Thành như một đôi tình nhân mà chân thành khuyên nhủ: “Hai người trưởng thành đều đẹp như vậy, điều kiện kinh tế cũng tốt, cậu ta đối với cô rất cưng chiều, cô đừng hờn dỗi nữa, cố gắng dưỡng bệnh, sống tốt để sớm có con đi thôi. Con của hai người chắc chắn là rất đẹp.”
Chỉ có nữ bác sĩ trưởng khoa trước sau như một đều khinh bỉ Giang Ly Thành, khó chịu với anh nhưng anh lại không hề so đo, khi cô xuất viện anh còn sai thủ hạ đưa bà ta bao lì xì nhưng lại bị mắng xối xả. Ban đầu thấy có người dám đối xử với Giang Ly Thành như vậy cô cảm thấy rất hả dạ nhưng sau lại có chút bực bội thay anh. Dù nói thế nào anh cũng là khách, là người đem tiền đến cho bệnh viện mà bác sĩ đó lại coi anh như tội phạm vậy.
Trước khi đi nữ bác sĩ còn căn dặn cô: “Phụ nữ cần phải học cách chăm sóc và yêu quý chính mình, không nên tin tưởng ai khác, nhất là đàn ông.”
Từ trong ánh mắt xuyên thấu của bà, Trần Tử Dữu biết bà ấy đã sớm đoán được sự tình, thậm chí còn thấy bất bình thay cho cô. Cô thoáng xấu hổ, nói cám ơn với bà ấy rồi nhỏ giọng hỏi: “Sau này tôi còn có thể có con được không?”
Bác sĩ cho cô xem vài số liệu kiểm tra, trên đó có vài số vượt quá mức cho phép: “Bây giờ có thể còn bình thường nhưng nếu cô cứ tiếp tục hành hạ mình như thế nữa thì rất khó nói.”
Bệnh viện này mới xây, tọa lạc ngay vùng ngoại ô mới giải tỏa, cách chợ trung tâm rất xa. Mấy ngày nay bên ngoài trời lúc nào cũng mưa, nghe nói đường chính dẫn đến chợ vì mưa gió làm hư hại nặng nề nên cần sửa gấp. Ở đây xung quanh đều là núi, đường có thể đi chỉ có đường núi gập ghềnh.
Lái xe phải đi con đường khá xa nhưng lại bằng phẳng, có điều phải lái thật chậm.
Vốn chỗ ngồi của cô là ở phía sau nhưng vì sợ động đến vết thương nên đằng trước và sau lưng đều được lót vài tấm nệm, cả người cũng được thắt dây an toàn. Cô có cảm giác mình như một món bưu kiện được ghi chú phải nhẹ nhàng khi di chuyển, được cố định giữa một đống thứ để giảm xóc.
Xe chạy tới chạy lui trên đường núi như lạc vào mê cung, ngồi không được bao lâu cô đã mỏi mệt, nghiêng trái nghiêng phải, lúc nào cũng được dây an toàn giữ chặt hoặc ngã vào chỗ nệm đỡ kia nên hô hấp không thoải mái.
Khi tỉnh lại cô đã nằm trong lòng Giang Ly Thành , ngồi trên chân anh, ôm quanh eo anh, thân thể không còn bị đè bởi đống nệm nữa.
Cô không hiểu sao tình huống này lại phát sinh đành phải giả bộ như chưa tỉnh, yên lặng nằm trong lòng anh lắng nghe tiếng tim đập của anh.
Người ngồi phía trước hỏi: “Giang tiên sinh, phía trước lại là đường núi. Chúng ta đi hướng tây được không?”
Cách một lớp y phục cô vẫn có thể nghe được từ sâu trong lồng ngực của anh truyền đến một tiếng đáp rất không thật.
“Vậy có thể đến tối mới tới nơi được.”
“Đúng vậy ạ.”
Vì vậy đáng lẽ chỉ cần hai tiếng đi xe nhưng họ phải đi hết cả buổi chiều.
Trần Tử Dữu được Giang Ly Thành đích thân đưa về nhà, đồng thời còn có một người phụ nữ trung niên mặt mũi phúc hậu được cử đến để giúp cô thay đồ.
Gần một tiếng sau cô lại được Giang Ly Thành đưa đi. Vì nữ hộ sĩ nói cách nơi Trần Tử Dữu ở 10m đang có công trình, tiếng ồn rất lớn, có lẽ phải mất hơn 10 ngày, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi và hồi phục của người bệnh nên cần phải đổi chỗ ở.
Lúc đầu cô một mực từ chối người do anh cử đến để giúp cô, cũng từ chối nơi anh an bài để cô tĩnh dưỡng nhưng Giang Ly Thành bỉnh thản nói: “Dù là sách mượn từ thư viện bị làm hư hại cũng phải sửa lại cho đẹp rồi mới trả được, huống chi là con người.”
Cô không từ chối nữa, thu dọn ít đồ đạc rồi rời đi cùng họ vì cô biết có từ chối cũng vô ích.
Có điều anh đã xác nhận thân phận tự do của cô rồi, chỉ cần cô đủ sức để bỏ đi thì lúc nào cũng có thể đi.
Hiện cô quả thật không đủ sức để đi, cô không muốn ngược đãi chính mình. Hơn nữa bác sĩ đã nói nếu cô còn giày vò bản thân thì có thể cô sẽ không có con được nữa. Vì thế cô đành tuân theo sự sắp xếp của anh.
Không chỉ không đủ sức ra đi mà ngay cả sức ngăn Giang Ly Thành bước vào nhà cô cũng không có, đành để anh bế cô lên lầu. Nhưng anh chỉ dừng lại ở phòng khách, không khăng khăng bước vào phòng ngủ của cô.
Khi cô thu xếp xong vài món đồ tùy thân, bước ra vừa đúng lúc bắt gặp Giang Ly Thành đang chăm chú nhìn ngăn tủ của cô. Đó là tủ đựng rượu, chỉ khác là tủ nhà người ta là tủ rượu còn tủ của cô lại đựng hàng tá chai nước hoa đủ hình đủ kiểu, trong suốt long lanh, rực rỡ muôn màu. Anh ngây người nhìn thật lâu rồi nói: “Quả nhiên tôi đã đoán đúng, cô thật là có sở thích kỳ quái.”
Khi xuống lầu cô không chịu để ai dìu, cẩn thận nắm tay vịn cầu thang kiên trì bước từng bước một xuống.
Nơi Trần Tử Dữu nghỉ ngơi là một biệt thự nhỏ hai tầng tọa lạc tại nơi non xanh nước biếc, thanh tĩnh, yên ắng. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô tới nơi này nên không có chút ấn tượng.
Nữ hộ sĩ chuyên nghiệp kia mỗi ngày đều chu đáo chăm sóc cô, ngoài ra còn phụ trách luôn cả việc nấu cơm, quét dọn nhà cửa.
Giang Ly Thành rất giữ chữ tín, sau đêm đến thăm đầu tiên, về sau rất ít khi quấy rầy cô. Sáng cô được ngủ trễ, bỗng nhiên phát hiện có một người đang phơi nắng hóng gió ngoài ban công, không biết thời gian còn lại trong ngày anh ở đâu, cô cũng không bận tâm.
Cô ở cùng Giang Ly Thành đã trọn một tuần, bình an vô sự. Trước khi đi, cô nghĩ nếu quá trình quen biết của hai người bình thường hơn, nói không chừng việc ở bên nhau cũng sẽ không quá khó khăn như vậy. Chẳng qua là, nếu thời gian có thể quay trở lại, chắc chắn cô sẽ hy vọng không bao giờ quen biết anh.
Ngày đầu tiên anh đến, cô đang ngủ, sau đó nữ hộ sĩ mới báo cho cô biết.
Ngày hôm sau anh đến, cô đang giả bộ ngủ.
Ngày thứ ba anh đến, cô chưa kịp giả bộ ngủ nên đành phải nói với anh một câu.
Anh hỏi: “Có cảm thấy tốt hơn chút nào không?”
Cô nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Ngày thứ tư anh đến, cô đang cố gắng xâu lại chuỗi hạt châu đã bị dứt.
Vòng châu màu sắc biến hóa kỳ lạ này là món quà cuối cùng mẹ cô tặng, mỗi hạt đều bao phủ nhiều vân mềm mại trông rất đẹp. Hôm nay cô làm đứt vòng châu nên phải nằm bò trên đất tìm lại từng hạt.
Lúc đi cô chỉ có vài phút để thu dọn đồ đạc nên vội vàng mang hết tất cả những gì người thân để lại cho cô, làm thế cô có cảm giác họ sẽ phù hộ cho cô.
Cô mang theo chuỗi hạt châu mẹ tặng, cúc áo của cha, chiếc vòng bằng vàng của bà ngoại, một hộp đựng thuốc lá bằng men sứ tinh xảo cô lấy từ chỗ ông ngoại về.
Giang Ly Thành bước vào đứng nhìn cô dùng một cây kim cố xâu những hạt châu lại, không ai ngó ngàng gì đến anh.
Dưới sự quan sát của người khác cô lại bị hồi hộp, hiệu quả càng kém hơn. Mười phút trôi qua mà cô chỉ mới xâu được có hai hạt.
Cô cũng cảm thấy lạ, ngón tay cô bình thường rất linh hoạt nhưng xâu hai sợi đã thấy khó khăn, thật không hiểu sao người ta có thể xâu được bốn sợi vào một cái lỗ bé xíu như vậy được.
Giang Ly Thành ho nhẹ một tiếng, đứng lên bước về phía cửa ra vào. Trần Tử Dữu còn tưởng anh đã chán nên định bỏ đi nhưng anh lại mở cửa nói vọng ra: “Tìm cho Trần tiểu thư một sợi dây câu cá hoặc cái gì đại loại thế. Hai tấc là đủ rồi.”
Đồ anh yêu cầu nhanh chóng được đưa đến. Giang Ly Thành gấp đôi sợi dây câu cá lại, kẹp hai sợi dây pha lê ở giữa rồi đưa cho cô. Dùng cách này cô dễ dàng xâu hết toàn bộ số hạt châu vào bốn sợi dây một lúc.
Cô vụng về thắt lại bốn sợi thì Giang Ly Thành nói: “Thắt hai sợi một, làm hai nút, xác suất rơi ra rất nhỏ.”
Trần Tử Dữu cảm thấy thật mất mặt, rõ ràng cô thuộc lòng lý thuyết nữ công gia chánh mà lại thua một tên đàn ông. Mặt cô dần nóng lên nhưng ngoài miệng cũng không khiêm tốn: “Không ngờ anh là đàn ông mà lại quá am hiểu ‘loại chuyện’ này đấy nhỉ.”
Giang Ly Thành nói: “Tôi cũng không ngờ cô đường đường là phụ nữ mà ‘loại chuyện’ này lại không biết.”
Trần Tử Dữu không nói được nữa, đem chuỗi hạt châu ướm lên cổ tay, vừa xoay người tính xem lại dưới gầm giường thì lại động đến vết thương, đau đến nín thở.
“Làm sao vậy?” Giang Ly Thành hỏi.
“Hình như thiếu một hạt.”
“Chiều dài này không phải vừa rồi sao?”
“So với lúc trước còn thiếu một hạt. lúc trước tôi đeo khá rộng.”
“Cô không biết thật sự là có bao nhiêu hạt châu sao?”
“Không biết.”
Nét mặt Giang Ly Thành lộ vẻ kỳ quặc, cô lại cảm thấy mất mặt, cũng không tiện nói chiếc vòng này đối với cô rất quan trọng.
Giang Ly Thành kiên nhẫn giúp cô kiếm xung quanh vẫn không tìm được.
“Rất quan trọng à? Ban trai cũ tặng?” Giang Ly Thành dùng một ngón tay giơ chiếc vòng ra trước ánh sáng soi xét.
“Di vật của mẹ tôi.” Trần Tử Dữu cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, hy vọng anh mau trả lại cô.
Giang Ly Thành vốn chỉ thờ ơ nhìn qua, thuận miệng hỏi một câu nhưng nghe xong lại cẩn thận nhìn thật lâu, lâu đến mức Trần Tử Dữu phải níu tay anh giật lại chuỗi hạt.
“Không ngờ mẹ cô lại có món đồ mộc mạc như vậy.” Giang Ly Thành nói.
Trần Tử Dữu nhớ lại hình bóng của mẹ. Hình ảnh hiện lên trong đầu cô đã có chút mơ hồ nhưng dùng từ “mộc mạc” thì không hợp chút nào, bà vĩnh viễn mỹ lệ, cao quý và ưu nhã.
Cô từng mơ hồ suy đoán nguồn gốc của chuỗi hạt này nhưng lại không muốn theo đuổi bí mật của mẹ. “Anh nói ‘mộc mạc’ có nghĩa là ‘tầm thường’ đó hả?”
“Những hạt châu này đã mòn, hẳn là cô thường xuyên đeo nó.” Giang Ly Thành không để ý tới thái độ gây hấn của cô, “Nhưng kỳ lạ là, tất cả hạt châu đều như được đẽo từ cùng một tảng đá, không tầm thường chút nào.”
Trần Tử Dữu vốn định hỏi thêm nhưng cô không muốn biểu lộ sự hứng thú đối với lĩnh vực nghề nghiệp của anh nên lại quay về giường, trùm chăn che kín cả mình lẫn chuỗi hạt.
Ngày thứ năm cô lại đang ngủ, từ lúc mặt trời còn chưa xuống núi đến tận đêm khuya. Tỉnh lại thì rất khát, tự xuống giường rót nước uống.
Ngoài cửa sổ trăng rằm sáng như viên ngọc lớn, gió thổi qua khiến hoa lay động, màn đêm yên tĩnh. Cô mặc bộ đồ ngủ mềm mại bằng vải tơ mỏng đứng trên ban công ngắm trăng.
Các ban công của biệt thự tương thông với nhau. Cô vừa ra ngoài thì thấy Giang Ly Thành đang lười biếng nằm trên ghế cách đó không xa, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt tựa như hòa hợp cùng ánh trăng. Hóa ra mấy tối nay anh đều ở chỗ này.
Cô cũng ngẩng đầu ngắm trăng và dựa vào lan can ngắm vườn hoa dưới lầu, đầu xuân nhiều loài hoa đã chớm nụ, gió đêm thổi tới mang theo hương hoa nồng nàn, thoang thoảng chút hương vị của rượu nho. Đó là do anh đang uống rượu thưởng nguyệt đây mà, thật thi vị.
Hai người không ai nói chuyện, mỗi người tự chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Trần Tử Dữu ngẩng đầu ngắm trăng cúi đầu thưởng hoa đến lúc cổ mỏi nhừ, nhìn thẳng phía trước chỉ có bóng cây mờ ảo, xoay người cũng chỉ có thể thấy được một màu trắng bạc dưới ánh trăng, màu vàng của bức tường hoặc màu xanh nhạt của bộ đồ trên người Giang Ly Thành.
Cô nhận ra anh cũng đang nhìn cô thì quấn chặt áo choàng tiến lại gần anh: “Mời tôi một ly được không?”
“Bác sĩ của cô cho phép cô uống rượu sao?”
“Một ít thì được.”
“Cô không thích thì đừng lãng phí rượu của tôi.” Giang Ly Thành vẫn duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích.
Trần Tử Dữu trở về phòng lấy một chiếc ly khác đến trước mặt anh tự rót nửa ly. Giang Ly Thành không ngăn cản, chỉ nhìn cô.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh cô uống hai hớp là hết nửa ly rượu, liếm sạch giọt cuối cùng đọng trên khóe môi rồi đặt ly xuống.
“Cô thích loại rượu này sao?”
“Trước giờ vẫn thế.”
Anh nở nụ cười, nói với cô: “Đây là bình rượu cuối cùng khi mẹ tôi còn sống đã làm, tôi đã mất rất nhiều công sức giữ đến giờ, chất rượu đã trở nên là lạ rồi nhưng vẫn không thể vứt bỏ được. Muốn thêm không?”
Trong đầu Trần Tử Dữu nhanh chóng hiện ra hình ảnh cô gái kia, thân mặc một bộ đồ trắng, xinh đẹp tuyệt trần. Rượu từ miệng cô đang từ từ rót xuống dạ dày như có linh hồn của nó khiến cô rùng mình một cái.
“Không phải rượu nho để càng lâu càng ngon sao?” Cô lên tiếng giữa bầu không khí lạnh lẽo, phá vỡ sự im lặng nặng nề.
Giang Ly Thành dùng ánh mắt như đang ngắm động vật quý hiếm để nhìn cô. Vì vậy cô biết có lẽ cô vừa nói một câu mà theo cách nói của anh, chính là ngu ngốc, không tương xứng với danh hiệu thục nữ và xuất thân danh giá của cô.
Chỉ có điều lần này anh không châm chọc cô, chỉ nhắm mắt lại kiên nhẫn dùng cách thức dễ hiểu nhất giảng giải cho cô: “Rượu tốt phải được đặt trong điều kiện bảo quản nghiêm ngặt mới giữ được lâu, đa số rượu không thể giữ quá lâu, nhất là vang trắng, một loại rượu ít năm, phần lớn đều phải dùng trong vòng một, hai năm. Nếu không rượu để quá hạn sẽ biến chất. Rượu nho tự trưng cất thì thời hạn còn ngắn hơn.”
“Rượu nho cũng có sinh mạng sao? Vậy bình rượu lần trước anh uống so với tuổi của vang trắng thì giống như ông bà rồi.”
“Cô rất thông minh, có một người phụ nữ từng viết về rượu đã so sánh phụ nữ với vang trắng. Ví dụ như vang mới làm mùi vị tươi mát như thiếu nữ; một, hai năm sau sẽ như thiếu phụ; lâu hơn nữa sẽ già cỗi nhưng vẫn đa tình… Tuy vậy những chai rượu hai mươi mấy năm có thể có nhưng khó lấy được, dĩ nhiên là không thể dùng tiêu chuẩn thông thường để đánh giá.” Thầy giáo Giang bình thường không nhiều lời nay lại nói chuyện hào hứng, lại còn có biểu lộ vui vẻ như vậy.
Kiểu giảng giải về rượu này đối với cô rất mới lạ nhưng hai chữ “thiếu nữ”, “thiếu phụ” này lại chạm đến nỗi niềm riêng nên cô cố ý hỏi: “Tôi thắc mắc rượu hư rồi sao lại so với phụ nữ được.” Trong lòng cô thầm nói, anh phải nói cho rõ tôi là loại phụ nữ nào.
“Là loại phụ nữ đầu thai nhầm chăng? Vậy nên lần sau nếu có đầu thai nhớ hối lộ trước với diêm vương nhé.” Giang Ly Thành quả nhiên nhìn thấu tâm tư cô, không bối rối trả lời.
“Anh không phải là không tin có kiếp sau đó sao?”
“Tôi có nói vậy à?”
Ngày thứ sáu Giang Ly Thành tới thì Trần Tử Dữu vừa tỉnh ngủ.
Gần đây ngày đêm của cô bị đảo lộn hết cả. Sau ca phẫu thuật, đêm cô ngủ không ngon giấc. Trong bóng tối cô luôn có ảo giác, tai nghe nhầm, đèn mở sáng trưng lại không ngủ được, đành phải ngủ ban ngày. Nhưng ban ngày ngủ đủ rồi thì đêm đến lại càng không thể ngủ.
Cô không muốn phiền phức nên không dám kể với hộ lý chuyện này. Người kia khi nghe hộ lý nói cô hay mất ngủ vào ban đêm và phải ngủ bù vào ban ngày là do thể chất suy nhược thì liền mời đầu bếp danh tiếng về dinh dưỡng đến nấu đồ bổ mỗi ngày cho cô nhưng bổ quá lại làm cô chảy máu mũi.
Trong giấc mơ cô lại liên tiếp gặp người thân của mình. Trước kia cô từng khao khát được gặp lại họ trong mơ nhưng giờ cô thà không được gặp vì trong mơ, họ luôn mang vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, không bao giờ hỏi han cô, càng không cười với cô, dường như không quen biết cô vậy.
Cô xuống giường rót một ly nước rồi quay sang hỏi Giang Ly Thành: “Anh có từng sợ tối và gặp ác mộng chưa?”
Vừa tỉnh lại, cô đã gặp ngay Giang Ly Thành. Dù nằm ngủ ban ngày cô cũng có thể gặp phải giấc mộng vắng lặng và hiu quạnh này.
“Lúc nhỏ từng có.”
“Sao vượt qua được?” Nước nóng, Trần Tử Dữu rót socola vào ly, quấy đều lên.
Giang Ly Thành xem ra hôm nay tinh thần cũng không tốt, chỉ cái ly trong tay cô nói: “Tôi cũng muốn một ly như vậy.”
Trần Tử Dữu thầm nghĩ cũng được, trước đây anh giúp cô rót rượu, một ly socola đổi lấy một ít phương pháp làm rượu cũng tương đối có lợi, hơn nữa bột socola là dùng tiền của anh để mua cho nên cũng chẳng có gì đáng phải so đo.
Khi cô đưa cho Giang Ly Thành một ly socola nóng, anh chân thành cho cô biết cách tốt nhất để vượt qua chính là xem phim kinh dị, phim càng kinh dị càng có hiệu quả, xem xong sẽ phát hiện thực tế so ra lại tốt đẹp hơn nhiều.
Trần Tử Dữu cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục. Khi Giang Ly Thành vừa định uống thì cô thản nhiên nói: “Anh đoán coi khi nãy tôi có nhổ nước miếng vào ly nước của anh không?”
Giang Ly Thành uống cũng không được, không uống cũng không xong, anh suy nghĩ một chút rồi nhét cái ly của mình vào tay Trần Tử Dữu, sau đó lấy luôn cái ly của cô.
“Chắc anh chưa xem “Anh hùng xạ điêu” nhỉ. Có đoạn Hoàng Dung và Âu Dương Phong cùng ăn thịt dê ấy.” Trần Tử Dữu nói xong thì chép miệng một cái, cẩn thận thổi ly socola nóng anh vừa đổi để nó nguội bớt.
Dĩ nhiên Giang Ly Thành không thể thích ứng kịp với sự hài hước của cô, mặt không đổi sắc anh nói: “Tôi xem rồi, cả phim cả sách.” Sau đó anh lấy lại cái ly trên tay Trần Tử Dữu, lại nhét cho cô cái ly kia.
Mấy ngày liên tục tâm trạng luôn lo lắng, hôm nay đột nhiên Trần Tử Dữu lại cảm thấy thư thái. Tâm tình vui vẻ, trước mặt anh cô uống sạch cái ly bị đổi qua đổi lại kia, chờ anh đi khỏi cô không kiềm nén được mà cười nắc nẻ, cười đến nỗi vết thương trên bụng cũng bị đau.
Đêm hôm đó cô buồn chán bèn lên mạng download một bộ phim kinh dị nổi tiếng bản đẹp. Màn hình máy tính quá nhỏ, cô dùng màn hình TV lớn để xem, âm thanh và hiệu ứng hình ảnh tốt hơn nhiều. Cô loay hoay chỉnh tới chỉnh lui cả nửa ngày cũng không xong, nhờ hộ lý giúp cũng không được, về sau hộ lý gợi ý cô gọi Giang Ly Thành đến giúp.
Bộ phim này quả nhiên mới khúc dạo đầu đã sởn tóc gáy, một không khí âm trầm kinh hãi.
Giang Ly Thành đứng dậy muốn ra ngoài thì bị cô gọi lại: “Này.”
“Sao?”
“Phim này kết thúc có hậu không?”
“Cứ xem rồi sẽ biết.”
Trần Tử Dữu còn lại một mình cuộn người trên salon cắn móng tay. Trên màn hình một người phụ nữ đột nhiên hét lên, âm thanh chói tai đâm thủng màng nhĩ, vô cùng thê lương, cứ như cô cũng đang ở hiện trường ấy: “Á…” cô hoảng sợ run rẩy kịch liệt.
Giang Ly Thành nửa cười nửa không: “Không phải cô sẽ không dám nhìn đó chớ?”
Trần Tử Dữu tiếp tục cắn móng tay, không nói lời nào nhưng trong lòng thì thầm mắng anh.
Giang Ly Thành đẩy cửa rời khỏi, cô lại trở về giường ôm chăn mền gối đầu xuống, bọc toàn thân lại, như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn. Cô thật sự rất sợ nhưng nhìn phần đầu mà không coi đến khúc cuối thì lại càng sợ hơn nên nhất định cô phải kiên trì đến cùng.
Mười phút sau Giang Ly Thành quay trở lại, trong tay cầm một xấp giấy tờ: “Tôi không nhớ kết thúc của phim này nên muốn coi lại lần nữa.”
Vì vậy Trần Tử Dữu và Giang Ly Thành đã cùng ngồi xem hết cả bộ phim.
Cô chuyên chú nhìn vào màn hình, không trao đổi gì với Giang Ly Thành. Nhưng có người ngồi cùng thì lá gan của cô lại lớn hơn, những hình ảnh khi nãy đáng sợ thì bây giờ giống như giả tạo, thậm chí cô còn có hứng nghiên cứu bối cảnh và thuật hóa trang nữa. Đợi đến phần cuối của bộ phim thì cô đã cảm thấy bộ phim này thật dở tệ làm cho người ta mệt mỏi rã rời, chẳng kinh dị chút nào, cô chỉ muốn ngủ một giấc.
Quay đầu lại nhìn Giang Ly Thành, chẳng biết anh đã nằm ngủ ngon lành từ lúc nào, giấy tờ rơi đầy trên đất.
Cô đi qua nhặt từng tờ lên, lấy tay đẩy Giang Ly Thành ra. Anh hơi nhíu mày, điều chỉnh tư thế ngủ nhưng không hề tỉnh lại.
Trần Tử Dữu đấu tranh nội tâm một lúc rồi mới nâng chân anh đặt lên salon, lót một cái gối xuống dưới đầu anh, rút cái chăn dự bị ra đắp cho anh.
Được rồi, đây sẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, coi như là cảm ơn vì anh đã cùng cô xem phim kinh dị. Trần Tử Dữu tự giải thích với chính mình như thế, sau đó tắt đèn, chui vào chăn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay quả nhiên cô không còn mộng mị thấy người thân sắc mặt lạnh lùng hay đờ đẫn gì nữa.
Ngày thứ bảy Trần Tử Dữu nói với Giang Ly Thành, cô muốn về nhà.
Giang Ly Thành không ngăn cản, anh chỉ hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu tôi…”
Cô ngắt lời anh: “Xin đừng đưa ra bất cứ giả thiết nào. Ngoài tự do ra cái gì tôi cũng không cần.”
Khi Trần Tử Dữu đi, Giang Ly Thành không hề bước xuống lầu.
Khi tới cô chỉ mang theo ít đồ nên chỉ cần năm phút cô đã thu dọn xong tất cả.
Hộ lý muốn cùng cô về nhà để chăm sóc cô nhưng cô nhẹ nhàng từ chối: “Tôi có thể tự chăm sóc mình mà.”
Giang Lưu lái xe đưa cô về. Từ lúc đứng dưới lầu cô đã không hề quay đầu lại nhưng khi xe chạy đến cánh rừng thì qua khóe mắt cô chợt trông thấy dường như trên ban công tầng hai của căn biệt thự có một bóng áo trắng đang đứng. Cô quay đầu sang một bên để hình ảnh ấy không nằm trong tầm mắt của cô nữa