Bạn đang đọc Sương Mi Như Khói Mong Manh – Chương 32
Bỗng nhiên Triệt tỷ kéo cô vào một góc rồi thì thầm hỏi nhỏ “Mai thi Hội rồi, muội có định thi không vậy?”.
“Ừm…chắc là có…”.
Y Nhã điển hình là một người càng cấm càng to gan, nhìn bề ngoài mảnh mai yếu ớt nhưng cô là nữ nhân rất cá tính, đã quyết việc gì thì phải làm cho bằng được, cô thi không phải muốn hơn thua với ai, vì chịu sự giáo dục của xã hội hiện đại từ nhỏ nên trong nhận thức chưa bao giờ coi mình là nha hoàn, cô chỉ hoàn thành công việc của một nha hoàn, như một nhân viên cần mẫn.
Cô vẫn là một con thiên nga kiêu ngạo sống ở thời đại này.
Triệt tỷ tay nắm lấy tay cô, một tay vuốt mái tóc cô “Muội phải cẩn thận”.
“Vâng, muội biết..cảm ơn tỷ nhắc nhở”.
Sau khi chào tạm biệt phu thê Triệt Nhị, Y Nhã trở về phủ huyện, cũng là đến lúc nấu cơm tối cho chủ nhân, phòng bếp nha hoàn tụ tập đông hơn thường ngày, mấy nha hoàn đều đứng trò chuyện với Tứ thẩm, kẻ đứng người ngồi, trò chuyện vang vọng khắp phòng.
Sau khi hỏi mọi người, cô tiến về phía tủ lấy nguyên liệu chuẩn bị bữa ăn tối đồng thời nghe mọi người bàn tán về mấy chuyện gần đây.
“Tiểu thiếp của Đại công tử có thai được 4 tháng rồi đấy” nha hoàn Giáp lên tiếng
“Thật sao….sao bốn tháng mới phát hiện”.
Nha hoàn Giáp ngập ngừng “Chuyện này….ừm…cố ý giấu đấy” rồi nhìn quanh phòng bếp chỉ có mấy người, ngập ngừng như muốn nói rồi lại thôi.
Bỗng nhiên Tứ thẩm chen vào nói “Thiếu phu nhân chưa có thai, mà tiểu thiếp có thai trước, nên vị tiểu thiếp kia cố ý giấu thôi…có gì mà không nói được”.
Như tìm được tri kỉ nha hoàn kia nói ra một tràng dài “Mấy năm nay thiếu phu nhân thuốc thang khắp nơi,nhưng không có thai, giờ nha hoàn kia lại có thai trước…sợ…sợ lành ít dữ nhiều, nên cố ý để thai lớn rồi mới nói ra”.
Trong Huyện phủ chuyện thị thiếp có thai trước thường làm chính thê lo sợ, sợ sinh con trai trước, địa vị sẽ bị lung lay, thiếu phu nhân vốn là đích nữ của Huyện kế bên, gả sang đây hơn ba năm mà chưa sinh con, trùng hợp là ba vị thiếp cũng chưa sinh, giờ vị thiếp này đột nhiên cố ý để thai lớn rồi mới báo ra khắp phủ.
Huyện lệnh rất mong cháu nên đối với vị tiểu thiếp này đặc biệt quan tâm, nên giờ thiếu phu nhân muốn ra tay lại càng khó hơn.
Bỗng từ ngoài cửa Lưu tổng quản tiến ánh mắt quyét mọi người trong phòng quát lớn.
“Các ngươi ăn no rửng mỡ hả, còn không mau giải tán”.
Tứ thẩm thấy Lưu tổng quản tiến đến, vội vàng cười đon đã hỏi thăm.
“Lưu tổng quản có việc gì đến phòng bếp vậy”
Nhìn thấy nha hoàn đã giải tán hết, phòng bếp chỉ còn lại Y Nhã và Tứ thẩm, Lưu tổng quản nhìn Y Nhã “tiểu Nhã đi với ta”.
Dẫn Y Nhã ra khỏi phòng bếp, đến một góc khác, Lưu tổng quản nhìn Y Nhã từ đầu đến chân nói.
“Thiếu phu nhân muốn tìm một nha hoàn xinh xắn, ngươi là nha hoàn xinh đẹp nhất, nên sẽ để ngươi lên hầu hạ thiếu phu nhân, ngươi chuẩn bị một chút.”
Tin này giống như sét đánh ngang tại, làm cô ngẩn người, một hồi lâu lắp bắp nói “Nô tì…!nô tì…chưa bao giờ hầu hạ chủ nhân, sợ sẽ không chu toàn”.
Lưu tổng quản mỉm cười “Ngươi chỉ cần nghe lời tiếu phu nhân là được, sau này sẽ tự khắc biết hầu hạ”.
Sau đó ánh mắt lạnh lại như không để Y Nhã từ chối.
“Chuyện này…ta đã báo rồi lên rồi, đến nói với ngươi để ngươi chuẩn bị một chút.” Sau đó tiếp tục động viên cô “Hầu hạ chủ nhân tốt sẽ có thưởng, ngươi sẽ nhanh chóng chuộc thân”.
Lưu tổng quản nói với cô những việc này, chỉ là muốn thông báo cho cô biết, muốn từ chối cũng không được, không nên để Lưu tổng quản biết cô không muốn vị trí này sau này khó nhìn mặt nên Y Nhã mỉm cười nói “Vâng, nghe theo lời tổng quản sắp xếp.”
Sau khi Lưu tổng quản rời đi, tậm trạng Y Nhã cực kì nặng nề và mệt mỏi, cô thực sự không muốn vướng vào vòng xoáy kia, chỉ muốn an phận làm một nha hoàn vô tư lự.
Lúc nãy nghe hai nha hoàn kia kể chuyện, vừa đúng lúc thiếu phu nhân muốn tìm một nha hoàn xinh đẹp, chắc chắn trong chuyện này có âm mưu.
Sau khi nấu nướng xong xuôi, cô trở về phòng mình, ngồi thẫn thờ trong phòng một lúc nếu nghĩ không ra được cách giải quyết thì đến lúc đó rồi hẵng tính.
Trời gần nửa đêm, ánh trăng rọi qua cửa sổ, ánh lên khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng như hồ nước mùa thu, trong căn phòng tối, nắm chặt trong tay là lệnh vị, đây là lần thứ hai cô dùng đến nó, chắc ngày mai là một ngày dài.
Sáng hôm sau trời mưa phùn, rơi lất phất, hạt mưa như những hạt bụi bay trong không khí, từng hạt mưa đọng lại trên cánh hoa, vương trên những ngọn cỏ.
Ngoài đường người đi về phía Đình viện ngày một đông, từng chiếc xe ngựa, từng dòng người chầm chậm tiến về Đình viện.
Lòng bàn tay và trán Y Nhã rỉ từng giọt mồ hôi, trong lòng khẩn trương hồi hộp, từng viên quan, từng tốp thị vệ đi đi lại lại.
Đây là những quan viên và thị vệ do triều đình phái đến canh phòng thi cử, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ làm cho bầu không khí trang nghiêm.
Không giống như lúc thi Hương, thi Hội lần này rất nghiêm chỉnh, các sĩ tử không dám ồn ào, ai nầy đều im thin thít, người trước người sau lần lượt vào đình.
Sau khi đưa lệnh vị cho một vị quan dò xem có tên trong danh sách Hương cống hay không thì Y Nhã được cho vào Đình viện.
Thẩm thở một hơi, quả là không khó như cô nghĩ.
Các sĩ tử được xếp chổ ngay ngắn, Y Nhã tìm thấy chổ ngồi của mình, thật bất ngời phía trên cô là Viên Lang, người mà cô đã gặp khi xem thông cáo trước đây.
Có vẻ như người này còn căng thẳng hơn cả cô, ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm vào dãy lụa phía trước, hai tay nắm chặt..