Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 57:
Chương 57:
Chiến trường luôn vô tình như vậy, nó mặc kệ bạn là cha của đứa trẻ chưa chào đời, là thanh niên mới vào đời, hay là đứa con duy nhất của cặp vợ chồng già, nó không hề có chút lưu tình mà vung lưỡi hái thật lớn thu hoạch mạng sống.
Hết trận chiến này rồi đến trận khác, từng người đang sống phải bỏ mình khi mùa đông thật sự đến.
Tuyết rơi tán loạn dày đặc, nếu là trận tuyết lớn như vậy của mùa đông ở thế kỷ 21, Thẩm Vân Cương chắc chắn sẽ cực kì vui mừng. Nhưng hiện tại, cô chật vật bước đi trên lớp tuyết lớn cao đến đầu gối.
Bởi cô không muốn nổ súng, vì thế luôn tìm cơ hội tốt cho mình, lại không nghiêm trọng đến mức phải trở về bệnh viện, vì thế công tác hậu cần đều giao cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả vùi lấp trong trận tuyết lớn, nhưng lấp không nổi tội ác của nhân loại.
Cô mang theo phần thức ăn quân đội khập khà khập khiễng mà trở về, dọc theo đường đi là những khối thi thể đông cứng trong lớp tuyết dày, có lính Đức, cũng có lính Liên Xô.
Sau trận phản công lớn của Hồng Quân vào ngày 19 tháng 11, quân Đức rất nhanh lâm vào thế khó. Hai đội quân Liên Xô, nam bắc tiến đánh, nhanh chóng bao vây quân đoàn 6 ở Stalingrad.
Lần đầu tiên Paulus và Molders xuất hiện bất đồng lớn, hai người bọn họ cùng đàm luận cách thoát khỏi thế khó như thế nào.
“Hiện tại chỉ cơ hai biện pháp. Một: Bỏ lại Stalingrad và lập tức rút lui. Hai: Mở rộng phòng ngự, giữ chân Hồng Quân, đợi tiếp viện đến.” Paulus lo lắng đi tới đi lui trong phòng.
Molders chống cằm suy tư một lát nói: “Tôi chọn phương án đầu, bỏ lại Stalingrad đồng thời vừa đánh vừa lui, nếu không với tình hình trước mắt chúng ta gần như không có khả năng thắng.”
Paulus có chút khó xử: “Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc những hy sinh bằng máu trước kia của ta đều uổng công vô ích.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể đem tính mạng của 25 vạn quân ra cược với khả năng cực thấp thế này, hơn nữa bây giờ vấn đề quân trang rất khó giải quyết!” Molders nói chắc như đinh đóng cột.
“Quốc trưởng có nói Tư lệnh Không quân Goering đã bảo đảm có thể chu cấp quân trang cho quân đoàn 6.”
“Điều này hoàn toàn là không thể, mỗi ngày quân đoàn cần ít nhất 300 tấn, chưa kể nay vào những ngày đông giá rét, lại không phải thời tiết hôm nào cũng thích hợp để bay.” Molders đè xuống tâm trạng bồn chồn, “Đô đốc Paulus! Ta cần phải rút ngay lập tức!”
Paulus bị đả kích liên tục, ông ta gian nan mở miệng nói: “Nhưng Quốc trưởng phát điện báo tới ra lệnh chúng ta không được phép rút lui, phải phòng thủ đến khi quân tiếp viện đến.”
Molders một tay đỡ trán, sắc mặt xanh xao, lần đầu hắn nghi ngờ quyết định của Quốc trưởng, “Đây là tính đùa giỡn với tính mạng của 25 vạn quân sao!”
Theo thời gian, lời nói Molder được nghiệm chứng một cách xót xa. Thời tiết ngày càng xấu, máy bay không thể cất cánh, quân trang lúc đầu được Không quân hứa hẹn chu cấp tất nhiên không đến, thậm chí ngay cả một nửa cũng không, hơn nữa lại càng ngày càng ít.
Binh linh trong vòng vây ngày càng chặt vừa lạnh vừa đói, đã hoàn toàn không khơi dậy nổi tinh thần.
Molders và Paulus ra tiền tuyến thị sát, hắn nhìn da tay những người lính bắt dầu nứt nẻ, đói đến nổi không nhấc được cái xẻng lên để đào chiến hào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đô đốc Paulus, đây là những người lính ở tuyến đầu của chúng ta, bọn họ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thật sự có thể đánh lui kẻ địch sao?” Molders nhìn binh sĩ trong ổ hơi giữa tuyết thoi thóp, “Nhiên liệu dự trữ của ta đã cạn kiệt, ở tình huống không còn nhiên liệu, xe tăng và pháo hạng nặng cũng không thể di chuyển!”
Trong lòng Paulus đương nhiên cũng thật chua xót, ông ta nhìn binh sĩ của mình ngay cả súng cũng cầm không nổi, bọn họ đem mạng ra chiến đấu ở tiền tuyến, nhưng hiện tại mỗi ngày lại chỉ có thể cung ứng 100 mẩu bánh mì, khiến họ chỉ có thể đào rễ bóc vỏ cây để lấp đầy cái bụng. Ông nặng nề trở về sở chỉ huy, dùng điện đài vô tuyến phát điện báo: “Mặc cho bộ đội chống cự anh dũng, nhưng…… Xin cho phép chúng tôi rút về!”
Molders đến đơn vị của List, vì Thượng úy ở đó hy sinh nên Molders trực tiếp đề bạt anh ta lên Thượng úy, nơi này với đơn vị khác cũng không có gì đặc biệt, đám lính tụ lại một nhóm vì lạnh, mấy ngày liền đồ ăn giảm mạnh khiến trong bụng bọn họ trống trơn, hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu. Chỉ có Landmess kia nhìn sơ tinh thần vẫn phấn chấn như cũ đang nói chuyện cùng List.
Binh sĩ thấy hắn liền cúi chào với vẻ bơ phờ, còn chưa đợi hắn mở miệng liền vươn đôi tay khẩn cầu: “Thiếu tá, cho tôi một mẩu bánh mì với, tôi thật sự rất đói bụng.”
Thẩm Vân Cương đứng gần List nhất, thấy hầu yết Molders nuốt xuống hai cái, sau đó lấy từ trong túi áo khoác ra gói thuốc lá: “Xin lỗi, hiện tại chỉ có cái này.”
Binh sĩ vẫn rất vui mừng đem đi chia, vì chỉ còn lại có mấy điếu, không đủ cho mỗi người một điếu, vì thế hai người cùng hút một điếu, tuy rằng là vậy, gương mặt họ bị nhiễm lấy lửa đạn cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Những người lính trẻ tuổi mà ưu tú của dân tộc Đức bọn họ đây mà. Molders nhìn bọn họ, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Hắn đi đến cạnh List, cho anh ta một thanh socola nhỏ.
List thản nhiên nhận, sau đó bẻ một nửa cho Thẩm Vân Cương. Cô xua xua tay tỏ vẻ không cần, nhưng List lại lười nhiều lời, lập tức nhét vào trong miệng cô.
Động tác này của List làm Molders nhiều lần liếc nhìn Thẩm Vân Cương đóng giả Landmess, cơ mà hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt không dừng lại lâu.
List ném socola vào miệng, ánh mắt nhìn tuyết trắng mênh mông, trong mắt một màu tro, mở miệng nói: “Mold, cậu biết không? Mùa đông năm ngoái cũng như vậy nè, đồng chí của tôi chết dần chết mòn.”
Molders không nói gì, hắn cũng không biết nên mở miệng thế nào, bất luận an ủi hay lời hứa hẹn nào vào lúc này đều mang vẻ nhợt nhoà.
Mà List tất nhiên cũng không muốn nghe hắn trả lời, anh ta chép chép miệng: “Năm nay cuối cùng tôi cũng có thể đoàn tụ với họ, tiếc là chưa ăn được bánh khoai tây mà cô hầu nhỏ nhà tôi làm, sớm biết vậy thì khi còn ở bệnh viện tôi đã bảo cô ấy làm cho đỡ thèm.”
Thẩm Vân Cương nghe thấy anh ta nói vậy, trong lòng liền cảm thấy không ổn, cô nói: “List, chiến hữu năm nay của anh đều còn sống mà, anh xem chúng tôi không phải đều ở đây sao? Anh không nên quá bi quan, chúng ta chắc chắn có thể sống sót! Đến lúc đó đừng nói hai miếng bánh khoai tây, ngay cả bánh khoai tây xếp thành núi tôi…… Khụ, chắc chắn cô ấy cũng làm cho anh.”
Nếu nói với ai khác quá bi quan, không bằng nói anh ta quá lạc quan, ngay cả Molders cũng cảm thấy tình trạng hiện tại thật không quá khả quan, nhưng người con trai dáng dóc nhỏ bé này vậy mà còn sức sống như vậy.
Molders không khỏi nhìn cô thêm hai lần, sau đó khen ngợi: “Thiếu úy Landmess, tinh thần cậu rất tốt, tiếp tục phát huy!”
Thẩm Vân Cương đột nhiên bị hắn điểm danh khích lệ, vội vàng đứng lên học phương thức chào của bọn họ, dứt khoát thưa: “Rõ!”
Molders nhìn Landmeser chỉ cao đến ngực mình, hắn nhăn mày, còn chưa kịp mở, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng lính canh: “Mau! Hồng Quân đột kích! Mau! Mau lên!”
(Pass chương sau: nina)
Đội quân của bọn họ lập tức bò dậy, từng người chạy đến vị trí của mình, Thẩm Vân Cương vẫn giống lúc trước làm phó xạ thủ cho List, nâng băng đạn nhét vào khẩu súng hạng nặng.
Molders cầm lấy kính viễn vọng quan sát, lập tức cảm thấy không ổn. Quân địch theo xe tăng đến, xe tăng của chúng là loại đặc chế để phù hợp với mùa đông ở Liên Xô, dù đi trên mặt tuyết cũng vẫn linh hoạt, mà xe tăng họ hiện tại xem như là đã hỏng.
Xe tăng Hồng Quân hùng hổ tiến đến, theo từng tiếng pháo nổ, máu tươi và phần chân tay của lính Đức văng tung toé tựa như đoá hoa tử đằng ác nghiệt trên mặt tuyết.
Súng máy của họ căn bản không thể ngăn nổi công phá của xe tăng, pháo hạng nặng cũng vì vấn đề nhiên liệu mà không khai hỏa được. Molders bình tĩnh nói: “Buộc năm quả lựu đạn vào nhau rồi ném đi!”
Sau khi cố phá hủy hai chiếc xe tăng của địch, phần lớn kẻ địch đã gần trong gang tấc. Đằng trước là một đội binh bị nghiền nát thịt, hoặc trốn trong ổ tuyết, đợi đến khi xe chạy đến lại ném mạnh hai quả lựu đạn, lại có hai chiếc xe tăng ngừng hoạt động trong màn khói đen.
Phía sau xe tăng còn có một đám lính Liên Xô, Molders thấy tình hình không ổn liền thế vào vị trí súng máy của một người.
Nhưng xe tăng địch có lực sát thương thật sự quá lớn, nếu không phá xe tăng trước thì gần như không có cửa thắng.
Bánh xích xe tăng ầm ầm trên mặt tuyết như đến nơi không người, mang theo khí thế nghiền nát mọi thứ đánh úp về phía họ.
Không được, cứ như vậy sẽ chết hết.
List ném súng máy sang một bên, cắn răng nói với Molders: “Mold, nơi này giao cho cậu!” Nói xong anh ta ôm lấy lựu đạn chạy vọt đi. Thẩm Vân Cương vừa thấy, biểu hiện cực kì hốt hoảng, lập tức đứng dậy định đuổi theo.
Molders nhìn thấy hành vi định tự sát của anh ta thì muốn đi ngăn cản, nhưng một chiếc xe tăng nhắm ống pháo vào ngay chiến hào của bọn họ, lại một đám khói đen nổ tung. Dưới chân Thẩm Vân Cương bị bắn phá, đến khi cô ngẩng đầu lên, List đã chạy xa 5 mét.
Sau khi anh ta chạy đến đã có người phát hiện ra, còn ngắm bắn anh ta, Molders chỉ có thể nhịn trấn động trong lòng, trầm giọng ra lệnh binh lính yểm trợ anh ta.
Nhưng List vẫn bị thương, dù sao giữa mặt tuyết mênh mông anh ta không có nơi nào để giấu mình, đầu tiên là cánh tay bị viên đạn bắn trúng, theo quán tính lui về phía sau hai bước, nhưng anh ta vẫn cắn chặt răng chịu đựng đau đớn tiếp tục chạy lên phía trước.
Trên trán anh đầy gân xanh, sau đó chân trái cũng bị viên đạn khoét lỗ, anh đã không còn cách nào đứng dậy, nhưng vẫn dùng cánh tay lành lặn còn lại bò về phía trước.
Máu trên người anh kéo một vệt dài trên nền tuyết, cuối cùng cũng bò tới nơi, anh run rẩy kéo lựu đạn trong ngực ra, ném đi. Nhưng vì cánh tay bị thương nên có một cái ném trật, không thành công.
Vì thế, trong cơn giận dữ Hồng Quân đã nhắm ống pháo của một chiếc xe tăng vào anh.
“List ——”
“Không——”
Tiếng của Thẩm Vân Cương và Molders vang vọng trên bầu trời tuyết, List dùng chút sức lực cuối cùng ngồi dậy, xoay người liếc nhìn hai người bọn họ một cái.
“Bùm ——” Tiếng nổ mạnh vang lên, Thẩm Vân Cương và Molders trợn to mắt.
Một binh sĩ ở phân đội trước gài lựu đạn lên xe tăng của Hồng Quân, tuy rằng xe tăng không bắn trúng List, nhưng ngực anh vẫn trúng đạn.
Molders trực tiếp dẫn quân khiến binh lính càng thêm phấn chấn tinh thần, muốn đem đám Hồng Quân còn lại bắt hết.
Thẩm Vân Cương chạy tới, List nằm ngửa trên mặt tuyết, máu trên người anh ta chảy xuống ướt sũng một góc lớn trên mặt.
Thẩm Vân Cương đè miệng vết thương lại, khóc nức nở: “List! Anh tỉnh lại đi! Làm ơn…… Ngàn vạn lần xin anh đừng chết mà……”
Nhìn List nằm yên ở đó, một chút tiếng động cũng không có, cô ôm đầu anh gào khóc: “List…… Xin anh…… Đừng chết mà…… Oa……” Cô khóc nấc, “List…… Anh tỉnh dậy đi mà…… Không phải anh thích ăn bánh khoai tây tôi làm nhất sao? Tôi còn chưa làm cho anh mà…… Anh dậy đi, tôi hứa sẽ làm cho anh ăn mỗi ngày…… Được không……”
Một bàn tay lạnh lẽo giơ lên lau nước mắt cho cô, List mở mắt, cặp mắt ôn hoà đa tình cong cong, anh ta cố hết sức cười, “Cô hầu nhỏ của tôi, cô đừng khóc mà, vốn dĩ đã xấu, nay khóc càng xấu.”
Thẩm Vân Cương nước mắt đầy mặt, cố nhếch khóe miệng: “Ừm ừm, tôi không khóc, anh cũng đừng chết được không, xin anh……”
“Được, tôi nghe cô.” List nhìn bầu trời che kín khói mù, đôi mắt dần dần khép lại, thanh âm nhẹ nhàng ra khỏi miệng liền tan vào không trung, “Nhưng mà, Cương à, tôi mệt quá…… Tôi cảm thấy nếu còn sống thật sự…… Mệt lắm……”
Hai mắt List hoàn toàn khép lại, một màu xanh thẳm chìm vào đêm vĩnh hằng, Thẩm Vân Cương ôm anh khụt khịt nói: “Anh là cái đồ…… Chuyên gạt người.”
Tác giả có lời muốn nói: Nào…… Yên tâm nha.
Lời beta-er: #Hi: Mong mọi người thông cảm cho bộ não cá vàng của mình, mình cũng không nhớ ở những chương trước đã để Paulus là cậu hay ông hay anh nữa: