Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 42:
Chương 42:
Thẩm Vân Cương nằm trên lưng Molders, dùng áo của hắn để che mình. Quân phục mặc trên người hắn chỉ là một chiếc áo khoác, nhưng khoác lên người cô lại như một cái chăn dày. Cô chúi đầu trong áo, lén nhìn trộm bên ngoài.
Hóa ra đã tối rồi đó ư, cô và Helena ở trong bóng tối quá lâu nên đã mất khái niệm về thời gian.
Lưng của tên đao phủ lãnh khốc này hóa ra lại rộng rãi và ấm áp như thế, không chút xóc nảy, cô liền mơ màng sắp ngủ. Bị nhốt lại hai ngày, cô sợ Helena không tỉnh lại nên vẫn luôn khẩn trương cao độ, lúc này được cứu về, thần kinh lập tức thả lỏng.
Nghĩ đến người cứu mình là người mình vẫn luôn thống hận, chán ghét, tâm trạng cô lúc này có hơi phức tạp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật hắn là tên đồ tể đã giết hàng ngàn người.
Nhìn phương hướng hắn đi không giống đường về biệt thự, cô ngẩng đầu về phía trước, thấp giọng hỏi: “Ngài định đi đâu thế?”
Tuy Molders cảm thấy câu hỏi này của cô có chút ngốc, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời ngắn gọn, “Phòng y tế.”
“Hả… Không đi được không?” Thân thể Thẩm Vân Cương có năng lực tự chữa lành, cô sợ đến phòng y tế sẽ bị nhìn ra cái gì đó.
Lúc cô nói chuyện cứ thổi khí bên tai Molders khiến hắn có chút không ổn, thế nên khẩu khí rất không kiên nhẫn, nói: “Câm miệng.”
“Dạ…”
Lúc Fritz nhìn Molders cõng người tiến vào, tròng mắt gã như muốn rớt ra, y tá đang làm việc trong phòng, lúc nhìn hắn đặt người kia xuống, cằm cũng muốn đi tong luôn.
“Này… này chuyện này không có khả năng!” Fritz đi quanh Thẩm Vân Cương một vòng nói, “Lần trước tôi xem, cô ta rõ ràng đã chết rồi.”
Thẩm Vân Cương cười tủm tỉm, đáp: “Nhất định là bác sĩ khám sai rồi đó.”
“Chuyện này không có khả năng, cô nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi à?”
“Trong y học có hai trường hợp, chết não và chết lâm sàng, chỉ là cơ năng sinh lý toàn bộ đánh mất, nhưng nội trung khu thần kinh còn sống, cho nên tôi tỉnh lại được nha.”
Fritz chống cằm, nhìn Molders, nói: “Chỉ huy, tôi không thể giải phẫu cô ta à?”
Mặt Molders vô cảm, nói: “Chữa chân cô ta đi.”
“Rồi.”
Fritz sờ cẳng chân bị gãy của cô, không phải đặc biệt nghiêm trọng, nên dùng tay nắn lại trước, sau đó bó thạch cao cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô không sợ đau à?” Fritz hạ thủ, thấy cô không rên một tiếng, cảm thấy có chút kỳ quái, “Chắc không phải bị chặt đứt gân chân đâu nhỉ, hơi phiền toái đấy.”
“Ui… Đau chết mất……”
“…”
“Bác sĩ…” Thẩm Vân Cương không nhìn thấy Helena, có chút lo lắng, “Người Do Thái vừa được đưa đến đây……”
Fritz nhìn nhìn Molders, thấy hắn chưa nói gì, nên gã mới trả lời, “Không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Vậy là tốt rồi.” Cô yên lòng.
Chờ Fritz xử lý tốt vết thương ở chân cô, Thẩm Vân Cương đã ngủ mất rồi.
Fritz nhìn cô ngủ say, nói: “Chỉ huy, cô ta thật kì lạ nha, thế mà ngủ được.”
“Không cần để ý.” Molders nói, “Tuần sau tôi sẽ bị điều đi.”
Fritz chấn động, “Sao đột nhiên lại thế, vì tên hỗn đản Konrad kia à?”
“Không phải, thủ đoạn của hắn chẳng khác gì trò con nít với tôi.”
“Chỉ huy……” Fritz thoạt nhìn có chút khổ sở, “Ngài muốn đi đâu?”
“Đi tiền tuyến.”
“Tôi đi cùng ngài!”
“Hồ nháo!” Molders không hề nghĩ ngợi liền từ chối hắn.
“Tuy tôi không thể giết địch, nhưng tôi có thể làm hậu phương đó nhé.” Fritz kể lể, “Nhân viên y tế khẳng định rất thiếu người làm.”
Molders nghiêm túc nhìn gã, nói: “Không phải cậu muốn nghiên cứu ư? Không nơi nào tiện hơn chỗ này đâu.”
Fritz mỉm cười nói: “Nguyện vọng lớn nhất của tôi là có thể đi theo ngài.”
Molders rũ mắt, trầm tư một lúc, “Tôi sẽ suy xét.” Hắn khom lưng, cẩn thận bế Thẩm Vân Cương.
“Chỉ huy, có một việc tôi vẫn luôn muốn nói.” Fritz nói, “Ngài quá để bụng cô gái Châu Á này rồi, tuy cô ta không phải người Do Thái, nhưng cũng là người da màu, ngài lần này bị cử báo cũng là vì cô ta, có phải nên……”
“Tôi đã có tính toán.” Molders nói xong liền đi ra ngoài.
Fritz nhìn bóng dáng hắn, thở dài.
Molders mới bước ra khỏi cửa, nhìn Wunsch hoang mang rối loạn chạy tới, hắn nhíu mày, chặn anh lại.
“A, chỉ huy!”
“Muốn làm gì?”
“Helena, cô ấy…”
“Franz Wunsch!” Molders nghiêm khắc hô tên của anh.
Anh lúc này mới ý thức được mình thất thố, “Chỉ huy, tôi……”
Molders trầm giọng nói: “Cô ta còn sống, anh cứ trở về đi!”
“Vâng!”
“Về sau còn xúc động như thế, hai người đi chết được rồi.”
“Là tôi không đúng, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” Wunsch rũ đầu, nhỏ giọng nhận sai.
Molders trở về biệt thư, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó nghịch mấy lọn tóc trên mặt cô.
Nếu hắn đi rồi, có thể về sau cô không sống nổi ở đây nữa.
Ngày hôm sau.
Lúc Thẩm Vân Cương tỉnh lại, cô có chút hoảng hốt, không hề nghĩ ngợi liền chuẩn bị nhấc chân xuống giường, mới thấy chân trái nặng bất ngờ, lúc này mới nhớ ra mình bị gãy chân.
Tuy cô có năng lực tự lành, nhưng gãy xương là tình huống tương đối nghiêm trọng, cho nên cũng không có nhanh như vậy.
Thật vất vả mới lấy được Bàn Tay Vàng mà nó có nhiều hạn chế quá, cô cũng buồn bực lắm đấy.
Hiện tại cô cũng không biết mình sẽ đến Sevastopol bằng cách nào, hệ thống chỉ nói đến lúc đó cô sẽ biết, kết quả là chân cô bị gãy rồi.
Bởi vì việc chuyển giao công tác nên Molders rất bận, nhưng hắn vẫn sắp xếp người đi đưa cơm cho Thẩm Vân Cương. Gần đây bên ngoài yêu cầu thả một đám người Ba Lan không phạm tội, hắn chuẩn bị mượn cơ hội này để đưa cô gái kia ra ngoài, vậy mà lúc này chân cô lại bị gãy.
Nếu vậy, sau khi cô rời khỏi đây, bị người khác chú ý, khẳng định sẽ ngờ vực trại tập trung ngược đãi người Do Thái.
Hơn nữa, thân phận của cô cũng không ổn.
Vài ngày liên tiếp, thời điểm Thẩm Vân Cương chuẩn bị ngủ mới có thể thấy Molders, khi trở về hắn sẽ đến phòng cô nhìn một chút, sau đó nói “Ngủ ngon”, rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Bộ dạng này của hắn làm cô hoài nghi có phải hắn thích cô rồi hay không.
Qua một tuần, chân của Thẩm Vân Cương đã khỏi, nhưng không muốn bị nghi ngờ nên cô vẫn nằm trên giường, cảm giác mình sắp mốc meo.
Hôm nay, Molders trở về rất sớm, hắn đi đến mép giường cô, không rõ có ý gì mà đứng nhìn cô rất lâu, cho đến lúc cả người cô đều không được tự nhiên.
“Ngài nhìn tôi như vậy làm gì…”
Molders giơ tay ném cho cô hai tờ giấy, một cái màu nâu, một cái trắng ngà, “Ngày mai sẽ thả một đám phạm nhân, cô đi cùng họ.”
Thẩm Vân Cương nhìn tờ giấy ghi thân phận mình cùng tờ lệnh đặc xá, chấn kinh vô cùng. “Sao ngài tự dưng tốt thế?” Liên hệ đến sự khác thường của hắn mấy hôm nay, cô nắm cổ áo, cảnh giác nhìn hắn: “Ngài không nên có ý đồ gì với tôi, tôi sẽ không đáp ứng ngài đâu.”
Molders bị biểu hiện của cô làm tức giận, hít thật sâu, đoạt lại hai tờ giấy chứng nhận trên tay cô, “Cô ở đây chờ chết đi.”
“Đừng mà.” Thẩm Vân Cương tay lanh mắt lẹ đoạt lại tờ giấy.
“Lúc cô rời đi sẽ có người hỏi cô một số chuyện, ví dụ như có kiến nghị gì với trại tập trung không, cô chỉ cần trả lời rất tốt là được, nếu cô nói không, tự gánh lấy hậu quả.”
“Tôi đã biết.” Thẩm Vân Cương tỉ mỉ nhìn hai tờ giấy chứng nhận, lòng nhiều suy nghĩ. Đây chính là giấy chứng minh công dân hợp pháp nha, có cái này, cô có thể làm rất nhiều thứ.
“Cảm ơn.”
“Không cần.” Molders lạnh lùng nói, “Sau khi ra ngoài, cô tính làm gì?”
Thẩm Vân Cương nhìn hắn phá lệ hỏi chuyện cô, cảm giác có chút kỳ quái, cô lại không thể nói thật, suy nghĩ chút, nói: “Không biết, khả năng sẽ đi Australia đấy.”
Molders nhướng mày hỏi: “Sao lại đi Australia.”
Thẩm Vân Cương bất đắc dĩ trả lời: “Bởi vì Australia không có chiến tranh, bên kia hoang vắng, tôi có thể mua đất, tùy tiện sinh hoạt, chờ đến khi chiến tranh kết thúc, tôi liền trở về nhà.”
Khóe miệng Molders gợi lên một ý cười khó thấy, nhạt nhẽo nói.
“Cô thích ứng tốt thật.”
“Chứ làm gì được đây?”
“Tốt thôi, chờ chiến tranh kết thúc, tôi đi tìm cô…” Hắn không được tự nhiên khụ một tiếng, “Tìm cô đòi tiền.”
“Gì —— ngài có cho tôi mượn tiền bao giờ đâu?”
“Cô ăn, tắm, dùng đồ ở đây, không phải đều nhờ tôi à?” Mặt Molders vô cảm, “Còn thân phận này của cô nữa, người khác tiêu rất nhiều tiền cũng không có được đâu.”
“……”
Thẩm Vân Cương cảm giác không ổn “Ngài cũng muốn rời nơi này ư?”
“Ừ.”
“Đi đâu?”
Molders không chút để ý: “Liên quan tới cô à?”
“Ngài vừa nói “ chờ chiến tranh kết thúc” là muốn đi tiền tuyến sao?”
“Ừ.”
Nghe được lời khẳng định, Thẩm Vân Cương “À” một tiếng ngắn ngủi.
Molders nhíu mày, “Cô có ý gì?”
“Không có gì, tôi chúc ngài thuận buồm xuôi gió.”
“Đương nhiên, tôi chắc chắn sẽ mang theo thắng lợi, khải hoàn trở về.” Molders khinh thường.
Thẩm Vân Cương cảm thấy lần này hắn đi 90% sẽ không về được, nghĩ đến những gì hắn từng làm, cảm thấy việc chết trận trên sa trường với hắn có thể nói là kết quả tốt nhất.
Nếu hắn không chết ở chiến trường, tương lai sẽ đối mặt với sự đau khổ về tinh thần, chứng trầm cảm của thương binh, cô cảm thấy đó còn là sự trừng phạt đáng sợ hơn cái chết.
Hắn thật sự là người xấu, tội ác tày trời, nhưng hắn lại giúp cô, thậm chí trước khi đi còn giúp cô sắp xếp đường lui thật tốt.
Không thể không nói, trong lòng cô ngũ vị tạp trần.