Sủng Vợ Lên Trời

Chương 415: Không có gì hạnh phúc hơn thế này (đại kết cục)


Đọc truyện Sủng Vợ Lên Trời – Chương 415: Không có gì hạnh phúc hơn thế này (đại kết cục)

Bởi vì Lâm Tuyết Chi lo lắng rằng bọn người Lục Triều Dương sẽ nói gì đó với ông, cho nên sau khi bọn họ đi lên lầu thì cũng đi theo lên lầu, vẫn luôn đứng ở ngoài cửa nghe lén.

Lúc nghe thấy Lục Triều Dương muốn thoát khỏi nhà họ Lục, ngoại trừ kinh ngạc thì càng nhiều hơn chính là vui mừng.

Lục Triều Dương bước ra khỏi phòng sách, khóe mắt liếc nhìn về phía Lâm Tuyết Chi, cười lạnh một tiếng, sau đó nghênh ngang rời đi.

Mặc dù là thái độ của Lâm Tuyết Chi đối với anh rất khó chịu, nhưng mà vừa nghĩ đến anh chủ động đưa ra đề nghị thoát khỏi nhà họ Lục, bà ta liền vui vẻ nhiều hơn là khó chịu.

Đợi đến lúc Lục Thanh Chiêu cũng đi rồi, bà ra mới đi vào trong phòng sách, chỉ nhìn thấy ông đang nổi giận đùng đùng đẩy hết sách vở ở trên bàn xuống đất.

Dọa bà ta phải hét lên một tiếng: “Toàn Hưng, ông đang làm cái gì vậy?”

Hai mắt của Lục Toàn Hưng sắp nứt ra, cắn răng nghiến lại nói: “Liên lạc với giới truyền thông, tôi muốn tuyên bố tin tức chính thức cắt đứt quan hệ với Lục Triều Dương và Lục Thanh Chiêu.”

“Toàn Hưng, ông đang muốn làm cái gì vậy hả?” Lâm Tuyết Chi giả vờ như rất kinh ngạc, thật ra trong lòng của bà ta đang mừng thầm không thôi.

Xem ra lần này ba con bọn họ làm thật rồi.

“Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, kêu bà làm cái gì thì đi làm cái đó đi.” Lục Toàn Hưng quát.

Lâm Tuyết Chi bị dọa giật mình, sau đó nhanh chóng nhẹ giọng trấn an ông: “Được rồi được rồi, ông đừng nóng giận nữa mà, tôi lập tức liên lạc ngay đây.”

Dứt lời, bài ta lập tức rời khỏi phòng sách đi liên lạc với truyền thông.

Lục Toàn Hưng ngã ngồi ở trên ghế, sắc mặt âm trầm đến lợi hại.


Ông nhất định phải làm cho hai thằng nhóc không biết trời cao đất rộng đó biết được, không có nhà họ Lục, bọn họ cũng chẳng phải là cái thá gì cả.

“Anh, có phải là anh quá xúc động rồi không?”

Lục Thanh Chiêu nâng mắt lên nhìn anh cả ở trong kính chiếu hậu, mặc dù là anh đã sớm biết anh cả sẽ có suy nghĩ này, nhưng mà chân chính nghe thấy anh nói ra thì vẫn bị hù dọa.

Lục Triều Dương nhẹ nhấc mắt lên, ánh mắt từ phía sau đối diện với anh ta trong kính chiếu hậu: “Chẳng lẽ cậu muốn bị ông ấy khống chế tương lai của cậu?”

“Không muốn.” Lục Thanh Chiêu bĩu môi, cùng với việc bị ông khống chế cuộc đời mà nói, thoát khỏi nhà họ Lục như thế này cũng coi là một chuyện tốt,

Ít nhất là sau này anh với anh cả đều được tự do.

Nhưng mà…

“Anh cả, vậy chuyện của Tiêu Tiêu phải làm như thế nào bây giờ?”

Hiện tại bọn họ đã chính thức vạch mặt với ông già rồi, khó đảm bảo được ông ta sẽ không làm ra chuyện gì càng thêm quá đáng với nhà họ Ứng.

Lục Triều Dương đã sớm có dự định, cho nên khi nghe thấy anh ta hỏi như vậy, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Để ông ngoại ra mặt.”

Anh nói như thế này, Lục Thanh Chiêu mới nhớ tới bọn họ còn có một hậu phương vững chắc, đó chính là nhà họ Thẩm.

Có lẽ là quyền thế của nhà họ Thẩm còn kém hơn so với nhà họ Lục, nhưng thế lực trong giới chính trị và quân đội của nhà họ Thẩm vẫn cao hơn một bậc so với nhà họ Lục.


Chỉ cần ông ngoại đồng ý ra mặt, tin chắc là ba của Tiêu Tiêu rất nhanh liền có thể về nhà.

Giống như Lục Thanh Chiêu đã suy nghĩ, sau khi ông cụ Thẩm ra mặt, âm mưu của Lục Toàn Hưng lập tức lộ rõ trước mặt của mọi người, những công nhân viên chức bị Lục Toàn Hưng mua chuộc trong giới đều rớt đài chỉ trong một đêm.

Mà ba Ứng cũng đã được chứng minh là bị người khác hãm hại, đã được rửa sạch tội danh và trở về chức vị cũ, tiếp tục cống hiến sức lực vì quần chúng nhân dân.

Ứng Tiêu Tiêu và Lục Thanh Chiêu cũng đã làm hòa.

Lúc hai người tay trong tay trở lại nhà của Lục Thanh Chiêu, gặp Từ Nhã Lạc ở cửa ra vào. Sau khi nhìn thấy hai người bọn họ bên nhau một lần nữa, nhịn không được mà cười trêu chọc nói: “Xem ra tình cảm của hai người tốt rồi nha.”

Ứng Tiêu Tiêu kiêu ngạo hất cằm lên: “Đó là đương nhiên rồi, tình cảm của chúng tôi cũng không phải là người bình thường có thể phá hư được.”

Cô đây là đang ám chỉ cô ta là người bình thường đó à?

Từ Nhã Lạc cười cười, không hề để ý chút nào, cô ta nhìn về phía Lục Thanh Chiêu, không che giấu tình cảm nồng nàn trong đôi mắt: “Anh Thanh Chiêu, đã làm hòa với nhau rồi vậy thì hãy nắm chặt lấy bàn tay của chị ấy, cũng đừng dễ dàng buông ra nữa.”

Sau đó cô ta chuyển ánh mắt nhìn về phía Ứng Tiêu Tiêu, lộ ra một nụ cười hiền hòa chân thành: “Chị Tiêu Tiêu, cảm ơn lúc đó trượng nghĩa, nếu như so sánh thì em rất không trượng nghĩa, vậy mà lại dòm ngó bạn trai của chị, thậm chí còn làm ra chuyện khiến chị tổn thương. Em thành thật xin lỗi chị, thật sự xin lỗi.”

Lời xin lỗi đột ngột của cô ta làm cho Ứng Tiêu Tiêu nghệt mặt ra: “Cô lại đang diễn một màn gì nữa vậy?”

Từ Nhã Lạc cười nói: “Không phải là em đang diễn đâu, em chỉ muốn chúc phúc cho hai người thôi.”


Bất chợt cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó cong khóe môi lên, chân thành nói: “Anh Thanh Chiêu, chị Tiêu Tiêu, chúc hai người hạnh phúc, cả một đời hạnh phúc.”

Nét chân thành tha thiết trên gương mặt của cô ta làm Ứng Tiêu Tiêu hơi xúc động: “Cảm ơn cô, Nhã Lạc.”

Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, dường như cảm giác đã từng không thoải mái đều biến mất gần như không còn, vào thời khắc này, còn lại chính là tình bạn lúc mới kết bạn với nhau.

Hứa Tâm Tĩnh ra nước ngoài trước hôn lễ của Thẩm Tử Dục và Tống An Kỳ, mặc dù là cô ta đã nói sẽ buông xuống tình cảm đối với Thẩm Tử Dục, nhưng mà muốn để cho cô ta nhìn hôn lễ hạnh phúc của bọn họ, đối với cô ta mà nói đây chính là một tra tấn tàn khốc.

Cho nên cô ta lựa chọn ra nước ngoài trước hôn lễ của bọn họ.

Thẩm Tử Dục và Tống An Kỳ cùng đến sân bay tiễn cô ta, cũng chính miệng nói lời cảm ơn với cô ta, cô ta cũng chỉ cười nói: “Nếu như muốn biểu đạt lòng biết ơn của hai người, vậy thì phải hạnh phúc cả một đời đó nha.”

Gần đây Đường Ngọc Sở cũng đang giúp An Kỳ chuẩn bị hôn lễ, không cẩn thận làm cho mình mệt mỏi đến ngất xỉu, hù dọa Lục Triều Dương trực tiếp mang cô về nhà, không cho phép cô đi giúp đỡ nữa.

Cái này khiến cho Đường Ngọc Sở rất phiền muộn, nhưng mà cũng chính bởi vì lần này mệt mỏi ngất xỉu, cô mới biết được hóa ra là mình đã mang thai.

Bởi vì khoảng thời gian này xảy ra không ít chuyện, cô cũng không chú ý đến tình huống sức khỏe của mình, cái này cũng coi như là một chuyện mừng.

Lúc Lục Triều Dương nghe thấy bác sĩ nói cô đã mang thai, cả người anh hoàn toàn ngơ ra, qua một lúc lâu sau mới phản ứng được, nhưng mà phản ứng bình tĩnh không có vẻ kích động giống như những người khác lúc nghe thấy mình được làm ba.

Đối với cái này, Đường Ngọc Sở rất bất mãn, cảm thấy anh căn bản cũng không thích đứa bé này.

Thẳng cho đến một đêm nọ, trong lúc mơ mơ màng màng cô nghe thấy có người đang nói chuyện, mở mắt ra, cô nhìn thấy anh mang theo gương mặt nghiêm túc đang thầm thì nói chuyện với cái bụng vẫn còn bằng phẳng của cô.

“Bé cưng à, ba là ba của con, ba rất yêu mẹ của con, cho nên con cũng phải yêu mẹ của con đó, đương nhiên là ba cũng sẽ yêu con.”


Nhìn thấy anh vẫn luôn lạnh lùng nghiêm túc giờ giống như một đứa bé, đang luyên thuyên nói chuyện với một phôi thai vẫn còn chưa được hình thành, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất đáng yêu.

Đồng thời, hốc mắt cũng ẩm ướt, hóa ra anh cũng chờ mong sinh mệnh nhỏ bé này xuất hiện.

Hạnh phúc chắc là như thế này đây.

Hôn lễ của An Kỳ và Tử Dục được tổ chức đúng như dự kiến, khung cảnh của lễ cưới được chuẩn bị rất đẹp mắt, khiến cho Tiêu Tiêu và Đường Ngọc Sở đều kinh ngạc cảm thán không thôi, đều xúc động có suy nghĩ muốn tổ chức hôn lễ.

Mà sau khi người đàn ông của các cô nghe thấy suy nghĩ của các cô, đều mỉm cười hứa hẹn đến lúc đó chắc chắn sẽ tổ chức một hôn lễ còn hoàn mỹ hơn so với cái của An Kỳ và Tử Dục.

An Kỳ được ba Tống nắm tay, chậm rãi bước đi trên thảm đỏ với những cánh hoa đang bay lượn.

Ở phía bên kia thảm đỏ, có một người đàn ông đang chờ đợi cô.

Lúc nhìn thấy chú Tống đặt bàn tay của An Kỳ vào trong tay của Tử Dục, Đường Ngọc Sở bật khóc, không biết là bởi vì cảm động, hay là do bởi vì mang thai nên tuyến lệ khá nhạy cảm.

Ba người bọn họ ở bên cạnh của nhau, gặp những chuyện không may, cũng gặp qua chuyện tốt đẹp, quan trọng nhất chính là bọn họ đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình.

“Tại sao lại khóc?” Lục Triều Dương nhíu mày, đưa tay lên, dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô.

Cô nở một nụ cười sáng lạn, đôi mắt đẫm lệ của cô phát ra ánh sáng khác thường.

Cô nói: “Triều Dương, gặp được anh là chuyện may mắn nhất cả cuộc đời này của em.”

Lục Triều Dương chậm rãi nâng lên khóe môi, trong đôi mắt đen nhánh là sự dịu dàng sâu thẳm: “Ngọc Sở, em là may mắn lớn nhất trong cả cuộc đời này của anh.”

Trong biển người mênh mông, có thể gặp nhau, có thể yêu nhau là may mắn lớn biết bao nhiêu, xứng đáng để bọn họ trân trọng cả một đời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.