Sương mù lúc bình minh

Chương 11: Chung sống


Bạn đang đọc Sương mù lúc bình minh – Chương 11: Chung sống

       Dạo gần đây Trần Tử Dữu chiếm được không ít sự đồng cảm.            Công ty của cô đầu năm vừa đưa ra kế hoạch đánh giá tiền thưởng, trong đó tồn đọng rất nhiều điều không hợp lý, mọi người kháng nghị nhưng vô hiệu, chỉ có thể thuận theo. Kết quả là Trần Tử Dữu vô tội bị trúng đạn đầu tiên.            Hơn nửa năm nay phần lớn cô đều làm theo chỉ thị cấp trên, ngoại trừ hạng mục của tổ thì sếp cũng chỉ giao cho cô các việc lặt vặt, bây giờ vì lý do không thể nói, hạng mục trên lại bị ngưng. Căn cứ vào kế hoạch đánh giá mới này thì hơn nửa năm  tiền thưởng của Trần Tử Dữu đã bị mất trắng. Cô vốn hy vọng có thể nhận được một số tiền thưởng lớn.            Vì vậy các đồng nghiệp tốt bụng an ủi cô: “Tiền tài là vật ngoài thân, vàng bạc mất đi còn tìm lại được.” Cứ làm như cô vừa gặp cướp, mất trắng tất cả chi phiếu và thẻ tín dụng vậy. Sếp cũng nói: “Tiểu Dữu, cô phải thông cảm cho cấp trên, lợi ích cá nhân phải phục tùng đại cuộc.”            Còn vị sếp trẻ tuổi mới nhậm chức của cô thì gọi cô vào văn phòng nói chuyện rất thành khẩn: “Tuy đây không phải là quyết định của tôi nhưng tôi vẫn muốn nói tiếng xin lỗi.”            Trần Tử Dữu cảm thấy khó xử. Cô muốn nói mình không sao, sợ người khác cảm thấy cô ra vẻ nhưng muốn cô phải giả vờ rộng lượng cô làm không được, đành phải nhẫn nại tiếp nhận sự quan tâm động viên của cấp trên và các đồng nghiệp. Cô làm việc để có thể nuôi sống chính mình, để cuộc sống của cô không đến mức bi ai. Đối với tiền thưởng, có hay không cũng chẳng giúp được gì nhiều nên cô thật sự không quan tâm.            Có lẽ để đền bù tổn thất cho cô, danh sách những người đi hiến máu lại dành cho cô. Cái gọi là “hiến máu” thật ra có thể nói là phúc lợi, nhân viên công ty đi hiến máu có thể làm kiểm tra tổng quát, được phát hai ngàn tệ, còn được thêm bảy ngày nghỉ. Cho nên danh sách cũng giống như danh hiệu nhân viên tiên tiến, đều rất được hoan nghênh.            Vì chuyện này mà cô lập tức từ người được đồng tình lại biến thành người bị ghen ghét, ánh mắt mọi người nhìn cô đều đổi khác.            Trần Tử Dữu không ngờ lại bị nhiều người ghen tức đến thế, khoản tiền kia cô đem quyên vào kinh phí hoạt động chung, chỉ lấy bảy ngày phép. Bảy ngày có xen lẫn Chủ nhật nên cô có thể nghỉ ngơi suốt mười một ngày, thật là chuyện tốt.            Trần Tử Dữu trước đó cũng nhiều lần tham gia “nghĩa vụ hiến máu” nhưng vì cô thể trọng không đạt tiêu chuẩn hoặc huyết áp quá thấp mà bị từ chối ngay vòng đầu. Bây giờ hiến máu kiểm tra hết sức phức tạp thì cô lại được thông qua nhưng bác sĩ nói với cô, trong tử cung có một khối u nhỏ, không có gì đáng ngại nhưng đề nghị cô làm kiểm tra kỹ hơn.            Cô hiến máu xong, nằm trong phòng tĩnh dưỡng đấu tranh tâm lý, cuối cùng quyết định đặt một cuộc hẹn trước.Hai ngày sau cô đến một bệnh viện chuyên khoa danh tiếng ở một nơi xa xôi tĩnh lặng, chờ đợi hồi lâu không có gì đáng ngại cô đứng dậy, chào bác sĩ ra về.            Trong sân sau của bệnh viện, hoa hướng dương nở rộ vàng rực một góc sân, mạnh mẽ tươi tốt hướng về phía mặt trời. Cô khó có được hào hứng như vậy liền muốn chụp vài tấm hình bằng di động. Cô đang chăm chú chọn các góc độ của hoa hướng dương, đột nhiên rùng mình một cái, quay đầu lại.            Cô rất tin vào giác quan thứ sáu của mình, từ nhỏ năng lực này đã từng giúp cô thoát được nhiều tai họa nhưng chẳng hiểu sao khi lớn, năng lực này lại mất linh, không kịp nhắc nhở cô rời xa con người không nên chọc tới kia.            Chuyện này bây giờ lại lập lại, khi cô quay đầu lại thì trông thấy một người bộ dáng như viện trưởng trong mấy tấm hình treo trên tường của bệnh viện, cùng đi còn có một người dáng thon dài mặc tây trang, đi giày da từ cửa sau bệnh viện đi tới, vừa đi vừa trò chuyện, mặc dù vị khách kia vừa ra liền đeo kính râm lên nhưng đó không phải Giang Ly Thành thì là ai?            Trần Tử Dữu lập tức ẩn mình sau những bông hoa hướng dương, không dám quay đầu lại. May mắn hôm nay cô mặc áo sơ-mi màu vàng nhạt và quần jeans màu xanh, rất có tính ngụy trang. Hơn nữa, bọn họ nói chuyện rất chăm chú, trong vườn lại có nhiều hoa quý, bọn họ không cần chú ý đến một góc khuất như vậy.            Trần Tử Dữu nghĩ trong đầu, Giang Ly Thành thật sự quá hạ thấp giá trị của mình rồi, nếu bị bệnh thì có thể trực tiếp đến những bệnh viện của nước ngoài, sao lại hạ mình đến cái bệnh viện nhỏ xíu này chứ. Thế nhưng khi thấy bộ dáng viện trưởng nói chuyện cùng anh, rõ ràng là cung kính coi anh như khách quý, cô phát lạnh, nghi ngờ bệnh viện này có sự đầu tư của anh. Sau này cô tuyệt đối sẽ không tới đây nữa dù rất thích cách phục vụ ở đây. Sau đó cô lại nghĩ, cách ăn mặc thế kia mà không đi cổng chính lại đi cổng sau, ở nơi nhỏ bé này cũng gặp, quả nhiên trời sinh anh và cô tương khắc mà.            Mấy phút sau, Trần Tử Dữu không thấy động tĩnh gì liền nhanh chóng rút lui khỏi cái nơi nhìn có vẻ an toàn nhưng lại ẩn dấu nguy cơ này, đi qua đại sảnh bệnh viện, bước nhanh đến bãi đỗ xe.            Trần Tử Dữu mở điều hòa, khép mắt lại. Khi nãy cô phơi nắng dưới ánh mặt trời, vừa  ngồi vào thì trong xe nóng như lò hấp, trước mắt cô một trận quay cuồng không nhìn rõ thứ gì, ra khỏi bệnh viện cô lại quên đeo kính râm.            Khi mắt cô và nhiệt độ đều bình thường trở lại, cô khởi động xe, chuẩn bị nhanh chóng chạy xa khỏi cái bệnh viện vốn ấn tượng rất tốt nhưng bây giờ lại cảm thấy có hơi hướm kỳ quái này.Thế mà sao lại có thể xui xẻo đến vậy, ngay khi cô cho rằng thời khắc nguy hiểm đã qua, cô nhìn qua kính chiếu hậu lại thấy người cô tưởng đã rời đi, Giang Ly Thành, lại đang cùng viện trưởng đi ra từ bệnh viện, sau đó viện trưởng nắm tay anh, khẽ khom người hành lễ, dáng điệu lịch sự, trang nghiêm, có vẻ lúc này là đi thật.            Trần Tử Dữu nhấn mạnh chân ga, lao xe đi. Cô cách bọn họ mấy trăm mét, xe của cô cũng không nổi bật, Giang Ly Thành hẳn là không phát hiện được. Chỉ hy vọng như thế.            Cô thuận lợi chạy ra khỏi cửa chính bệnh viện, chạy qua đèn giao thông thứ nhất, nguy hiểm hình như đã qua. Cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại lại vang lên, trên màn hình không hiện số.            Cái này thật sự sánh được với phim kinh dị mà. Cô để nhạc chuông cô thích nhất nhưng lúc này khúc nhạc lại làm cô khó chịu. Khi lái xe cô rất ít khi nghe điện thoại, vì sợ gặp chuyện không may nên cô giả bộ không nghe thấy.            Cuối cùng tiếng chuông cũng dừng lại, Trần Tử Dữu vừa thở ra một hơi thì tiếng chuông lại vang lên. Cô đếm thầm, đếm tới mười hai, rốt cục không thể không một tay lái xa một tay  tiếp điện thoại, đầu bên kia chỉ có ba chữ thanh âm lạnh lẽo, không chút cảm xúc: “Trần Tử Dữu.” Sau đó liền ngắt máy.            Cô bỗng nhiên nhớ tới những nhân vật ngày xưa trong đêm khuya thanh vắng kêu danh tính hồn phách của yêu ma quỷ quái nào đó.            Giống lợn đực tùy tiện động dục! Trần Tử Dữu ác độc lặp đi lặp lại những chữ này hai lần, cố gắng từ vẻ mặt ảo não khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt bình thường. Sau đó cô đỗ xe lại bên đường.            Tình huống này nằm ngoài dự đoán. Trước khi cô nghỉ hai tuần mới vừa cùng anh “hẹn hò” một lần, chuyện này vốn là không sắp đặt trước, cô có ít nhất nửa tháng tự do nên vốn tưởng rằng kỳ nghỉ dài ngày này sẽ được thanh tĩnh.            Tần số xuất hiện của anh cùng chu kỳ sinh lý của cô càng lúc càng giống nhau. Vốn kinh nguyệt cô không đều, mỗi lần đến ngày cô phải uống một đống thuốc Đông y sắc sẵn. Từ hai năm qua tần số xuất hiện của anh cơ bản là cố định, chu kỳ sinh lý của cô cũng dần bình thường, thông thường anh tới trước, chờ khi anh đi, thời gian chuẩn xác không cần dùng thuốc cũng không cần uống thuốc tránh thai, kế tiếp là ba ngày tự do, nhẹ nhàng khoan khoái của cô. Nhiều lần như thế.            Bởi vậy, chỉ cần Giang Ly Thành đừng đột nhiên xuất hiện, trong lòng cô đã đem anh đánh đồng với dược liệu hay vật phẩm chữa trị nào đại loại thế,  v.v….            Trần Tử Dữu vừa ngoan ngoãn ngồi vào sau xe Giang Ly Thành, nhìn ngón tay, vừa tiếp tục sáng tác “Một cây ích mẫu tươi tốt hấp thụ tinh hoa ngàn năm hóa thành nam nhân nhưng tu luyện không tinh nên gây họa cho nhân gian” đại ý là chuyện tình yêu tiên-yêu, Giang Ly Thành thì đang xem một bản văn kiện.            “Cô đến bệnh viện làm gì?” Anh trực tiếp hỏi, ánh mắt còn đặt trên văn kiện.            “Hả? . . . . . . Thăm bạn.” Đang mải mê suy nghĩ, Trần Tử Dữu suýt nữa bị câu hỏi đột ngột của anh hù dọa, thuận miệng nói tùy tiện. Cô chẳng muốn giải thích nhiều, huống chi hôm nay tài xế lái xe phía trước không phải Giang Lưu, cô không nên nói với người đàn ông xa lạ rằng mình đi kiểm tra tử cung.            “Buổi chiều không phải về làm sao?”            “Hôm nay tôi nghỉ.” Trần Tử Dữu thành thực nói. Tránh cũng không khỏi, không bằng chết sớm còn sớm được siêu sinh.            “Nếu thân thể không có gì thì chiều đi bơi cùng tôi.” Giang Ly Thành lật qua trang, vừa cúi đầu xem vừa dùng giọng điệu như phân công công việc.            Trần Tử Dữu từ đầu đến chân đều xụi lơ, mũi và miệng như có cảm giác sặc nước.            Giang Ly Thành lúc nãy rõ ràng là một bộ dạng chán chường, cô tưởng anh không có hứng thú gì nên mới qua loa ứng đáp câu hỏi của anh. Cô hận muốn cắn lưỡi cho xong.            Trần Tử Dữu đã quên Giang Ly Thành vì chuyện gì mà cố ý muốn dạy cô bơi lội, có lẽ là phát hiện cô sau khi xem hết một bộ phim về biển lại như say tàu mà nôn cả nửa ngày, hoặc biết được cô ở trong hồ bơi ngâm vài tiếng đồng hồ nhưng lại không biết bơi.            Dù sao ở phương diện này cô cũng không phải học trò có ngộ tính cao, anh cũng không phải huấn luyện viên kiên nhẫn, giằng co một hồi, cô thì bị sặc nước, bị chuột rút mà anh trong quá trình dạy cũng bị cô cào mấy lần. Kết quả, thành tích duy nhất của cô là nín thở được trong nước.            Lúc này Trần Tử Dữu gắt gao bám lấy thành bể bơi không buông, Giang Ly Thành nói: “Kỳ quái, cô không phải rất thích tắm rửa sao?”            “Tắm rửa với bơi lội không giống nhau.” Cô đang trả lời thì đã bị anh kéo xuống, cô bất chấp e dè xoay người bám vào cổ anh, anh gạt tay cô ra thì cô liền dùng chân bám chặt eo anh, coi anh như khúc gỗ nổi. Bể bơi rất sâu, có thể không tới cằm cô nhưng lại biến thái tạo ra sóng nhân tạo đánh lên đánh xuống, cô chỉ nhìn thôi đã thấy chóng mặt rồi. Việc cô thích sạch sẽ là thật nhưng cô rất sợ mặt nước dập dềnh mênh mông này.            Cô vùi đầu vào trước ngực Giang Ly Thành, nghe từ lồng ngực anh phát ra tiếng cười: “Nếu trên giường cô cũng có thể nhiệt tình như vậy, tôi sẽ thụ sủng nhược kinh mất.”            Trần Tử Dữu lúc này mới phát hiện động tác của mình hết sức mờ ám, cô lập tức thả chân xuống, chưa kịp ổn định cả người đã bị Giang Ly Thành ném vào nước.            Cô thất kinh quên mất phải nín thở thế nào nên bị sặc nước, mùi vị ấy cô không muốn nếm thử lần nữa. Lần trước cô sặc dữ dội, cả ngày nói không ra lời, lỗ tai đau suốt ba ngày. So ra, cô thà bị Giang Ly Thành lăng nhục và ngược đãi còn hơn. Anh cũng là kẻ bảo thủ, chưa bao giờ ở bên ngoài phòng ngủ và phòng tắm làm càn.            Trần Tử Dữu nín thở, thân thể lại nổi lên. Cảm giác nổi trong nước này rất kỳ lạ, nhẹ nhàng bồng bềnh nhưng cũng rất kinh khủng, như đang phiêu du trong vũ trụ vô tận. Cô không dám cử động, phát hiện mình đang dần chìm xuống, dưới tình thế cấp bách đập loạn vài cái, ngạc nhiên phát hiện cả người đang tiến về phía trước, sau đó bên tai truyền đến tiếng Giang Ly Thành trên mặt nước, không rõ lắm. Anh nói: “Đúng rồi, tiếp tục đi.” Thanh âm kia cách cô rất xa.            Trần Tử Dữu cứng người, muốn trồi lên nhưng không nắm vững kỹ thuật, chân đạp mấy lần cũng không đứng lên đáy hồ được, cô hoảng hốt đập loạn lại ngã vào hồ, nước trong hồ ồ ạt chảy vào miệng, mũi và lỗ tai cô. Cô vùng vẫy vài cái, bị người ôm lấy eo kéo lên khỏi mặt nước, áp lực trong ngực giảm bớt, cô hít vào nhưng lại bị sặc.            “Anh muốn dìm chết tôi!” Trần Tử Dữu nằm sấp bên bể bơi vừa ho khan vừa lên án. Giang Ly Thành nhàn nhã bơi đi bơi lại trong hồ, tư thái thong dong, thân hình cường tráng.            Trần Tử Dữu chật vật leo lên bờ, phủ khăn tắm của mình, cầm khăn tắm của anh lau nước.            Có người đưa đồ uống ướp lạnh và khăn tắm mới đến. Trần Tử Dữu uống xong cổ họng còn khát liền uống luôn ly của anh.            Giang Ly Thành đi tới, lấy ly nước trong tay cô uống vài ngụm, không đếm xỉa ánh mắt của cô và chóp mũi phiếm hồng: “Xuống bơi thêm ít nữa, nếu không lần tới cô lại phải bắt đầu lại.” Anh ôm lấy eo cô kéo xuống nước.            Bên bể bơi không có gì để bám lấy, Trần Tử Dữu đành phải dùng sức ôm lấy vai anh, sống chết gì cũng không chịu xuống nước, ngón tay của cô bấm vào da thịt anh làm anh rụt vai lại.            “Tôi không muốn bị chết đuối!” Trần Tử Dữu giãy dụa nói.            “Tôi sẽ không để cô chết đuối. Bể bơi này tôi rất thích, tốn không ít tiền đâu. Cô mà chết trong này thì về sau sao tôi dùng được nữa.” Giang Ly Thành nói.            Tóm lại, Trần Tử Dữu tới xế chiều cũng đã bơi được.            Cô tự nhiên có được kỹ năng mới, coi như hôm nay là một sự kiện hiếm có trong cuộc sống bình thường của cô.            Đến chiều, Trần Tử Dữu ở trong bể bơi tới bơi lui hơn mười vòng, tựa như hồi còn nhỏ vừa chập chững học đi đã lập tức chạy loạn từng phòng cuối cùng lại bị ngã đau, hay như thời thiếu nữ lần đầu tiên học cưỡi xe đạp nên chạy gần nửa thành phố cuối cùng lại lạc đường, cô bơi mãi cho đến khi không còn sức, suýt bị sặc nước mới dừng lại .            Cô nhớ trước kia khi làm việc gì dù đụng phải khó khăn cũng tuyệt đối không bỏ dở, cô bị đè ép mãi cơ hồ quên mất đặc tính này của mình, hóa ra nó chưa từng mất đi.             Sóng biển nhân tạo chẳng biết lúc nào đã tắt nên vừa rồi cô mới không cảm thấy choáng váng. Cô loạng choạng leo lên bờ, có người giữ vai cô, choàng lên một cái khăn bông lớn, giúp cô lau tóc rồi đưa cho cô ly nước. Ngẩng đầu nhìn lại là một người phụ nữ trung niên vóc người khỏe mạnh, nhìn cô cười: “Giang tiên sinh có việc đi trước, bảo tôi ở lại cùng Trần tiểu thư.” Người này gương mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, có lẽ là người làm ở đây, cô không hứng thú mấy chuyện như vậy nên cũng không cố nhớ.            Hèn chi cô có thể bơi thư thái, tận hưởng không khí mát mẻ như vậy thì ra cái người đáng ghét kia đã sớm rời đi. Cô nhớ có người đưa điện thoại cho Giang Ly Thành, sau đó anh lên bờ nghe điện, cũng không thấy xuống nước nữa.            Chắc anh thật sự sợ xác của cô sẽ làm hỏng bể bơi của anh nên đã cho người đến giám sát cô.            Trần Tử Dữu tưởng tượng xác chết của mình trôi dạt trên mặt nước mà Giang Ly Thành vẻ mặt tái nhợt quay người nôn ra thì cười rộ lên.             Người phụ nữ phúc hậu đó lại nhìn cô, ngây người một lúc cho đến khi Tử Dữu mất tự nhiên cúi đầu xuống, bà ta mới như từ trong mộng tỉnh lại: “Trần tiểu thư, cô cười thật sự rất đẹp. Cô nên thường xuyên cười mới đúng, bình thường cô ít cười quá. Cô gái trẻ phải hay cười mới có thể khỏe mạnh được, không lo có nếp nhăn.”            Vốn không cố ý cười, nụ cười của Trần Tử Dữu cứng lại, không biết nên tiếp tục cười hay dừng lại. Thật ra ở bên Giang Ly Thành cô giống như một người câm, đây là lần đầu tiên ở chỗ anh, cô gặp người khác lại nói nhiều như vậy.            Vận động quá lâu kết quả là vừa mệt vừa đói. Cô tắm xong, hong khô tóc thì đã tối, Giang Ly Thành vẫn chưa quay lại, người hầu mang cho bữa tối, cô ăn một ít, vừa nằm xuống liền ngủ.            Khi tỉnh lại thì trong phòng một màu đen kịt, toàn thân như bị xóc xe mà đau nhức khổ sở. Cô thử nhúc nhích tay chân nhưng không thể động đậy, giống như bị bóng đè.            Có điều cô biết mình đã tỉnh vì ngón tay và ngón chân có thể cử động.            Trong bóng tối, một ngón tay lạnh giá theo xương quai xanh, ngực, xương sườn một đường trượt xuống, cô hoàn toàn khỏa thân. Người kia đang nín thở, cô gần như không cảm giác được còn có tiếng thở của ai khác trong phòng.            Chỉ có Giang Ly Thành mới thích giả thần giả quỷ hù dọa cô. Giờ phút này toàn thân cô mềm nhũn vô lực lại tê cứng, tám phần cũng là do anh ban tặng, không biết anh thừa dịp cô ngủ đã làm những gì, kỳ lạ là cô không chỉ không tỉnh, ác mộng  bị đè cũng không có.            Bàn tay lạnh buốt kia còn đang lởn vởn xung quanh. Rõ ràng là ngày mùa hè, trong phòng điều hòa cũng không thấp nhưng tay của anh lại mát kỳ lạ. Có khả năng anh là động vật máu lạnh trải qua ngàn năm tu luyện mà thành hình người cũng nên.            Trong đầu hiện lên loại động vật máu lạnh thường thấy nhất thì Trần Tử Dữu lập tức cảm giác đang có bốn năm bàn tay đang chậm rãi di động trên người cô, một cái ở ngực trái, một cái chui vào nách, một cái đang cắn xương quai xanh của cô. . .Cô run lên.            Cô thật rất kém cỏi, thường tự nhủ không làm vật tiêu khiển cho Giang Ly Thành nhưng lúc nào cũng hù dọa chính mình.            Thế nên khi cô vừa run rẩy thì đã tự tiết lộ cô đã tỉnh lại.            Giang Ly Thành dừng đôi tay đang dạo chơi tứ phía, cúi xuống đẩy hai chân cô ra. Mặc dù mắt cô chưa thích ứng được với bóng tối nhưng cô cảm nhận được hơi thở của anh.            “Ngày khác lại. . . . . .” Khi anh chen vào giữa cô thì Trần Tử Dữu đột nhiên khẩn cầu.            “Ừ?”            “Anh còn chưa đủ sao?” Trần Tử Dữu đáng thương nói. Người này vì sao không thừa dịp cô ngủ mà làm cho xong đi mà khiến cô tỉnh táo lại để tiếp tục chịu tội chứ. Cô nằm khó chịu.            “Tôi còn chưa làm gì cả.” Hai giây sau, Giang Ly Thành trả lời, như vừa mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô.            “Ừm.” Trần Tử Dữu bất đắc dĩ lên tiếng. Xem ra toàn thân của cô đau nhức chắc chắn là vì hôm nay bơi lội quá lâu, bị vận động làm cho đau.            Chưa làm vậy thì làm đi. Cô nằm im bất động, hi vọng anh có thể tốc chiến tốc thắng. Cô thật sự mệt mỏi, ngay cả sức lực tự hưởng thụ cũng không có.            Giang Ly Thành giảm thấp thanh âm xuống, dùng một loại ngữ khí như chợt hiểu ra điều gì, nói: “Chẳng lẽ cô lúc nãy nằm mơ chúng ta đang làm?”            Cô hận đến nghiến răng. Đều do cô mới rồi tưởng tượng đến hình ảnh đáng sợ kia mới có thể hồ đồ xin anh buông tha cho cái thân vừa đau vừa nhức này, kết quả lại khiến anh có cơ hội cười nhạo lần nữa.            Giang Ly Thành đương nhiên không có ý buông tha cô. Trên thực tế, anh đối với cô không có chút hứng thú nào, chỉ đơn giản là xem cô như một con rối đồ chơi thí nghiệm mà thôi.            Mặc dù xương sống, thắt lưng đều đau, ngay cả sức đẩy anh ra cũng không có, cảm giác của cô lại vô cùng nhạy cảm. Anh cũng chỉ như bình thường mút cổ và vai của cô mà cô lại cảm thấy anh giống như đang dùng răng cắn thịt và hút máu, cô nghi ngờ chỗ đó đã bị cắn nát rồi.            Cô vẫn không nhúc nhích, không lên tiếng, hi vọng Giang Ly Thành xem cô như cái xác chết lạnh ngắt mà mau chóng mất hứng, buông tha cô.            Thật sự cô mong mình chính là một thi thể, ít nhất thi thể không có cảm giác nhưng cô có, bị anh xoa nắn, cắn mút và dùng sức va đập, mỗi chỗ đều rát đau mà những chỗ anh không chạm tới, lại nổi lên cảm giác lạnh, tựa hồ có thể cảm giác từng giọt nước đang tràn ra ngoài.            Cô vừa chịu đựng sự tra tấn lúc lạnh lúc nóng vừa đếm số, một, hai, ba. . . . . . Một trăm lẻ một, một trăm lẻ hai. . . . . . cố ý phân tán cảm giác lúc này của cô.            Cuối cùng Giang Ly Thành lật người cô lại, làm cô quên mất vừa đếm tới đâu, đành phải bắt đầu lại, một, hai, ba. . . . . . Vòng đi vòng lại.            Cô càng đếm càng tập trung, gần như quên mất vì sao cô lại đếm không ngừng, sau đó cô phát hiện cô như đang ở trong trạng thái triền miên chẳng biết khi nào dừng, cô biết chuyện này không hay rồi. Quả nhiên Giang Ly Thành cúi xuống kề trán vào trán cô, khi nói chuyện môi anh lại chạm vào cô. Anh gần như thì thầm hỏi: “250 là cái gì, hử?”            Trần Tử Dữu lập tức cắn môi, tránh nói sai lời. Cô vừa rồi nên cắn môi mới đúng, như vậy sẽ không bất cẩn mà thốt ra.            “Cừu non? Ngôi sao? . . .” Giang Ly Thành hăng hái đoán, một mạch nêu ra hơn mười loại số học gì đó của trẻ con, chờ cô gật đầu.            Lẽ ra anh có đoán một trăm lần cũng không liên quan đến cô. Thế nhưng anh lại cố ý đem sức nặng toàn thân đặt lên người cô, khiến không khí trong phổi cô nén lại.            Cô cố gắng mấy lần cũng không thở được đành phải nín thở nói hai chữ: “Cây nấm.” Giờ thì anh hài lòng chưa.            Giang Ly Thành cười lớn, tiếp tục vận động, anh còn chưa làm xong chuyện.            Trần Tử Dữu hít thở thật sâu, may mắn vừa rồi không xúc động mà nói “Con vịt”, không thì sẽ khiến cô tai hoạ ngập đầu.            Ngày hôm sau không có ai kêu cô rời giường, cô ngủ đến giữa trưa mới dậy, xương cốt như bị tháo rời.            Khi ở chỗ anh cô đều tắm vòi sen, cô không thích dùng bồn tắm của Giang Ly Thành,   gián tiếp mập mờ với anh nhưng ngay cả sức lực để đứng cô cũng không có, đành phải đổ đầy bồn nước, gần như té nhào vào trong.            Giữa trưa Giang Ly Thành vẫn không xuất hiện, cô chẳng muốn thay đồ ngủ, gọi người mang cơm đến phòng, ăn một ít rồi lại tiếp tục ngủ, tỉnh lại đã là tối đêm. Cô ở chỗ Giang Ly Thành đã hơn hai mươi bốn giờ, thời gian lâu như vậy, trong trí nhớ của cô cũng không có mấy lần.            Trần Tử Dữu không khỏi cáu giận. Cô khó có được ngày nghỉ mà cứ lãng phí một ngày một đêm. Mặc dù cô ở nhà cũng chỉ lên mạng xem phim nhưng so với nơi này thì giống như không gian tự do và nhà tù vậy.            Cô thay quần áo xong tính rời đi, vừa xuống bậc thang đã có quản gia nho nhã lễ độ đứng đón: “Trần tiểu thư còn cần gì không ạ?”            “Xin giúp tôi gọi xe về nhà.”            “Giang tiên sinh nói buổi tối cô cùng ngài dùng cơm. Tiên sinh hiện đang ở công ty, tiểu thư nếu cảm thấy buồn, có thể ra nhà kính xem hoa, đi bể bơi ngâm mình hoặc đến thư phòng của tiên sinh xem sách, lên mạng.” Quản gia khách khí mà trực tiếp đứng đó, ngăn đường đi của cô, xem ra đã tính toán hết cả rồi.            Trần Tử Dữu chẳng muốn cùng ông ta phí lời, đành phải quay trở lại


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.