Sủng Vợ Lên Trời

Chương 400: Không phải là một người tự ái


Đọc truyện Sủng Vợ Lên Trời – Chương 400: Không phải là một người tự ái

Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu cũng vội vàng chạy đến bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy Tống An Kỳ đang ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, hai người nhìn nhau, sau đó bước nhanh đi tới.

“An Kỳ…” Đường Ngọc Sở nhẹ giọng gọi.

Nghe thấy âm thanh, Tống An Kỳ ngẩng đầu lên, thấy là bọn họ, khóe môi kéo ra một đường cong mờ nhạt: “Các cậu đã đến rồi.”

Thấy được hai mắt của cô đỏ hoe, Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày lại: “Cậu khóc đó à?”

Tống An Kỳ giật giật khóe miệng, không lên tiếng.

Đường Ngọc Sở nâng mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh đang đóng chặt lại, mi tâm của cô cũng cau lại, sau đó thu hồi ánh mắt rồi đặt ở trên người của Tống An Kỳ: “An Kỳ, sao ông cụ lại đột nhiên nhập viện vậy?”

“Tớ và Tử Dục đi đăng ký kết hôn.”

“Đăng ký kết hôn hả?” Ứng Tiêu Tiêu ngạc nhiên lên tiếng, ý thức được đang ở bệnh viện, cô ấy hạ giọng xuống hỏi: “Sao các cậu lại đột ngột như vậy?”

Sau đó tầm mắt của cô ấy đảo qua phần bụng của Tống An Kỳ: “Là bởi vì cậu đang mang thai, cho nên mới vội vàng như thế à?”

Tống An Kỳ nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Thật ra thì cũng không tính là vội đâu, trước đó Tử Dục đã nhắc tới rồi, chỉ là vẫn luôn kéo dài không đi làm mà thôi.”

“Cho nên ông cụ là bởi vì chuyện này mà quá tức giận, trong lúc nhất thời thân thể không chịu nổi cho nên ngất xỉu?” Đường Ngọc Sở thăm dò hỏi.

Tống An Kỳ trầm mặc.


“Ông nội của Thẩm Tử Dục cũng mắc cười quá ha, người cũng đã mang thai rồi, không kết hôn chẳng lẽ để đứa bé trở thành con riêng à? Đây chính là dòng máu của nhà họ Thẩm đó!” Ứng Tiêu Tiêu không hiểu tại sao lại có người cố chấp đến trình độ như thế này, không có một chút tình người nào cả.

“Tiêu Tiêu, cậu nhỏ giọng một chút đi.” Đường Ngọc Sở nhẹ giọng trách mắng, ở đây đang ở cửa phòng bệnh, nếu như bị người ở bên trong nghe được, không chừng lại rước thêm phiền phức cho An Kỳ.

Ứng Tiêu Tiêu vốn dĩ là loại người dám yêu dám hận, dám nói dám làm, cô ấy căn bản cũng không sợ mình bị người nhà họ Thẩm nghe thấy.

“Tại sao tớ phải nói nhỏ nhẹ chứ.” Giọng nói của Ứng Tiêu Tiêu đề cao mấy phần, giống như là cố ý muốn nói cho người ở trong phòng nghe: “Nhà họ Thẩm chính là một gia tộc trăm năm, ức hiếp người khác như thế chẳng lẽ lại không cảm thấy mất mặt à?”

Lần này Đường Ngọc Sở cũng không ngăn cản Ứng Tiêu Tiêu nữa, bởi vì ở trong lòng của cô đối với nhà họ Thẩm cũng rất bất mãn. Mặc kệ ông cụ nặng tình nặng nghĩa đến cỡ nào, trong chuyện của Tử Dục và An Kỳ, ông là người lòng dạ sắt đá nhất, muốn phá hoại người khác.

Bây giờ ngã bệnh rồi, ai biết được ông có dựa vào chuyện đó mà để Tử Dục và An Kỳ tách ra không.

Sau khi giọng nói của Tiêu Tiêu rơi xuống, cửa phòng bệnh được mở ra từ bên trong, một người phụ nữ bước ra ngoài.

Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu cũng giật mình, trong lòng đều đang suy nghĩ người này là ai.

Mà Tống An Kỳ thì lập tức đứng dậy, rụt rè gọi người phụ nữ đó một tiếng: “Chị dâu.”

Chị dâu? Đường Ngọc Sở nhíu mày lại, hóa ra đây chính là chị dâu của Tử Dục.l

Lúc Tống Khanh Phi nghe thấy Tống An Kỳ gọi mình một tiếng “chị dâu”, mi tâm của cô ta cau lại rất nhỏ, ánh mắt lóe lên một tia chán ghét.

Cô ta nhìn bọn người Đường Ngọc Sở một chút, ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại nhìn về phía Tống An Kỳ: “Cô Tống, có rảnh nói vài câu với tôi không?”


Tống An Kỳ gật đầu: “Thuận tiện.”

Tống Khanh Phi quay người lại trước, tư thế cao ngạo đi về phía cầu thang ở cuối hành lang.

“An Kỳ.” Đường Ngọc Sở lo lắng nhìn Tống An Kỳ.

Chị dâu của Tử Dục tìm cô ấy nói chuyện, nhìn thấy thái độ đó tuyệt đối không phải là người lương thiện gì, cô sợ là An Kỳ sẽ phải chịu tổn thương.

“Yên tâm đi, tớ sẽ tùy cơ ứng biến.”

Tống An Kỳ lộ ra một nụ cười để bọn họ yên tâm, sau đó bước nhanh đuổi theo Tống Khanh Phi.

Nhìn hai bóng dáng đi càng ngày càng xa, mi tâm của Ứng Tiêu Tiêu vặn lại thật chặt: “Ngọc Sở, cậu nói xem chị dâu của Thẩm Tử Dục sẽ ức hiếp An Kỳ hay không đây?”

“Ức hiếp cậu ấy thì sẽ không đâu, nhiều nhất chính là kêu An Kỳ rời khỏi Tử Dục.” Mặc dù là nói như vậy, nhưng mà trong lòng của Đường Ngọc Sở cũng rất lo lắng.

Ứng Tiêu Tiêu không yên lòng mà nói: “Nếu không thì chúng ta đi đến đó nghe lén đi?”

“Nghe lén hả?” Đường Ngọc Sở cắn môi dưới do dự một chút: “Chuyện đó không tốt lắm đâu?”

“Có cái gì mà không tốt chứ, cô ta dám nói chẳng lẽ cũng không dám để cho người khác nghe thấy à?” Ứng Tiêu Tiêu chẳng hề để ý mà nói.


Đường Ngọc Sở trầm ngâm một lát, gật đầu: “Đi đi, tự cậu đi đi, tớ ở chỗ này canh chừng.”

Ứng Tiêu Tiêu: “…”

Cuối cùng hai người bọn họ vẫn cùng nhau đi nghe lén cuộc nói chuyện của An Kỳ và chị dâu.

Tống An Kỳ theo sau Tống Khanh Phi bước vào trong cầu thang.

Ngay từ đầu Tống Khanh Phi chỉ im lặng mà nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng không rõ, để cho người ta nhìn không ra tâm tư, nhưng mà lại lộ ra một cảm giác áp bức khiến cho người ta không thở nổi.

Đối phương không nói lời nào, Tống An Kỳ cũng không dám mở miệng, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh mà đứng đó.

Thật lâu sau, Tống Khanh Phi mới chậm rãi mở miệng nói: “Cô Tống, cô và Tử Dục ở cạnh nhau bao lâu rồi?”

“Gần nửa năm rồi ạ.”

“Còn chưa tới nửa năm, vậy mà cô đã mang thai rồi, cái này có phải là quá nhanh rồi không?”

Tống An Kỳ mím chặt môi, hai tay ở trước người bất an quấn lại với nhau.

Tống Khanh Phi hơi hất cầm lên, kiêu căng đánh giá cô ấy: “Xem ra cô Tống cũng không phải là một người tự ái.”

Giọng nói của cô ta có chút xem thường, hai tay của Tống An Kỳ nắm chặt lại, buông ra rồi lại nắm chặt lần nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chị dâu, chị hiểu được em à, không hiểu rõ em thì chị không nên vội vàng đánh giá em như vậy đâu.”

Có lẽ là không nghĩ đến cô sẽ mạnh miệng, sắc mặt của Tống Khanh Phi chìm xuống mấy phần, trào phúng câu lên khóe môi: “Không ngờ là miệng lưỡi của cô cũng bén nhọn lắm đó.”


Khuôn mặt nhỏ của Tống An Kỳ căng cứng, không hề yếu thế mà nhìn thẳng vào cô ta.

“Được rồi.” Tống Khanh Phi gật gật đầu, tiếp theo đó lại không hề khách khí chút nào mà chất vấn cô: “Cô Tống, cô và Tử Dục ở cùng với nhau là bởi vì cậu ấy là người của nhà họ Thẩm có đúng không?”

Tống An Kỳ cười nói: “Không đúng, cho dù anh ấy là một người bình thường thì em cũng sẽ ở bên cạnh của anh ấy.”

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của cô, Tống Khanh Phi híp mắt lại: “Cô chắc chắn?”

“Em chắc chắn.”

Tống Khanh Phi cười khẽ một tiếng, sau đó lập tức thu tay lại: “Vậy để tôi nói cho cô biết, nếu như cậu ấy muốn ở cùng một chỗ với cô, vậy thì cậu ấy phải từ bỏ hết tất cả những gì mà nhà họ Thẩm cho cậu ấy. Cậu ấy sẽ mất đi cuộc sống an nhàn sung sướng trong hai mươi mấy năm qua, sau đó sống một cuộc sống bình thường cùng với cô, cô có đành lòng để cho cậu ấy sống một cuộc sống bỏ ra một đồng tiền mà cũng phải tính toán cẩn thận từng li từng tí không?”

Tống An Kỳ cắn môi dưới, trông vẻ mặt của cô có chút do dự.

Trong mắt của Tống Khanh Phi lướt qua một tia sáng, nói tiếp: “Tôi biết là hai người yêu nhau, cậu ấy đồng ý vì cô mà từ bỏ tất cả, còn cô thì sao? Chẳng lẽ cô ích kỷ đón nhận những nỗ lực của cậu ấy vì cô, như thế này là đang yêu cậu ấy hay là đang hại cậu ấy?”

Nếu như Tử Dục vì cô mà thật sự từ bỏ tất cả, vậy thì cô… cô có thể thản nhiên đón nhận không?

Đáp án là… không thể.

Cô không muốn anh vì cô và phải đưa ra bất cứ hi sinh nào, anh là một người đàn ông kiêu ngạo, anh với cô giống như mây và bùn có như thế nào cũng không xứng.

Nghĩ đến đây, trái tim của cô co rút đau đớn, hóa ra giữa bọn họ lại có sự chênh lệch lớn như vậy.

Tống An Kỳ chớp chớp đôi mắt ướt át, không cho nước mắt rơi xuống, không muốn để cho mình lộ ra bộ dạng yếu ớt ở trước mặt của Tống Khanh Phi.

Cô cong khóe môi, giọng nói thờ ơ: “Vậy chị dâu, em nên làm như thế nào đây?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.