Sườn xám cùng quân trang

Chương 46


Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 46:

Chương 46:
P/S: đã không còn là vị chỉ huy cao cao tại thượng nữa thì nên đổi cách xưng hô thôi anh Mold=)))
Molders còn chưa kịp hỏi tại sao cô ở đây thì đập vào mắt hắn là cánh tay đầy máu của cô. Hắn nhíu mày, giọng lạnh băng hỏi: “Tay em làm sao vậy?”
Thẩm Vân Cương không rảnh trả lời hắn, thở hổn hển nói: “Có biết lính của các người ở bên ngoài đã làm nhưng gì không? Các anh là cấp trên mà cũng mặc kệ sao?”
List nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì vậy? Là ai đã làm cô bị thương? Chắc không phải đâu, chúng tôi có quy định nghiêm ngặt không cho phép giết hại nhân viên y tế mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải tôi, binh lính của các anh không kiêng nể gì giết hại những người dân vô tội, thậm chí còn cưỡng bức phụ nữ.” Thẩm Vân Cương tức giận nói.
Molders cau mày, “Người ở đâu? Đây là sự việc làm tổn hại đến danh dự quân đội, tuyệt không thể bỏ qua.”
“Tôi thấy có nhiều hơn năm người đấy.” Thẩm Vân Cương vội vàng nói, “ Người bạn kia của tôi, lúc tôi đi tìm cô ấy thì thấy mấy tên lính đang …… Tôi tiêm thuốc mê cho chúng, List, cầu xin anh cứu cô ấy đi mà.”
“Tôi đi theo em.” Mặt Molders vô cảm, “Tôi muốn nhìn xem là ai dám vi phạm kỷ luật, làm loại chuyện tổn hại đến danh dự quân đội này.”
“Để tôi đi cho, Mold, cậu vừa đến đây, còn chưa quen đường xá.”
“Cùng đi!” Molders lời ít ý nhiều ngầm quyết định.
Ba người cùng lên xe quân sự, Thẩm Vân Cương sợ sẽ không đến kịp nên hai tay nắm chặt để trên đùi.
List thấy thế liền dùng bàn tay to của anh ta bao trùm lên nắm tay của cô, nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cứu cô ấy.”
Molders ngồi bên trái, cặp mắt không có độ ấm của hắn nhìn hai người tay nắm tay, đột nhiên lạnh lùng mở miệng, “Không phải em bảo đi Australia trồng trọt sao? Tôi cũng không biết Sevasopol đổi tên thành Australia từ bao giờ đấy.”
“Hả?” Thẩm Vân Cương bị câu hỏi bất thình lình của hắn dọa ngây người, “Tôi nói là có thể sẽ đi chứ không nhất định phải đi, hơn nữa tôi một xu không dính túi, một bước cũng khó đi, đành phải theo hội Chữ Thập Đỏ thôi.”
List nghe xong, vẻ mặt ghét bỏ, “Mold, cậu cũng quá keo kiệt rồi, tôi giao cô hầu gái đáng yêu của mình cho cậu, cậu lại đuổi người đi, đến một con ngựa cũng không cho cô ấy.”
Molders: “Tôi quên rồi.”
Thẩm Vân Cương: “……”
Được Thẩm Vân Cương chỉ đường, ba người bọn họ nhanh chóng tìm được khu nhà sắp sụp.

Thẩm Vân Cương đi thẳng xuống tầng hầm, quả nhiên hai gã lính kia đã tỉnh, tệ hơn là bọn chúng đã tìm được Nina, còn đánh cô ấy không thương tiếc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Thẩm Vân Cương quay lại, hai gã hung tợn quát: “Con đ* kia, còn dám trở về.” Nói xong liền túm tóc cô.
“Dừng tay!” Molders và List quát to.
Hai gã sửng sốt, quay đầu nhìn lại, một người là thiếu tá, một người là trung giáo, bọn chúng hoảng sợ không dám chớp mắt, một lúc sau mới nhớ ra là phải hành quân lễ.
“Hai người tên là gì?”
“Buschman, sư đoàn pháo binh 21!”
“Andrew, sư đoàn pháo binh 21!”
“Rất tốt.” Molders âm trầm phun ra hai chữ, “Đi ra ngoài.”
“Dạ!” Hai gã quay gót chân, xoay người vội vàng chạy đi.
Thẩm Vân Cương nâng Nina dậy, thấy quần áo trên người cô ấy vẫn còn nguyên mới an tâm, “Cô không sao chứ?”
Nina nhìn hai gã lính chạy trốn, lại nhìn hai sĩ quan người Đức, cô ấy theo bản năng trốn ra sau.
“Không sao đâu, đây là người tôi tìm tới để cứu cô.”
Hiển nhiên Nina không dám tin tưởng người Đức nên cũng có địch ý với Thẩm Vân Cương liên quan đến họ, “Các người là cùng một đám?”
“Không phải, tôi không giống họ, tôi chỉ tới cứu cô thôi.”
“Vì sao vô duyên vô cớ chạy tới cứu tôi?”
“Có thể bởi vì cô là người tốt, Chúa không muốn cô chịu khổ nên mới phái tôi tới.”
“Phải không?” Nina nói, “Nhưng thôn dân chúng tôi đều là người tốt, vì sao Chúa không cứu chúng tôi? Tại sao bọn họ lại giành thắng lợi?”
“Chúa cũng không phải đấng toàn năng, các cô phải tự mình giành lấy thắng lợi.”
“Chậc.” Không biết hai người ở đó lẩm bẩm cái gì, Molders hơi mất kiên nhẫn, “Có đi hay không? Cô không muốn cánh tay kia nữa à?”

“Đi đi đi.” Thẩm Vân Cương kéo Nina theo, “Tôi đưa cô tới hội Chữ Thập Đỏ trước nhé, đến thời điểm thích hợp sẽ nghĩ cách khác.”
Có Molders và List hộ tống, hai người thuận lợi ra khỏi khu cảnh giới.
Lúc cô quay lại bệnh viện, trời đã tối rồi. Thẩm Vân Cương bảo Nina ngồi ở ghế đá bên ngoài chờ cô một lát, cô phải xử lý vết thương trên cánh tay trước đã.
Bởi vì có Bàn Tay Vàng nên máu chảy không nhiều, nhưng viên đạn phải nhanh lấy ra, nếu không chỉ sợ thịt sẽ thối rữa mất.
Nina ngơ ngác ngồi ở bên ngoài nhìn nhóm thương binh, trong đó có người Đức và người Liên Xô. Bọn họ đều bị vết thương tra tấn, trên mặt ngập tràn sự thống khổ. Cô ấy không khỏi nghĩ đến Vanya.
Anh ấy còn sống không? Chỉ sợ đã mất rồi. Khi trốn trong hầm cô có nghe người bên ngoài nói nước Đức đã ném 800 tù binh Liên Xô lên một con thuyền, sau đó cho trôi ra biển, dùng đại bác oanh tạc, khiến tất cả anh hùng của đất nước họ táng thân trong bụng cá.
Vanya…… Vanya của em……
Sau khi băng bó xong, Thẩm Vân Cương đi tìm Nina, thấy cô ấy ngẩn người nhìn một binh sĩ Liên Xô đến phát ngốc.
“Làm sao vậy?”
Nina hỏi: “Tại sao các người cứu cả quân Đức lẫn quân Liên Xô?”
“Bởi vì chúng tôi là bên trung lập, chẳng phân biệt địch ta trên chiến trường, chỉ cần là bệnh nhân thì sẽ cứu.” Thẩm Vân Cương ôm cánh tay ngồi xuống.
Nina gật đầu, “Các cô độ lượng thật, nếu là tôi, tôi cũng không làm được.”
Thẩm Vân Cương cười, không nói gì cả.
Bỗng Nina lấy từ trong túi áo một bức ảnh, hỏi: “Vậy cô có thấy Vanya của tôi ở đây không?”
Thẩm Vân Cương sửng sốt, trong tấm ảnh có hai người, Vanya ôm vai Nina cười vui vẻ, hai người trông có vẻ rất thân mật.
“Không…… Không thấy.” Thẩm Vân Cương không muốn phá hủy hy vọng của cô ấy, cô sợ nếu nói Vanya đã chết, cô ấy sẽ không chịu nổi.
“Phải không?” Nina vuốt ve Vanya trong tấm ảnh, “Quả nhiên đã chết rồi.”
“Hả?”
“Khi tôi hỏi cô, cô không hề nghĩ ngợi đã nói là chưa từng gặp, chắc chắn cô đã gặp rồi.”

Thẩm Vân Cương không biết những người cô từng gặp quá thông mình hay là cô quá ngu ngốc, mà mỗi lần cô nói dối đều sẽ bị lộ.
“Trước khi chết anh ấy có nhắc đến tôi không?”
Nếu đã bị vạch trần, Thẩm Vân Cương cũng không muốn che giấu nữa, “Có.”
Nina nở nụ cười đầu tiên kể từ khi hai người gặp nhau, “Anh ấy nói gì? Anh ấy bảo cô cứu tôi sao?”
Thẩm Vân Cương gật đầu, “Anh ấy nói rất yêu cô, muốn cô sống trong yên bình và hạnh phúc.”
Nina siết chặt tấm ảnh trong tay, cô ấy cúi đầu, nước mắt rơi trên ảnh chụp, cô ấy vội vàng dùng tay áo lau khô, “Tôi biết…… Thật ra tôi đều biết……”
“Cô có kế hoạch gì không?” Thẩm Vân Cương hỏi, “Nếu không có kế hoạch, cũng có thể ở tạm nơi này, chẳng qua……” Nina rất ghét người Đức, chỉ sợ cô ấy không thể chăm sóc họ.
“Tôi từng nghe trên đài phát thanh thông báo nước tôi đang đào tạo nữ tay súng bắn tỉa, tôi muốn thử một lần xem sao.”
“Cô có chắc là muốn trở thành một tay súng bắn tỉa không? Viên đạn của kẻ thù sẽ không quan tâm cô có phải là phụ nữ hay không.”
Nina hạ quyết tâm: “Đây là đất nước của tôi, Vanya muốn đánh đuổi kẻ thù, cho tôi một cuộc sống bình an và hạnh phúc nhưng điều đó chưa thành hiện thực, tôi sẽ thực hiện tiếp nguyện vọng của anh ấy, tôi phải cống hiến một phần sức lực cho Tổ quốc.”
Thẩm Vân Cương thấy cô ấy đã quyết định, không nói thêm gì nữa, “Ngày mai, sẽ có một chuyến xe đưa những người lính Liên Xô đã khỏe trở về, đến lúc đó cô chỉ cần thương lượng với họ, rồi bọn họ sẽ cho cô theo thôi.”
Nina cất kĩ tấm ảnh, nói với cô: “Cô đã cứu tôi nhưng tôi không biết nên cảm ơn cô như thế nào.”
“Muốn cảm ơn tôi thì phải sống thật tốt.” Thẩm Vân Cương mỉm cười.
“Ừm!” Nina dùng sức gật đầu.
……
Trong văn phòng, Molders và List đang thảo luận về đám lính vi phạm kỷ luật.
List nói: “Tôi vẫn nghĩ nên đưa bọn họ tới trại quản chế trước.”
Molders: “Loại làm nhục danh dự của quân đội này phải bị ném trực tiếp vào toà án quân sự.
Một thượng úy nêu ý kiến: “Vẫn nên đưa người ra tiền tuyến thì hơn, bọn họ cũng không muốn bị giam cầm, trận Stalingrad vừa mới khai chiến, binh sĩ rất căng thẳng.”
Molders: “Bọn họ dám không kiêng nể làm loại việc này, nhất định là có sự đồng ý ngầm và dung túng của các người.”
Tên thượng úy kia giải thích: “Để chiếm được nơi này, chúng tôi đã tổn thất quá nhiều người, cũng hao phí một thời gian dài, tức giận là điều không thể tránh khỏi. Đám Liên Xô đó bắt được người của chúng ta cũng không nương tay đâu.”
Sắc mặt Molders khiến người ta rùng mình: “Dung túng cho binh lính không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của quân đội mà còn ảnh hưởng đến bộ mặt của đất nước. Quân nhân phạm tôi tình dục quy mô lớn trong quân doanh tất nhiên sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến quân đội và quốc gia phía sau. Một đội quân có thể dễ dàng cởi quần trước mặt người khác phái, chà đạp phụ nữ cũng đã làm mất tôn nghiêm của chính mình. Phải duy trì sức mạnh quân sự và đối mặt với thế hệ mai sau như thế nào!
“Khi đã có tiền lệ, sau này cậu còn quản chế họ như thế nào?”

Người thượng úy bị Molders nói đến xấu hổ, cúi chào rồi nói: “Tôi sẽ đi làm ngay!”
Giải quyết chuyện này xong, văn phòng chỉ còn Molders và List. Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
List tò mò hỏi: “Mold, không phải cậu muốn ở cái trại tập trung kia giải quyết côn trùng có hại cho nước Đức à, sao đột nhiên bị điều đến tiền tuyến?”
Molders châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nói: “Nhìn đám Do Thái đó cả ngày làm tôi bực bội.”
List nhướng mày: “Vậy à?”
“Không thì sao?” Molders nheo mắt, “Tại sao người phụ nữ kia lại ở đây? Hai người gặp nhau khi nào?”
List cười tủm tỉm: “Tôi bị thương, cô ấy là y tá chăm sóc tôi, thế nào? Rất có duyên phải không?”
Molders nhìn về phía anh ta, “Cậu bị thương ở đâu?”
List Cởi quân phục ra: “Nhìn đi, ngay sát ngực, mạng tôi lớn nên mới sống được đấy.”
Molders lại hỏi: “Bây giờ thế nào?”
“Nghỉ ngơi hơn hai mươi ngày, không có vấn đề gì lớn.” List thờ ơ tra.r lời
“Còn những bệnh khác của cậu thì sao?” Molders ám chỉ.
“Hai người các cậu thật sự rất phiền đấy, ai cũng hỏi cùng một câu, hiện tại tôi rất tốt, tốt đến mức không thể tưởng tượng được.” List chép miệng, “Gặp được cậu tôi cảm thấy càng tốt hơn.”
Molders không đáp, yên lặng hút thuốc, không biết đang nghĩ điều gì.
List cười tủm tỉm, cúi người về phía trước: “Mold, nói thật đi, cậu tới đây vì tôi đúng không?”
Molders liếc xéo anh ta: “Cậu nghĩ nhiều rồi, vừa khéo mà thôi.”
List gật gật đầu, mang vẻ mặt “Tôi tin mà”, “Thật là khéo quá.”
Hai người im lặng, một lúc lâu không ai lên tiếng.
List không hút thuốc lá, anh ta lấy từ trong túi ra một hộp socola, ném một viên vào miệng.
Molders thấy thế bèn hỏi: “Không phải trước kia cậu rất ghét ăn mấy thứ này sao?”
List ném vỏ hộp socola trong tay đi, vỏ hộp chạm vào thùng rác phát ra tiếng vang nhỏ, anh ta nói: “Trước kia trong lòng sung sướng, không cần mấy thứ này để tìm kiếm cảm giác hạnh phúc.”
“Cho nên, hiện tại trong lòng rất đau khổ đúng không?”
“Đúng vậy.” List cười khẽ, “Mold, tôi không muốn chiến đấu nữa, nhìn đồng đội của mình lần lượt ngã xuống, tôi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc mình chiến đấu vì cái gì.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.