Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 14:
Chương 14: Nguyên nhân
Edit: Thiên Hi
Thật ra không đau lắm, nhưng cô bị dọa sợ rồi. Trên mặt Thẩm Vân Cương lộ rõ vẻ hoảng sợ, bất giác lùi về phía sau một bước.
List nhìn thấy động tác của cô lại như chịu thêm kích thích, anh ta đột nhiên đứng lên, đi tới chỗ cô. Cô sợ hãi nhìn anh ta, trạng thái hiện tại của anh ta hoàn toàn không bình thường, nhưng cô không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thẩm Vân Cương thầm cảm thấy không ổn, cô quay đầu muốn chạy, nhưng lại dẫm phải vụn pha lê trên mặt đất, lập tức trượt chân ngã. Lúc này List đã đến trước mặt cô, tuy rằng anh ta trưng ra bộ mặt tươi cười, nhưng cô vẫn thấy khủng bố. Có vẻ lần này anh ta uống quá chén rồi, ánh mắt dại ra.
List ngồi xổm xuống kéo cô dậy, lau vết máu trên trán cô đi, nói: “Đừng sợ, dáng vẻ vừa rồi của tôi đã dọa đến cô phải không? Nhưng hiện tại có thế nữa đâu?” Anh ta hỏi, khóe miệng mở độ cung lớn hơn nữa, nhưng đôi mắt lại không có một tia gợn sóng, “Như vậy cô sẽ không sợ tôi nữa chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương không biết nên trả lời anh ta như thế nào, cô bị trạng thái quỷ dị này của anh ta dọa sợ tới mức nói không ra lời.
“A, chảy thật nhiều máu.” List nhìn cái trán của cô, áy náy nói, “Là tôi không tốt, tôi sẽ băng bó cho cô.”
“Không, không cần đâu……” Bởi vì sợ hãi, Thẩm Vân Cương lắp bắp, “Tôi tự làm là được.”
List nhìn vẻ mặt của cô lại đột nhiên tức giận, đè cô xuống đất, “Tại sao? Tại sao tôi đã cười cho cô xem rồi mà cô vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy”
“Không phải lá gan của cô rất lớn sao? Không phải cô không sợ chết à? Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”
“A —— cút đi! Cút ra ngoài cho tôi! Tôi không cần sự thương hại!”
Thẩm Vân Cương nhìn List đột nhiên phát cuồng, cô chạy thẳng ra cửa, lên tầng ba tìm Molders.
Molders có lẽ vừa mới rửa mặt, trên tóc hắn còn đọng lại những bọt nước chưa khô, hắn cúi đầu nhìn cô gái người Châu Á đứng ở cửa thở hổn hển, nhíu mày hỏi: “Có phải List đã xảy ra chuyện?”
Thẩm Vân Cương liều mạng gật đầu, “Vừa rồi ngài ấy giống như phát điên.”
Molders vòng qua cô, bởi vì chân hắn dài nên đi rất nhanh, Thẩm Vân Cương phải chạy theo ở phía sau.
Molders bước vào phòng List, thấy anh ta đang phát điên hắn liền tiến đến túm cổ áo anh ta.
Cả hai người đàn ông đều có ngoại hình xuất chúng, chẳng qua khí chất khác nhau rất lớn. Molders cao hơn List một chút, hắn nâng cổ áo List lên, sắc mặt âm trầm nói: “Cậu bình tĩnh lại đi!”
List dùng cặp mắt say lờ đờ nhìn hắn, cười ha hả, tựa như đột nhiên thanh tỉnh, “Hóa ra là cậu, Mold.” Anh ta đẩy bàn tay đang túm cổ mình ra, thất tha thất thểu đi đến sô pha ngồi xuống.
“Tôi không sao, cậu về đi, hiện tại tôi không muốn gặp cậu.” List bảo.
Molders không nhúc nhích, hỏi: “Bây giờ bệnh của cậu đã nghiêm trọng thế rồi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bệnh? Tôi không bị bệnh, tôi chỉ uống nhiều quá thôi.”
“Ngày mai tôi bảo bác sĩ đến khám cho cậu, cậu nghỉ ngơi sớm đi.” Molders nói xong câu đó liền bước ra khỏi cửa.
List nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên hỏi: “Mold, từ trước tới nay đã bao giờ cậu mơ thấy những người đó chưa?”
Molders dừng bước nhưng không quay đầu lại, giọng nói lạnh nhạt như chính con người hắn, “Khi gặp chướng ngại, tôi lựa chọn đối mặt và đánh bại nó.”
List trào phúng cong cong khóe môi.
Thẩm Vân Cương đứng ở ngoài cửa nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ, khi đi qua cô, Molders lạnh lùng ném ra một câu: “Tốt nhất cô nên kín miệng một chút, nếu không ống khói lớn bên ngoài kia sẽ là điểm đến cuối cùng của cô.”
“Vâng……” Mọi chuyện phát sinh đâu phải do cô.
Mặc dù nghĩ mình vô tội, nhưng cô không dám biểu hiện ra bên ngoài. Cô cẩn thận đi vào phòng, không dám nhìn mặt List, trực tiếp cúi xuống dọn dẹp mớ hỗn độn.
Cô dọn dẹp hơn nửa tiếng đồng hồ mà không thấy List có động tĩnh gì. Xong việc, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta vẫn duy trì tư thế đó từ khi Molders rời đi, không hề nhúc nhích. Thấy cô nhìn sang, anh ta nở nụ cười ôn hòa: “Dọn dẹp xong rồi à?”
“Vâng.”
“Vậy cô đi nghỉ ngơi đi.”
“Ngài không dùng bữa tối sao?”
List lại cười, nói: “Uống rượu no rồi, vừa nãy đã dọa cô sợ, đi nghỉ sớm đi, không cần để ý đến tôi, tôi muốn yên lặng một chút.”
“Vâng.”
Thẩm Vân Cương quay về căn phòng nhỏ cách vách, chuẩn bị bước vào cô lại nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhỏ giọng nói với anh ta: “Nếu ngài không vui, đừng cố gắng tươi cười.”
“Sao?” Bởi vì khoảng cách hơi xa, giọng cô cũng tương đối nhỏ nên List không nghe rõ.
Cô cao giọng: “Nếu ngài không vui, đừng cố gắng tươi cười.”
“Ồ? Vì sao?”
“Nụ cười dùng để thể hiện niềm vui sướng, hạnh phúc, nhưng tôi không cảm nhận được loại cảm xúc này từ nụ cười của ngài.”
“Không cảm nhận được sao?” List lại cười khẽ, nói, “Ít nhất khi treo nụ cười trên mặt không phải cô sẽ không sợ tôi nữa sao? Nếu tôi giống như Mold, cô chắc chắn sẽ không tùy ý nói chuyện phiếm cùng tôi như vậy.”
Vốn dĩ Thẩm Vân Cương muốn khai sáng cho anh ta, không nghĩ tới thiếu chút nữa bị anh ta thuyết phục.
“Nhưng tôi nghĩ, ở thời đại này được sống đã khó lắm rồi, vì sao không thể cười to khi vui vẻ, rơi lệ khi buồn, dù sao nói không chừng giây tiếp theo sinh mệnh của mình sẽ kết thúc.”
“Tại sao cô nói với tôi những điều này?”
“Bởi vì tôi cảm thấy ngài không giống bọn họ, hơn nữa ngài còn giúp tôi rất nhiều.”
“Hy vọng sau này cô vẫn giữ được ý nghĩ đó.”
List đứng lên, nhẹ giọng chúc “Ngủ ngon” rồi trở về phòng ngủ.
Thẩm Vân Cương trở lại căn phòng nhỏ của mình, lau vết máu trên đầu, sau đó sờ sờ miệng vết thương, không nghiêm trọng lắm, chỉ là máu chảy ra hơi dọa người. Thân thể của cô hiện tại không còn chức năng tạo máu, nếu bị như vậy thêm vài lần nữa, e rằng toàn bộ máu trong cơ thể sẽ bị rút hết mất.
Nghĩ đến trạng thái vừa rồi của List, hồi trước cô có nghe nói nhiều binh lính bị mắc hội chứng tâm lý hậu chiến tranh nghiêm trọng, còn được gọi là rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Liên tưởng đến lúc trước Molders chĩa súng dọa cô một phen, ban nãy còn buông lời đe dọa, cô loáng thoáng có thể đoán được vì sao List chỉ đích danh cô tới làm hầu gái cho anh ta.
Bởi vì cô không sợ anh ta.
Điều này vốn dĩ không có gì ghê gớm, nhưng ở nơi địa ngục trần gian này, trong số những người đang và sẽ bị bọn họ tàn sát, thật sự rất khó để tìm được một người không sợ bọn họ.
Bởi vì nhiều nguyên nhân, Thẩm Vân Cương là ngoại lệ.