Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 40:
Chương 40:
Thẩm Vân Cương thăm dò hơi thở, cảm nhận được hô hấp rất nhẹ, biết cô ấy còn sống, lập tức thở phào. Cô ngồi dựa vào tường, nhẹ nhàng để Helena dựa vào người mình.
Căn phòng trừng phạt này tối om, chỉ có một bóng đèn nhỏ cách vài phút lại nhấp nháy một lần, có cảm giác như nó sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Thẩm Vân Cương yên lặng đếm đến lần thứ mười bóng đèn nhấp nháy, Helena mới tỉnh.
Cô ấy thấp giọng kêu rên, sau đó mở mắt, phát hiện mình đang dựa vào một người, cố gắng chịu đau ngồi thẳng dậy. Nương theo ánh đèn mờ nhạt, Helena tập trung nhìn, sau đó kinh ngạc hỏi: “Cương? Sao cô lại ở đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương thở dài: “Vậy còn cô thì sao?”
“Chẳng lẽ cô cũng ……” Helena suy đoán, bỗng bắt lấy tay cô, bởi vì động tác quá mạnh nên miệng vết thương lại rách ra, “Cô thừa nhận rồi à?”
Thẩm Vân Cương lắc đầu: “Tôi không có bất cứ quan hệ gì với anh ta thì thừa nhận cái gì?”
Helena yên lòng, cô ấy nhẹ giọng bảo: “Cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không được thừa nhận, nếu cô khai ra, chúng ta sẽ bị bọn họ xử tử.”
Thật sự trước đây Thẩm Vân Cương đã từng có ý định đó, cô nghĩ nếu như mình thừa nhận có quan hệ không chính đáng với Molders thì liệu hắn có bị cách chức hay không. Nhưng nghĩ lại, đây là hành động đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, vì thế cô từ bỏ.
“Tại sao cô cũng ở đây? Là…… Bị bắt lại sao?” Thẩm Vân Cương cẩn thận hỏi.
“Có người mật báo, tôi cũng không biết là lính SS hay Capo nữa, thật đê tiện.” Helena tức giận.
“Vậy hiện tại cô phải làm sao? Anh ta sẽ đến cứu cô chứ?”
Helena lắc đầu, buồn buồn, “Anh ấy cũng bị bắt.”
“Sao lại thế?”
“Cho nên tôi không thể thừa nhận, anh ấy cũng sẽ không thừa nhận, bằng không hai người bọn tôi đều xong rồi.”
“Vậy cô với anh ta……”
“Tôi yêu anh ấy.” Helena thì thầm, nước mắt cô ấy tuôn rơi, “Cương, tôi đau lắm, tôi cũng không thể giãi bày với người khác, chuyện này sắp bức tôi phát điên rồi.”
Thẩm Vân Cương lau nước mắt cho cô ấy, nói: “Cô cứ từ từ, tôi nghe mà, tôi sẽ cho cô lời khuyên.”
“Hẳn là tôi nên hận anh ấy, nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt, không chỉ cứu mạng tôi mà anh ấy còn cứu cả em gái tôi nữa. Anh ấy mang cho tôi cảm giác an toàn, anh ấy sẽ không làm bất cứ điều có hại đến tôi.” Helena mỉm cười, “Cương, cô biết không, ở nơi đây cũng có rất nhiều tù nhân Do Thái yêu nhau, bọn họ sẽ làm chuyện đó ở kho hàng ít người lui tới, còn có bọn lính SS sẽ cưỡng bức những cô gái chúng coi trọng, nhưng Wunsch chưa từng làm gì với tôi cả.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh ấy sẽ vội vàng nói lời yêu thương hoặc ném một tờ giấy có dòng chữ nguệch ngoạc ghi những lời đó cho tôi khi không có người. Thậm chí còn liều mạng nhiều lần vì tôi.”
“Cứ như vậy, tôi đã yêu người ấy. Tôi biết điều này quá điên rồ và viển vông, nhưng ở nơi mà tôi có thể chết bất kì lúc nào, anh ấy cho tooi ấm áp, cổ vũ cô, khiến tôi có dũng khí để đối mặt với những điều đó.” Helena ôm mặt khóc nức nở, “Nhưng tôi là người Do Thái, anh ấy là SS.”
“Cương, cô có cảm thấy ghê tởm vì tôi đã yêu một sĩ quan SS đã giết chết vô số đồng bào của mình không? Thậm chí trước đó tôi còn khuyên bảo cô.”
“Sao có thể chứ? Helena, cô không sai, anh ấy cũng không sai. Đây là sai lầm của thời đại này, mặc dù ở dưới chính quyền khắc nghiệt như vậy, hai người vẫn có thể duy trì tình cảm tốt đẹp và thuần khiết đến thế, không thủ đoạn dơ bẩn nào có thể phá hủy. Bọn cô tuyệt vời như thế, sao tôi lại thấy ghê tởm được?” Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô ấy, lại không cẩn thận chạm vào miệng vết thương, Helena nhỏ giọng “A” một tiếng, Thẩm Vân Cương xốc cổ áo cô ấy lên, thấy đầy rẫy vết thương sưng to trên bả vai của cô ấy.
“Sao bọn chúng lại đánh cô dã man như thế này?”
“Bởi vì tôi không thừa nhận mối quan hệ với anh ấy, chúng không tin.”
“Đám khốn kiếp này……”
“Tôi không sao.” Helena nhìn bộ dạng đau lòng của Thẩm Vân Cương, nói, “Tôi từng đến làm việc tại phân xưởng dỡ bỏ, hoàn cảnh nơi ấy khắc nghiệt và vất vả hơn nhiều, quản lý cũng rất ác độc, làm hay không làm đều đánh người, tôi quen rồi.”
“Sao lại quen với chuyện này được chứ.” Thẩm Vân Cương nhìn miệng vết thương sưng tấy, vừa đau lòng lại bất đắc dĩ.
“Nói về cô đi, Cương.” Helena kéo dài miệng, dời đi sự chú ý của cô. “Nếu các cô không có gì, sao lại bị bắt? Hắn là chỉ huy ở đây, hẳn là sẽ cứu cô ra ngoài.”
“Tôi cũng bực lắm, tự dưng một đám người xông tới đem tôi đi.” Cô khẽ cắn môi dưới, “Nghe ý tứ của bọn chúng giống như có người mật báo, nói hắn trái với luật của chủng tộc, muốn hắn phối hợp điều tra. Người kia hình như chức to hơn hắn nhiều, khả năng lúc này đều ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Lúc này Molders thật sự gặp khó khăn, hắn vẫn luôn cấm tham ô ở trại tập trung nhưng không có ích gì cả, hơn nữa đa số đều chỉ là trộm vặt nên hắn cũng không quá chú ý đến chuyện nhỏ đó, vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ là lần đột kích kiểm tra này rõ ràng nhằm vào hắn, hắn đương nhiên không thẹn với lương tâm, mặc dù đã từng có ý nghĩ đó, nhưng hắn chưa từng hành động.
Bây giờ hắn phải nghĩ biện pháp cứu cô ra, trại trừng phạt là nơi thế nào, trong lòng hắn biết rất rõ. Cũng không phải hắn để ý cô, chỉ là còn quá nhiều vấn đề chưa hỏi rõ, hắn tự nhủ.
Cô nói năm 1945 Đế quốc Đức sẽ thất bại, đương nhiên hắn không tin lời ấy, chỉ nghĩ cô chắc hẳn phải hận hắn lắm mới có thể nguyền rủa ác độc như thế. Nhưng có vấn đề cô phân tích cũng rất hợp lý, dòng người Do Thái cuồn cuộn đưa đến làm hắn bực tức vô cùng, thiêu cũng thiêu không xong, sao không tiễn đến chiến trường chiến đấu vì đế quốc đi.
Nhưng lúc này, dòng suy nghĩ của hắn đã bị một cắt ngang bởi cuộc gọi của Himmler, ông ta rất tức giận vì lời vu cáo của Konrad, “Cậu còn nhớ rõ những lời mình nói khi vừa tới trại tập trung không?”
“Nhớ rõ.”
“Lời gì?”
“Toleranz ist schwach.” ( khoan dung chính là mềm yếu )
“Người Do Thái ở Đức giảo hoạt hết sức. Lúc khó khăn cũng không chịu tổn thất gì, vậy mà còn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, trên chiến trường khẳng định chúng cũng chỉ vì lợi ích bản thân mà phản bội chúng ta thôi, bọn chúng không có lòng trung thành gì hết!” Himmler lạnh nhạt nói: “Tôi thấy cậu đã không còn thích hợp với vị trí này rồi. Nhưng khả năng làm việc của cậu rất tốt, vì thế tôi sẽ điều cậu tới trại tập trung Berlin, cho cậu một chức vị cao và quyền lợi lớn nhất.”
Molders rất chán ghét việc quản lý nhóm người Do Thái này, hắn không muốn dù bị chuyển đi vẫn phải làm việc tương tự, huống chi hắn còn muốn chứng minh cho cô thấy đế quốc Đức bọn họ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, càn quét đại lục Châu Âu như thế nào.
“Tôi có thể xin đi tiền tuyến không?” Hắn nói.
Himmler cho rằng hắn bất mãn với sự sắp xếp của mình, lấy phương thức này để từ chối ông ta, vì vậy tức giận nói: “Đương nhiên có thể, thư nhận chức của cậu sẽ tới vào tuần sau. Cậu có thể chuyển giao công tác rồi.”
Cúp điện thoại, Molders tựa vào ghế thở dài.
Konrad tìm được rất nhiều vật không nên tồn tại trong phòng của đám lính, thậm chí còn xử tử hai vụ nghiêm trọng.
Molders nghe nói Franz Wunsch cũng bị đưa đi, nên tới phòng tạm giam thăm anh ta.
“Chỉ huy, sao ngài lại tới đây?” Wunsch bị nhốt ở phòng tạm giam, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ đến thăm anh.
Molders vuốt lại nếp áo, sau đó ngồi cạnh bàn dài trong phòng, “Cậu và cái cô kia sao lại thành thế này?”
“Chúng tôi không có chuyện gì cả.”
“Ngay cả tôi mà cậu cũng không nói thật ư?” Đôi mắt của Molders ngập tràn chết chóc, nhìn về phía Wunsch đang có chút chật vật, hỏi, “Tuần sau tôi bị điều đi rồi, cậu vẫn không muốn nói gì ư?”
Ngực Wunsch phập phồng kịch liệt, “Bởi vì Konrad đột kích kiểm tra sao?”
“Không phải, cái này cậu không cần nhọc lòng.” Molders gõ tay lên mặt bàn, “Nếu bây giờ cậu không nói, sau này không còn cơ hội nữa đâu.”
Wunsch phân vân, anh đương nhiên biết chỉ huy chán ghét người Do Thái như thế nào, nhưng Helena bị bắt đi, sống chết không rõ, thủ đoạn thẩm vấn của bọn họ rất kinh khủng, anh sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhiều nhất chỉ là thẩm vấn mấy ngày rồi sẽ thả ra, nhưng bọn họ sẽ không khách khí với Helena như vậy. Bây giờ anh bị nhốt ở đây, không thể tìm cách để cứu được người ấy.
“Tôi……” Wunsch do dự, anh há miệng thở dốc, rồi lại đem lời nói nuốt trở vào.
Molders lẳng lặng nhìn anh, cũng không thúc giục. Một lát sau, Wunsch thấp giọng nói một câu: “Mong ngài giúp tôi cứu cô ấy.”
Molders nhíu mày, hỏi: “Cậu có biết mình đang nói gì không?”
Wunsch cười khổ một tiếng, “Đương nhiên tôi biết.”
“Người Arya tuyệt đối không thể ở bên người Do Thái.”
“Chỉ huy, tôi biết, nhưng mà……” Anh đặt tay lên ngực, như có điểm bất đắc dĩ, lại có tươi cười, nhìn về phía hắn nói, “Tôi yêu cô ấy.”
“Nhưng đó là người Do Thái.”
“Người Do Thái thì thế nào? Cô ấy là cô gái tôi yêu nhất, không hơn không kém, không liên quan bất cứ điều gì.
Molders vô cùng nghi hoặc thái độ kiên định của Wunsch, đến tột cùng là cái gì đã khiến anh có thể vi phạm tín ngưỡng, thậm chí không màng đến mạng sống của mình để yêu đương với một người Do Thái. Hắn đột nhiên có chút tò mò người phụ nữ Do Thái kia sẽ trông ra sao, có bộ dáng gì, liệu có giống cô gái Châu Á mê hoặc nhân tâm kia không.
Hắn trầm mặc. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên đứng lên, ép vành mũ xuống, đi ra cửa, lúc chuẩn bị bước ra, hắn ném lại một câu: “Đã biết.”
Wunsch nghe được những lời này, lập tức yên tâm.