Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 66:
Thẩm Vân Cương chưa bao giờ nhìn thấy một Molders yếu ớt như thế, cô rút tay ra lau đi giọt nước kia, thở dài: “Tôi đã muốn gọi anh dậy rất nhiều lần, nhưng mà…”
Molders nhắm mắt lại, hai cánh mũi khẽ thít vào, hắn nhẹ giọng: “Trông tôi khó coi lắm phải không? Hồi mới nhập học trường quân sự toàn những tinh anh của Quốc trưởng, tôi được nhận xét là một trong những người Aryan hoàn hảo nhất đấy!”
“Mấy chục năm đi theo bóng lưng của Quốc trưởng đã kết thúc rồi, Vân Cương à, Quốc trưởng nói chúng tôi là chủng tộc ưu tú nhất thế giới, điều đó đáng tự hào biết bao nhiêu, rốt cuộc chúng tôi cũng đã có thể ưỡn ngực lên mà sống.”
“Tôi đã chịu những huấn luyện rất nghiêm khắc, nhưng tôi không hề thấy khổ cực chút nào, thậm chí lúc được chạm vào bộ quân trang, tôi đã thấy rất hạnh phúc. Đó không phải là nơi mà ai cũng vào được, còn tôi chẳng những nhập học an ổn ở đó, mà còn là người có thành tích xuất sắc nhất. Quốc trưởng đã từng bắt tay tôi, nói rất xem trọng tôi, nói chúng tôi là tương lai của dân tộc, muốn chúng tôi phải gắng hết sức. Lúc đó, trong mắt tôi, thậm chí ông ấy còn hơn cả cha mẹ mình.”
“Vậy mà bây giờ, mọi người lại giáng xuống đầu tôi, rằng người tôi tôn sùng từ lúc mới mười mấy tuổi là một tên giết người độc ác, đầu sỏ gây nên nạn diệt chủng, em bảo tôi phải tin thế nào đây? Nếu tôi tin, vậy nhiều năm như vậy cống hiến cho Quốc trưởng chẳng phải đều thành cát bụi cả ư?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái giá cho chiến tranh một quá đắt, dù là quý tộc hay dân thường, ai cũng chỉ là một cái xác biết đi, thậm chí còn bị giẫm sâu vào bùn. Những đứa trẻ ôm trong tay đầy đồng Mark, chúng ném nó khắp mọi nơi, vì có nhiều mức nào cũng không mua được gì. Ai cũng đói khát, chẳng ai có việc làm, chỉ có những thương nhân Do Thái vẫn ăn ngon mặc đẹp, còn đổ cả sữa bò vào sông. Vậy nên lúc những người đứng đầu nói người Do Thái muốn chẹt đường sống nước Đức, ai cũng tin cả, vì mối hận dân tộc đã thấm vào xương máu từ lâu rồi.”
“Quốc trưởng là do chính chúng tôi bầu ra, lúc đó chúng tôi cần một người đứng đầu mạnh mẽ, quyết đoán, vậy nên tất cả những thứ ông ta làm cũng có phần chúng tôi, ai ai cũng thêm củi quạt gió. Giết ông ta, cũng là giết chính mình.”
“Vân Cương…” Molders che tay ngang mặt, khuất mất biểu cảm của mình, giọng nghẹn ngào: “Em nói đi, nếu là em, em phải làm gì đây?”
Đây là lần đầu tiên Molders nói với cô dài như thế, cô đáp: “Nhưng uống rượu độc giải khát, sớm muộn gì cũng bỏ mạng.”
“Phải, lúc nào em cũng lý trí như thế, tỉnh táo như thế, không giống chúng tôi.”
Vân Cương rũ mắt, cô cũng chỉ là một người bình thường, lại cách thời đại này quá xa, như một người qua đường, dĩ nhiên cô không thể hiểu được tâm trạng họ.
Molders quay lưng đi, nói: “Em đi đi thôi, bây giờ tôi khó coi quá, em đừng quay lại nữa.”
Thẩm Vân Cương trầm mặc một lát, đúng là không biết phải nói gì, bèn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài nấu cơm cho hắn. Lúc đứng dậy, cô phát hiện ra tay hắn vẫn còn siết vào vạt áo mình.
“Em đi tìm đồ ăn, không có sức khỏe, bệnh sẽ nặng hơn đó.”
Tay Molders hạ xuống một chút, chuyển đến chóp mũi. Ánh mắt hắn nhìn cô mang cảm xúc nào lạ lắm, môi khẽ động, song lại không thành lời, còn bị tay che mất, Vân Cương không biết hắn định nói gì.
Molders nói xong thì buông tay, để cô đi.
Thẩm Vân Cương bưng mâm thức ăn và dụng cụ ra ngoài, không hề biết một đầu kim đã biến mất.
Đợi cô ra khỏi cửa, Molders bước xuống giường, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà quần áo tù nhân vốn vừa người đã rộng thùng thình, nơi xương quai xanh lộ rõ xương gồ lên lởm chởm như núi non. Có thể do nằm lâu quá, vừa đứng dậy, Molders đã loạng choạng. Hắn lắc lắc đầu, vịn tường đi đến bên cửa sổ, nhìn theo bóng Vân Cương, đôi mắt xanh ngập tràn quyến luyến và nhu tình.
Hắn chạm vào tay phải mình, dường như đang nhớ lại cảm giác được chạm vào cô, lòng bàn tay vẫn còn dư lại một lọn tóc đen mềm, quanh co uốn lượn nơi bàn tay đó.
Molders siết lọn tóc thật chặt, ép nó vào ngực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương đang bận tìm thức ăn, bỗng thấy hơi thảng thốt, rồi tiếng còi báo động của hệ thống reo inh ỏi.
“Nhiệm vụ chính sắp thất bại! Nhiệm vụ chính sắp thất bại!”
Cô sững ngây ra đó, ném thẳng hộp cơm đi rồi chạy như điên về phía phòng bệnh.
Lúc cô thở hồng hộc ở cửa phòng, đạp thẳng ra thì thấy Molders đang ngồi tựa vào cửa sổ, máu thịt nơi cổ tay lẫn vào nhau một mảng mơ hồ.
“Anh đang làm gì vậy?’ Vân Cương kéo tay hắn ra nhìn. Người này không muốn sống nữa sao? Cắt thẳng như thế này.
Bàn tay kia của hắn vẫn còn siết một đầu kim nhọn, Thẩm Vân Cương nhìn là hiểu ngay. Trại tù không có thứ gì sắc bén, giết được người, không biết hắn lén lấy kim của cô tự lúc nào nữa. Nhưng kim cũng không so được với dao, cổ tay hắn chỉ bị thương một chút, tuy huyết nhục mơ hồ nhưng chưa ảnh hưởng gì đến tính mạng.
Thẩm Vân Cương vội vã băng bó cho hắn, cầm máu lại. May mà chưa đụng đến động mạch, cô cũng đến kịp lúc. Tuy nhiên, cơ thể hắn đã yếu lắm, nay lại chảy nhiều máu như vậy, người tái đi như sắp chết.
Điều kiện cách ly quá kém, dù có cứu được sợ cũng không qua khỏi.
Molders ho khan hai tiếng rồi cố gắng hít sâu mới lên tiếng nổi, hắn khép hờ mi: “Không phải… Khụ… Bảo em đừng quay lại nữa à?”
Vải thưa quấn quanh cổ tay hắn lại thấm đỏ máu, Vân Cương kéo mạnh cổ áo hắn: “Tôi không cho anh chết! Không cho, có nghe không?”
Molders bật cười: “Tôi thế mà không ngờ em lại độc tài thế, muốn tôi chết là em, không muốn cũng là em, rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao đây?”
Thẩm Vân Cương cũng không biết do mình không muốn hắn chết thật hay là vì nhiệm vụ. Cô chứng kiến hắn đi từ kiêu hãnh đến tuyệt vọng, từ ánh sáng về bóng tối, sống không bằng chết, cũng đã toại nguyện được thấy tín ngưỡng trong hắn sụp đổ hoàn toàn. Nhưng sao bây giờ cô lại đau lòng thế này?
Thẩm Vân Cương giật đầu kim lại, phát hiện thêm một lọn tóc đen dài.
“Vì sao… Vì sao phải thế này…” Hốc mắt cô ửng lên, tay nắm tay hắn run rẩy: “Tôi… Tôi hận anh… Vì sao phải bắt tôi quen anh chứ…”
Molders hứng lấy giọt nước mắt của cô, mãi đến khi nó đọng lại thành vũng trong lòng bàn tay mình, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt: “Còn tôi… Khụ… Rất vui vì được gặp em.”
Giữa thời đại thảm khốc này, tôi gặp được người con gái tôi muốn yêu thương hết đời mình, tiếc là ở nơi máu đã thấm vào gió này, niên đại mà bụi gai phủ kín xương khô, có yêu em hơn nữa, tôi cũng chẳng thể làm được gì. Có lẽ trong lúc tuyết bay rợp trời ngày hôm ấy, từ lúc bước chân vào ngôi trường tinh anh đó nhiều năm trước, bánh xe của vận mệnh đã ầm ầm chuyển động, tôi chẳng thể quay đầu lại nữa rồi.
Molders nhìn những giọt nước mắt bị ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ lấp lánh một cách kỳ lạ của Thẩm Vân Cương, vẫn chói lọi như thế, như lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô.
Molders nhắm mắt lại, khóe môi vẫn đọng một nụ cười, thoạt nhìn rất an tâm.