Sườn xám cùng quân trang

Chương 50


Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 50:

Chương 49:
Ghế sau của xe vốn dĩ cũng không quá rộng, Molders lại cao to, hắn ngồi ở chỗ kia khiến cô phải co ro vào một góc. Xe di chuyển, quân phục trên người hắn cọ xát cẳng chân trần trụi của cô, khiến cô có chút mất tự nhiên.
Thẩm Vân Cương giống như lơ đãng mà xê dịch ra xa, cô căng thẳng gồng mình, tận lực không tiếp xúc đến cơ thể hắn.
Cảm giác được động tác của cô, cặp mắt phỉ thúy sắc bén của Molders liếc nhìn một cái, sau đó cơ thể hắn càng giãn ra. Thẩm Vân Cương liền cảm thấy tê mỏi. Cô đã cuộn mình lại rồi mà hắn vẫn không chịu buông tha.
Cảm nhận được ác ý của Molders, cô lập tức giận sôi máu, vươn tay, hung tợn bắt lấy đầu gối hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Molders hạ mi, xoay đầu nhìn cô. Thẩm Vân Cương không chút yếu thế chống lại ánh nhìn của hắn, cô càng dùng sức đẩy chân hắn ra.
 “Phiền anh khép chân lại dùm tôi.”
 “Chỉ có đàn bà mới phải khúm núm chân tay thế thôi.”
“……” Thẩm Vân Cương không hiểu logic của hắn, “Anh không thấy mỏi à?”
“Chắc vậy?” Chiếc cằm lãnh ngạnh của Molders hơi hướng lên một chút, rồi dùng sức lôi cổ tay cô, Thẩm Vân Cương chưa kịp hô lên, đã bị một tay của hắn bịt miệng.
Chờ cô phản ứng lại mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi hắn.
“Còn mỏi à?” Tuy hắn hỏi cô thế, nhưng vẫn che miệng cô lại, không có ý buông ra.
Thẩm Vân Cương thấy thật không ổn tí nào, cô định gạt tay hắn ra, nhưng vừa mới giơ lên, lại bị bàn tay kia của hắn bắt được.
Cô trợn mắt nhìn hắn, “A-anh…”
Molders rất hứng thú nhìn bộ dáng phát hỏa của cô, thoạt nhìn cũng không có ý tứ buông tay.
Thẩm Vân Cương dữ dằn, cô há miệng, dùng sức cắn vào lòng bàn tay hắn.

Tay hắn có vết chai do cầm vũ khí quanh năm, đối với vết cắn này của cô, lông mày hắn cũng không nhăn lại chút nào, cánh môi vốn dĩ mím chặt lại cong lên một chút.
“Miệng lưỡi sắc bén đấy.” Hắn nói xong, tay che miệng cô buông lỏng xuống, còn giống như đang chăm sóc mèo, cọ một chút ở cằm cô.
Thẩm Vân Cương ngẩng đầu lên: “Anh bị bệnh tâm thần à?”(Pass chương sau: phamtam)
“Chậc.” Molders liếc xéo cô một cái, “Lúc trước tôi không nên thả cô ra, đúng là kẻ phản bội, càng ngày càng không coi ai ra gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh có thể thả tôi xuống trước không? Như vậy không tốt lắm đâu.” Thẩm Vân Cương đưa mắt ra hiệu cho hắn, mong hắn ý thức được ở đây còn có tài xế đấy!
“Không sao đâu, người một nhà cả thôi.”
“…… Tôi ngồi như này khó chịu lắm.” Tay Molders giống như gọng kìm, ép chặt đôi tay cô, khiến cô không có cách nào rời xuống.
Molders tựa như không nghe thấy lời kháng nghị của cô, lơ đãng hỏi: “Ở bệnh viện kia cô được hoan nghênh lắm à?”
 “Đương nhiên rồi.” Thẩm Vân Cương đắc ý dào dạt , “Do tôi ôn nhu, xinh đẹo lại tràn đầy thiện ý.” Cô tự thổi phồng bản thân, đột nhiên lại thấy hơi khó tin, vì thế bật cười ha ha, “Tôi nói bậy đấy.”
Molders nhéo mặt cô, “Mặt cô không chỉ dày bình thường thôi đâu.”
Thẩm Vân Cương ngẩng đầu cau có, tức giận nói: “Anh có thể ngừng động tay động chân với tôi được không?”
“Không thể.” Molders từ chối cô.
“Hừ!” Thấy hắn lại chuẩn bị trêu đùa mình, cô bắt đầu giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn. Chỉ là cổ tay của cô bị túm lại, hơn nữa Molders còn nhéo một cách xảo quyệt, khiến cô không thể giãy ra dù chỉ một chút, thế nên cô định cúi đầu cắn tay hắn.
Lúc cô cúi xuống, tài xế đột nhiên phanh gấp, Molders theo quán tính nghiêng người về trước, buông lỏng tay Thẩm Vân Cương, nhưng vẫn theo bản năng mà ôm lấy eo cô, ngăn cô lăn xuống đất.
Vì thế, một tình huống xấu hổ đã xảy ra.

Đầu của Thẩm Vân Cương nện một cú nặng nề ở vị trí không-thể-miêu-tả của Molders, hắn nhăn mày, kêu rên một tiếng, có thể là bị đau.
Tuy thế, hắn cũng không gây khó dễ cho cô, ngón trỏ vịn vào lưng ghế trước, hỏi. “Carl, sao thế?”
Tài xế quay đầu đáp: “Xin lỗi thượng tá, vừa rồi có một đứa bé đột nhiên chạy qua đường.”
“Tiếp tục đi.”
“Vâng.”
Chờ xe chạy lại bình thường, Molders nhìn Thẩm Vân Cương đang căng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cô……” Hắn vừa mới mở miệng nói một chữ đã bị cô cắt đứt.
“Không phải tôi, đừng tìm tôi, chuyện này không liên quan tới tôi!”
Không đợi Molders mở miệng lần nữa, một viên đạn không biết từ nơi nào bay tới, cắt qua không khí, xông thẳng vào trong xe.
Carl bị một phát vào ngực, gục xuống tay lái.
Molders nhanh chóng phản ứng, nhảy lên phía trước, đẩy Carl sang ghế phụ, sau đó dẫm chân ga, lớn tiếng nói: “Cô mau ngồi xổm xuống đi!”
Thẩm Vân Cương bị biến cố bất ngờ dọa sợ ngây người, lập tức ôm đầu tránh ở chỗ ngồi phía dưới.
Tiếng súng vang lên liên hồi, cô sợ tới mức không dám thở mạnh, hoảng hốt nghe được tiếng rên của Molders ở đằng trước. Khẳng định là trúng đạn rồi, cô rùng mình, hắn cũng không thể chết!
Tại thời khắc nguy hiểm tứ phía, Thẩm Vân Cương bò lên, muốn nhìn vết thương của hắn, nhưng lúc cô vừa mới xuất hiện, thiếu chút nữa bị một viên đạn bắn trúng bả vai.”
“A ——” còn may cô có bàn tay vàng, viên đạn bắn trượt đi.
Molders lạnh giọng quát: “Lăn xuống đi! Không có mệnh lệnh của tôi thì đừng lên!”
Thẩm Vân Cương rất sợ Molders sẽ chết ở đây, nếu thế cô cũng đừng nghĩ có thể sống sót về tới nhà, vì thế lớn tiếng hỏi: “Anh không sao chứ, bị thương ở đâu, nếu không tôi lái cho.”

Molders vẫn ngồi im như tượng, luồn lách qua hàng đạn bay vèo, quẹo vào một con phố khác. Vừa định thả lỏng, lại nhìn một đội người đang tiến tới, tiền hậu giáp kích, tình huống quả thực rất không ổn.
Hắn nhìn quanh một chút, suy nghĩ hai giây, lập tức lôi Thẩm Vân Cương bỏ xe nhảy xuống, chạy tới rừng cây bên cạnh.
Lúc họ nhảy xuống xe, có người ném lựu đạn, xe lập tực nổ thành từng mảnh nhỏ.
Có mấy người nhìn thấy bọn họ trốn thoát, liền đuổi theo.
Rừng đạn theo sát sau đó, Thẩm Vân Cương bị Molders lôi đi chạy trốn, cảm giác sắp bay lên rồi. Cô chạy phía sau mới biết hắn đã trúng đạn ở lưng, máu thấm đẫm quân phục.
Hắn vừa lôi cô chạy vừa nổ súng. Nhưng hắn chỉ mang theo khẩu súng đen mà mình thích nhất, rất nhanh đã hết đạn, mà đằng sau vẫn còn hai người đuổi theo.
Molders chạy vội, đột nhiên lảo đảo, suýt chút nữa té ngã. Thẩm Vân Cương cúi đầu vừa thấy, đùi phải của hắn cũng trúng đạn.
 
Kiên trì chạy được mấy chục mét, Molders đã tới cực hạn. Mắt thấy đội du kích vẫn muốn đuổi theo, hắn đẩy cô ra, nói: “Chạy!”
Thẩm Vân Cương bị hắn đẩy lên phía trước hai bước, cắn môi dưới, lại chạy về, dìu hắn dậy, tiếp tục chạy về phía trước.
“Như vậy hai người chúng ta đều không thoát được.” Molders định rút tay về, Thẩm Vân Cương trừng mắt, liếc hắn một cái, “Dừng tay! Sức lực của tôi rất lớn.”
Tuy rằng sức lực của cô rất lớn, nhưng đỡ một người đàn ông cao lớn như Molders cũng đã cực hạn, cô tận lực chạy về đằng trước, sợ Molders lại trúng đạn. Bàn tay vàng của cô chỉ có tác dụng với bản thân, cho dù cõng người khác cũng vô dụng.
Cô có thể cảm giác được mồ hôi trên đầu Molders chảy xuống cổ mình, máu hắn cũng thấm đẫm vào người cô. Cô không biết mình và hắn đang ở đâu, nhưng một bước cũng không dám dừng lại.
 “Buông tôi xuống, tôi đấu với họ, cô mau chạy đi.”
“Câm miệng!” Thẩm Vân Cương không có nhiều sức lực để nói chuyện với hắn, cô vội vàng chạy trốn.
Ánh mắt phức tạp của Molders nhìn xuống cô gái nhỏ xinh đang gian nan đỡ hắn đi về phía trước, rõ ràng đã rất mệt mỏi nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Trái tim của hắn đóng băng đã lâu, vốn dĩ bởi vì cô mà xuất hiện vết nứt, nháy mắt liền bị một luồng nhiệt xa lạ làm lớp băng giá kia tan chảy.
Cô liều mạng muốn hắn sống sót, hắn cũng không thể để cô chết được.
Hắn thấp giọng cười một tiếng bên tai cô, đổi lại là cái nhìn xem thường của Thẩm Vân Cương. “Làm ơn, chúng ta sắp chết rồi đấy, anh còn cười được nữa à!”

“Yên tâm, tôi sẽ không để cô chết.”
Thẩm Vân Cương thật sự cạn lời, “Lời này có phải nói ngược không thế, rõ ràng tôi bị anh hại mà, đám người này tới ám sát anh đấy, tôi bị hưởng ké vận xui thôi.”
“Chạy về phía trước 500 mét là sườn núi, trực tiếp nhảy xuống đi.”
Thẩm Vân Cương cũng không còn sức mà cãi nhau với hắn, cô chạy theo hướng hắn chỉ.
Chạy tiếp, quả nhiên thấy một sườn núi, nhưng nó sâu đến thế, nếu nhảy xuống chỉ sợ cũng không sống nổi.
Nhưng không đợi cô do dự, Molders đã trực tiếp ôm cô nhảy xuống.
Hai người lăn xuống, Molders ôm cô trong ngực, cho nên ngoại trừ xây xát ngoài da thì cô cũng không bị thương nặng, nhưng nhìn hắn như sắp chết rồi.
Molders chống tay, khiến Thẩm Vân Cương dính sát vào người hắn, ngăn người khác phát hiện.
Đội du kích ở trên hiển nhiên không định từ bỏ, chuẩn bị xuống dưới điều tra một phen.
Vì thế hai người bọn họ chỉ có thể lăn xuống sâu hơn.
Thẩm Vân Cương chưa từng thấy Molders chật vật như vậy, toàn thân hắn trúng hai phát đạn, tuy không bắn vào nơi trọng yếu, nhưng cũng rất nghiêm trọng. Hơn nữa vừa rồi nhảy từ sườn núi cao nên mũ của hắn đã rơi đâu mất, đầu tóc luôn chải gọn gàng rũ xuống mặt.
“Nhìn cái gì?” Molders cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu hỏi.
“Tôi nghĩ chúng ta cần phải tìm chỗ trốn thôi, như vậy không ổn.” Thẩm Vân Cương tra.r lời
Molders nhìn quanh bốn phía, dùng súng chỉ về cục đá lớn cách đó không xa. “Chỗ đó đi.”
“Nơi đó không ẩn nấp được.”
Molders cự tuyệt: “Đi đến đó đi, tôi còn một viên đạn, nghĩ cách giải quyết một gã rồi đoạt súng.”
“Còn một phát? Sao nãy anh không bắn luôn?”
“Viên đạn này tôi để cho chính mình.” Hắn nói, “Nếu xác định không thể chạy thoát, tôi thà tự sát cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.