Sườn xám cùng quân trang

Chương 26


Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 26:

Chương 26:
Edit: Thiên Hi
Một ngày trước khi phái đoàn đến, mọi người tập duyệt theo chỉ thị một lần, bao gồm cả khi máy quay hướng đến thì nên trưng ra vẻ mặt gì, không được quá khoa trương, cũng không được quá miễn cưỡng, giả trân lại càng không.
Thẩm Vân Cương và cậu thanh niên người Do Thái Werner ngồi cạnh cây dương cầm trên sân khấu, cậu rất muốn đàn một khúc, nhưng bởi vì đây chỉ là diễn tập nên không được đụng vào đàn.
“Mày, khi máy quay hướng đến đây mày phải cười, hiểu không?” Một tên lính dữ tợn chỉ vào máy quay nói.
“Vâng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn mày nữa!” Tên lính quát Werner “Cười, hiểu không?”
Werner vội vàng nặn ra một nụ cười, đáp: “Vâng, thưa ngài.”
“Nói to lên, mày không ăn cơm à? Lũ lợn!” Tên lính định đập báng súng vào đầu cậu, lần này chắc sẽ đổ máu.
“Thưa ngài, mong ngài xem xét!” Thẩm Vân Cương vội vàng bước tới, “Nếu bị thương sẽ rất khó coi, chỉ sợ ngày mai sẽ có người chú ý đến.”
Gã ta đẩy Thẩm Vân Cương ngã xuống đất, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Werner đỡ cô dậy: “Lá gan của cô lớn thật đấy, lần sau đừng làm như vậy nữa, dù sao tôi cũng bị đánh nhiều rồi.”
Thẩm Vân Cương làm thế không phải vì thương hại cậu, cô chỉ nghĩ nếu cậu bị thương thì chúng sẽ không dùng đến họ nữa, kế hoạch của cô cũng sẽ uổng phí.
Thời điểm đỡ cô dậy, Werner vướng phải tay áo của cô nên nhìn thấy một hàng chỉ trắng ở đó, cậu hỏi: “Cô thêu cái gì ở đây vậy?”

“Đừng nhúc nhích!” Thẩm Vân Cương nhanh chóng che lại.
Nhưng Werner đã đọc được một từ, mặt cậu biến sắc, thấp giọng khiếp sợ nói: “Cô điên rồi!”
“Tôi không điên, nếu anh không muốn bị liên lụy thì hãy giả bộ không biết gì.”
“Chúng sẽ không bỏ qua cho cô!”
“Nếu kế hoạch thành công, bọn chúng cũng không dám giam giữ tôi, tôi là người vạch trần tội ác của chúng, hội Chữ Thập Đỏ nhất định sẽ đưa tôi đi.”
“Nếu thất bại thì sao?”
“Đến lúc đó tùy cơ ứng biến thôi, từ xe đạp biến thành motor!” Lúc này Thẩm Vân Cương vẫn còn tâm trạng để trêu chọc, “Hiện giờ bên ngoài đều đang nhìn chằm chằm vào các trại tập trung của Nazi, cơ hội hiếm có khó tìm đấy, nếu không nắm bắt cơ hội này, chắc chắn không bao lâu nữa mọi người sẽ gặp nhau ở lò thiêu của trại tập trung số hai*.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Chỉ trại Birkenau. Trại Auschwitz phân thành ba trại khác nhau, trong đó trại Auschwitz – Birkenau là trại số hai.
“Cô……” Werner nghẹn lời.
“Chuyện này không liên quan đến anh, anh giả vờ không biết là được, nếu thất bại cũng không ảnh hưởng đến anh.”
“Tôi chưa từng gặp người nào như cô.”
“Bây giờ không phải đã gặp rồi sao? Cuộc đời còn dài lắm, chỉ cần anh có thể sống thì sẽ gặp được những gì mình chưa từng thấy.”
“Ha ha……” Werner cười bất đắc dĩ, “Tôi không biết nên nói như thế nào mới tốt nữa.”

“Vậy chúc tôi thành công đi!” Thẩm Vân Cương khoát tay, nháy mắt với cậu, sau đó hai người nhìn nhau cười.
“Hai người đang nói chuyện gì mà vui thế?” Margot chạy tới, một tay khoác lên vai Thẩm Vân Cương, cười hì hì hỏi.
“Còn cô thì sao? Hôm nay cô có gì mà vui thế?”
“Cuối cùng ngày mai tôi cũng được ăn ngon, uống nước đầy đủ, còn có thể tắm nắng nữa, đương nhiên là phải vui rồi.”
“Cô đó……” Werner dí trán cô ấy. Trước đây hai người họ đã làm việc cùng nhau, hơn nữa Werner còn biết tiếng Tiệp Khắc nên họ rất thân.
“Khụ, có người tới.” Margot ho nhẹ một tiếng.
Molders tới trại để kiểm tra tình hình, hắn đang đi về phía này.
“Chỉ huy, ngài xem mọi thứ đều ổn cả chứ?” Klein hỏi.
Molders gật đầu, nhìn hai nữ một nam cách đó không xa, “Biểu cảm của ba người kia quá cứng ngắc, không được.”
Klein nghĩ thầm, “Ngài xuất hiện ở đâu là y rằng biểu cảm của mọi người nơi đó đều sẽ cứng ngắc.” Gã nghĩ thế nhưng miệng lại nói khác: “Tôi sẽ sắp xếp người huấn luyện bọn họ thật tốt.”
Sau khi Molders rời đi, ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Người đàn ông kia thật đáng sợ.” Werner nói, “Cứ nhìn thấy hắn là tôi không thể thở được.”
“Ai nói không phải đâu.” Thẩm Vân Cương đáp.
Margor lắc đầu: “Có vẻ ngoài anh tuấn như vậy mà tâm địa lại tàn nhẫn đến thế, thật là……”

“Vặn vẹo và biến thái.” Thẩm Vân Cương tiếp lời cô ấy.
“Sinh hoạt tình dục của hắn nhất định không hài hòa.” Margot nói.
“Ngược lại tôi cảm thấy chắc hẳn hắn đã nghẹn lâu lắm rồi.”
“Vì sao?”
“Cô nhìn xem, ở đây toàn người Do Thái, luật chủng tộc không cho phép hắn chạm vào ai khác ngoại trừ những cô gái Arya, mà bên cạnh hắn lại không có người phụ nữ khác, ha ha ha.”
Cả hai cùng cười, hoàn toàn không để ý đến Werner bên cạnh.
Werner thở dài, thiên tính bát quái của phụ nữ thật là……
Buổi tối, Thẩm Vân Cương gấp quần áo, đè gối lên, nghĩ đến chuyện của ngày mai cô vẫn hơi lo lắng.
Gần đây không thấy hệ thống đâu cả, cô gọi hai lần, muốn hỏi nó vài câu, nhưng đợi nửa ngày vẫn không có phản hồi nên cô chỉ có thể từ bỏ.
Đêm nay, có hai người mất ngủ.
Ngày hôm sau, Thẩm Vân Cương thấy Werner hơi uể oải bèn hỏi: “Hai ngày này hẳn giường ngủ cũng không tệ lắm, vì sao trông anh không có tinh thần thế?”
Werner nhìn cô một cái: “Cô nói đi.”
“Hả?”
Werner lo lắng, “Bây giờ…… cô dừng tay còn kịp.”
“Tôi đã cân nhắc kỹ càng rồi, cùng lắm thì mười tám năm sau lại là một hảo hán.” Đương nhiên, chỉ cần không bị ném vào lò thiêu thì cô cũng không phải đợi đến mười tám năm.
“Cô……”

Ánh mắt cô xa xăm, hỏi: “Anh có nhìn thấy không?”
Werner nhìn theo ánh mắt cô, “Sao?”
“Sự khẩn cầu trong mắt mọi người rất rõ ràng, tôi không cần đoán đã biết họ đang cầu mong phái đoàn sẽ yêu cầu sửa lộ tuyến, có thể hiểu được những dấu hiệu cầu cứu của họ, có thể đưa ra những câu hỏi sắc bén.” Ánh mắt Thẩm Vân Cương sáng ngời, “Nhưng điều này sẽ không xảy ra.”
Werner im lặng bởi vì cậu cũng không biết nói gì nữa, cô gái này dũng cảm hơn cậu rất nhiều.
“Nếu lần tham quan này cứ kết thúc như vậy thì mọi người sẽ không còn cơ hội thoát ra nữa, thậm chí những kẻ không rõ chân tướng đều sẽ ca ngợi bọn chúng vì đã cho người Do Thái một môi trường sống rất tốt.”
“Không phải quá châm chọc sao?”
Werner hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, “Tôi sẵn sàng giúp đỡ cô, có gì hãy nói với tôi.”
“Không cần đâu.” Thẩm Vân Cương lập tức từ chối cậu, “Anh coi như không biết gì là được.”
Đoàn tham quan đến gần, Werner bắt đầu đàn một khúc, Thẩm Vân Cương cũng đứng ở nơi quy định chuẩn bị múa, nhưng có một sĩ quan và hai binh lính đi thẳng về phía cô.
“Mang đi!” Sĩ quan ra lệnh.
Thẩm Vân Cương sững sờ, Werner cũng ngẩn ra đó.
“Các người muốn đưa tôi đi đâu? Chỉ huy yêu cầu tôi biểu diễn ở đây.” Cô cố gắng tránh thoát cánh tay của hai tên lính.
“Chút nữa cô sẽ được biểu diển trước mặt chỉ huy.” Tên sĩ quan kia hừ lạnh một tiếng rồi nói với hai binh lính, “Đi đường khác, đừng để bị phái đoàn nhìn thấy.”
Cứ như vậy Thẩm Vân Cương bị kéo đến văn phòng của Molders, hắn đang ngồi ở bàn làm việc gõ gì đó, máy đánh chữ phát ra tiếng lạch cạch rõ ràng.
Thấy cô bị đưa vào, hắn dừng lại động tác, đặt tay lên cằm nói: “Cởi quần áo của cô ta cho tôi.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.