Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 84: Châu tư duệ - người phụ nữ không biết xấu hổ


Đọc truyện Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày – Chương 84: Châu tư duệ – người phụ nữ không biết xấu hổ

Dạo gần đây công ty của Lục Thiên Mặc trở nên trúng một số lượng lớn hợp đồng của các công ty đối tác nước ngoài, hắn vì không muốn ở nhà chạm mặt Châu Tư Duệ nên đã cùng Mạch Linh ở công ty suốt, thời gian sau khi buổi kết hôn kia không hoàn thành kể đến nay cũng đã được hai tuần.

Mạch Linh ngồi ở ghế thư kí chăm chú kí vài bộ hồ sơ thay cho Lục Thiên Mặc, hắn đang trong phòng họp bàn một số vấn đề cho dự án sắp tới, cô không muốn đi theo quấy rầy nên đã ở lại phòng làm việc để làm cho xong phần công việc của mình, cô ngã người ra sau ghế khẽ nhắm mắt lại, hai bả vai lúc này đã đau nhức.

Một bàn tay ai đó đặt lên vai cô rồi xoa bóp nhẹ nhàng, Mạch Linh mở mắt nhìn đến người đàn ông sau lưng mình qua chiếc gương lớn, cô đưa tay đấm đấm lên vai mình, giọng nói trong trẻo vang lên: “Bên này.”

Lục Thiên Mặc nhích tay sang phía cô chỉ, hai bàn tay to lớn của hắn dường như xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng của cô, làn da cô có thể cảm nhận được những vết nhám chay sần trên lòng bàn tay hắn, cô bỗng dưng muốn bật khóc, cũng chẳng hiểu lí do tại sao.

“Anh quay lại lúc nào?”

Hắn ôm cô đặt lên đùi mình, vẻ mặt có vài phần tiều tụy đi: “Anh vừa mới họp xong, em thấy mệt sao, anh đưa em về nhé.”

Cô lắc đầu, tự nhiên muốn tựa đầu vào vai hắn khóc thật to: “Em có chuyện muốn hỏi anh.”

“Em hỏi đi.”

Mạch Linh ngước đôi mắt đã tràn đầy hơi nước lên nhìn anh, khoé môi cô run run: “Bây giờ Châu Tư Duệ về rồi, còn chuyện của chúng ta sẽ như thế nào? Hôn lễ và cả những chuyện sau này nữa?”

Lục Thiên Mặc trầm ngâm hồi lâu không nói một lời, hắn cũng đang rất khó xử, trước đây Châu Tư Duệ từng cứu hắn mà không màn đến mạng sống của mình, hắn đã hứa với cô ta rằng sau này nhất định sẽ cho cô ta một hôn lễ đàng hoàng. Nhưng sau bao năm mất tích, bây giờ Châu Tư Duệ trên tay vẫn còn đeo chiếc nhẫn cầu hôn kia, hoá ra trong hai người. Mạch Linh vẫn còn không thể biết được sau cùng hắn sẽ chọn ai.

Sau một lúc lâu nhưng hắn vẫn không trả lời, Mạch Linh bước xuống khỏi đùi hắn, cô tiến đến bên cửa sổ kính to trong suốt, đưa hai tay ôm lấy người mình: “Nếu như câu trả lời đối với anh khó như vậy…” Cô xoay mặt lại phía hắn, đôi mắt đã đỏ hoe: “Vậy thì anh không cần trả lời nữa.”

Lục Thiên Mặc nhìn thấy cô khóc quả thật trong lòng cũng không cách nào chịu được, hắn bước đến ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ của cô: “Anh yêu em, nhưng hiện tại anh vẫn còn một số chuyện phải nói rõ cho cô ấy hiểu. Trước đây cô ấy đã theo anh hơn tám năm, đã vì anh mà xém chút mất mạng. Bây giờ anh không thể nào không có một chút trách nhiệm gì với cô ấy được.”

Mạch Linh đưa tay lau khoé mắt, cố nặn ra một nụ cười nhạt: “Anh cần thời gian bao lâu?”

“Hai tháng!”

“Được, em sẽ chờ anh hai tháng!”

Cô nói xong liền rời khỏi vòng tay của hắn. Thời gian trước hắn từng đối xử với cô như thế nào, chẳng lẽ còn không bằng những gì mà người phụ nữ kia đã làm cho hắn hay sao? Cô cũng sắp mất mạng, sảy thai, nhiều lần bị hành hạ đến thân tàn ma dại, gia đình thì phá sản, bấy nhiêu đó vẫn không đủ để hắn tuyệt tình với người phụ nữ kia. Nhưng mà cũng đúng, nếu như nói rõ hơn thì cô lại chính là kẻ thứ ba, là người đến sau trong lúc mọi sự thù hận và hiểu lầm trong lòng Lục Thiên Mặc đang đổ dồn về phía ba cô, mà lúc đó Châu Tư Duệ ở trong thâm tâm hắn thì đã chết.

Buổi tối, trên bàn ăn có mấy người gồm Lục Thiên Mặc, Mạch Linh, Châu Tư Duệ, Doãn Phi và Bạch Phụng. Lô Tấn và Rob đã bận một số chuyện nên đã ra ngoài, thức ăn được mang lên, Châu Tư Duệ nhìn lướt qua một vòng, rồi chép miệng: “Mặc, những món ăn này không hợp khẩu vị của em, chẳng lẽ anh đã quên những món em thích rồi hay sao?”


Lục Thiên Mặc lúc này mới nhìn đến các món ăn trên bàn, suốt gần hai năm nay đầu bếp và quản gia luôn lam những món mà thường ngày Mạch Linh đều ăn, khi Châu Tư Duệ quay về, hắn cũng quên dặn lại người làm chế biến thêm những món ăn khác, Mạch Linh ngồi bên cạnh chỉ nghe rồi chăm chú ăn cơm, cùng bọn người Doãn Phi nói chuyện cực kì vui vẻ.

Hắn phất tay kêu người đến dặn mau chuẩn bị các món ăn mà Châu Tư Duệ yêu cầu, hắn vẫn chưa kịp ăn gì đã buông đũa xuống: “Đã lâu rồi, em vẫn không thay đổi khẩu vị hay sao?”

Cô ta liền nhảy đến bến cạnh hắn, cong cánh tay vòng qua ôm lấy hắn: “Bởi vì đó là những món mà anh và em cùng thích.”

Doãn Phi cười lạnh, cô nhấp cạn ly nước lọc trên bàn, khoanh tay nhìn người phụ nữ trước mặt: “Chị cả à, đã nhiều năm như vậy rồi, lão đại cũng chẳng còn muốn ăn những món đó nữa, tôi nghĩ là cô sẽ phải ăn một mình đó a.”

“Cô…”

Châu Tư Duệ giận đến mức tím mặt, mà quả thật khi thức ăn được đem ra chỉ có một phần, Lục Thiên Mặc vẫn đang ung dung ăn những món cũ. Mặc dù rất ấm ức nhưng cô ta cũng phải cúi đầu ăn cho xong bữa cơm, trong lòng không thoát khỏi cơn giận dữ.

Sau bữa cơm đó thì ai đều về phòng nấy, duy chỉ có Doãn Phi và Bạch Phụng là vẫn còn ở phía sân để hóng gió một lúc. Không biết từ bao giờ cô lại có cảm giác rất đặc biệt với Bạch Phụng, đó không phải là cảm giác mà từ trước đến đây cô đã có với Lục Thiên Mặc, mà cảm giác lần này nó khác vô cùng.

Bạch Phụng cởi lấy áo khoác choàng lên vai cô, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Trời bắt đầu lạnh rồi, em nhớ phải giữ ấm cơ thể đấy nhé.”

Doãn Phi cười cười, hướng đến Bạch Phụng lên tiếng: “Em biết rồi.”

“Doãn Phi…” Bạch Phụng bất chợt xoay mặt cô lại, lời nói phát ra mang theo vài phần ấp úng: “Chúng ta theo lão đại cũng đã hơn mười năm rồi. Bây giờ…Nếu như em đồng ý theo anh, chúng ta sẽ rút khỏi Hắc đạo, tìm một nơi yên ổn để sống, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu sau khi đã kết hôn. Em thấy như thế nào?”

Nụ cười trên môi cô cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp nhìn về hướng xa xăm: “Anh đã quên rồi sao, trước đây là lão đại đã cứu mạng chúng ta, bây giờ không phải nói đi là được, hơn nữa Hắc đạo vẫn chưa ổn định, em không thể rời khỏi.”

Khoé mắt Bạch Phụng có chút ánh lên tia buồn bã, nhưng hắn đã cố giấu đi: “Ừ! Anh luôn tôn trọng quyết định của em.”

Doãn Phi hít một hơi thật sâu, cô choàng tay qua thắt lưng hắn giữ chặt: “Chúng ta ở đây vẫn có thể hạnh phúc mà, không đúng hay sao?”

Bạch Phụng mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô, gật đầu chấp thuận: “Được, mọi chuyện đều theo ý em.”

“Bộp! Bộp! Bộp!”

Một tràng tiếng vỗ tay từ sau lưng hai người vang lên, Châu Tư Duệ bước đến, nhìn Doãn Phi và Bạch Phụng một cách đầy xảo quyệt: “Hoá ra sau một thời gian không gặp thì hai người lại yêu nhau đến như thế a, quả thật là bất ngờ.”


Doãn Phi nhếch môi, nở một nụ cười khinh bỉ: “Chuyện của tôi, không phải phiền chị cả đây xen vào.”

Châu Tư Duệ tiến đến ngồi lên chiếc xích đu gần đó, cô ta ngồi bắt chéo chân, tay cầm lấy quả táo đỏ trên bàn: “Bây giờ tôi về rồi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ là phu nhân của Hắc đạo, đến lúc đó cô không cần xin rút khỏi, tôi cũng sẽ lập tức đuổi cô đi.”

Bạch Phụng ôm lấy vai Doãn Phi, ánh mắt khẽ híp lại: “Ở đây vẫn chưa đến lượt cô lên tiếng quyết định đâu.”

Doãn Phi cũng Bạch Phụng quay đi, trước khi mất hút cô cô để lại vài lời: “Cuộc đời tôi đi theo lão đại lâu như vậy, cũng chỉ công nhận Kiều Mạch Linh là chị dâu củ Hắc đạo, còn cô thì đừng có mơ mà chạm tay đến vị trí đó.”

Châu Tư Duệ nắm tay thành nắm đấm, cô ta tức giận giáng một đấm lên bàn, tròng mắt ánh lên tia đỏ ngầu của máu. Cô ta ngồi đó vài phút rồi cất bước vào trong, muốn tìm Lục Thiên Mặc bồi đắp tình cảm.

Trước cửa phòng hắn bây giờ đang có hai tên vệ sĩ đang canh gác, cô ta đi đến ung dung định mở cửa bước vào thì đã nhanh chóng bị vệ sĩ cản lại.

“Hai người làm gì vậy? Có biết tôi là ai không mà dám cản đường?”

Một trong hai tên lên tiếng trả lời: “Cô Châu! Lão đại có dặn không được để bất kì ai vào trong làm phiền, lão đại đang rất bận.”

Châu Tư Duệ nghiến răng nghiến lợi, gạt phắt tay tên vệ sĩ đang chặn trước cửa, lời nói phát ra vô cùng chua ngoa: “Nói cho các người biết, tôi sau này sẽ là vợ của Mặc, các người liệu hồn mà tránh sang một bên, nếu không thì…”

“Nếu không thì sao?” Mạch Linh thì đằng sau đi đến, trên tay cô còn bê một tách trà gừng.

Hai tên vệ sĩ vừa nhìn thấy Mạch Linh đã cúi đầu một góc sáu mươi độ chào hỏi: “Cô Kiều!”

Mạch Linh nhếch môi khẽ cười, cô đưa mắt nhìn Châu Tư Duệ bên cạnh: “Cô muốn gặp anh ấy?”

Châu Tư Duệ khoanh tay trước ngực nhìn Mạch Linh, thái độ hoàn toàn không muốn trả lời.

“Vậy được rồi, tôi sẽ thông báo lại với Mặc, nhưng tôi không chắc là anh ấy sẽ có thể gặp cô.”

Mạch Linh vừa xoay đi thì thuộc hạ đã mở cửa, Châu Tư Duệ tức tối kéo tay Mạch Linh lại, tách trà nóng liền rơi xuống đổ đầy trên cánh tay cô.

“Cô là cái gì mà bọn họ lại chịu mở cửa cho cô, còn tôi thì lại không? Tôi nói cho cô biết, tôi mới là người mà Mặc yêu nhất, cô chỉ là kẻ chen vào giữa tôi và anh ấy, cô mau cút khỏi đây đi, chỉ có tôi mới xứng đáng làm vợ của Mặc. Cô nghe rõ chưa?”


“Chuyện gì mà ồn ào quá vậy hả?”

Lục Thiên Mặc từ bên trong phòng mở cửa bước ra, hắn nhíu mày nhìn hai người phụ nữ trước mặt, cánh tay Mạch Linh lúc này cũng dâng lên cảm giác đau rát, mảng đỏ phồng lên ở giữa khớp tay cô.

Hắn đưa mắt nhìn, vừa thấy vết phỏng kia đã lập tức hốt hoảng hỏi cô: “Bảo bối, em bị làm sao vậy, em bị bỏng rồi.”

Mạch Linh là đầu, nhỏ nhẹ đáp: “Em không sao, chỉ là do em bất cẩn làm rơi tách trà.”

Lục Thiên Mặc vốn dĩ hoài nghi nhưng vẫn tạm thời gác qua chuyện lí do vì sao cô lại bị phỏng nặng như vậy, hắn cho người lau dọn nước trà và các mảnh sứ trên sàn, quay sang hỏi Châu Tư Duệ: “Em tìm anh có chuyện gì?”

Cô ta nhún vai, nhào đến ôm chặt lấy hắn: “Tối nay người ta muốn anh.”

Lục Thiên Mặc đẩy cô ta ra, lạnh lùng lên tiếng: “Hôm nay anh Linh sẽ ngủ ở phòng anh, và về sau cũng sẽ như vậy.”

Châu Tư Duệ nghe như sét đánh ngang tai, cô ta lập tức giằng hỏi lại: “Ý của anh là sao?”

“Ý của anh là, anh và Linh đã lấy nhau, tuy lễ cưới không thành nhưng anh và cô ấy đã là vợ chồng, cô ấy ngủ ở phòng anh thì có gì gọi là không đúng?”

“Anh…” Châu Tư Duệ nghiến răng nghiến lợi, chuyển ánh mắt sang phía Mạch Linh: “Đều là tại cô, cô đi chết đi.”

Cô ta hung hắn đến đến nắm lấy tóc Mạch Linh rồi rất nhanh tay đập đầu cô vào thành lan can của dãy ngăn cách cầu thang, Mạch Linh vì bị bất ngờ nên không đỡ kịp, cô bị đập đầu khá mạnh khiến máu trên trán lập tức tuôn ra, cô ngã xuống nền nhà, cảm giác được chân tóc bỗng dưng ướt sũng.

Lục Thiên Mặc vội vàng cúi xuống ôm lấy Mạch Linh, hắn dang tay tát lên má của Châu Tư Duệ, giọng nói đã hoàn toàn giận dữ đến mức cực hạn: “Ai cho phép em làm tổn thương cô ấy hả?”

Châu Tư Duệ đưa tay ôm lấy má, mếu máo khóc lóc: “Anh chưa bao giờ động tay với em, vậy mà hôm nay anh vì cô ta mà đánh em?”

Hắn tức giận đến mức có thể giết người, hắn đưa tay bóp lấy cổ cô ta, lời nói phát ra từ kẻ răng: “Anh nói cho em biết, ngoại trừ anh ra thì bất cứ một ai trên đời này cũng không được phép động vào cô ấy dù chỉ là một sợi tóc. Cút!”

Châu Tư Duệ phát sốc đến mức đứng chôn chân tại chỗ, thái độ này…trước đây hắn chưa bao giờ đối với cô ta như vậy, cô ta chần chừ vài giây rồi bưng mặt chạy đi. Lúc này Lục Thiên Mặc mới đưa Mạch Linh vào phòng, quay ra nói lại vài lời với hai tên vệ sĩ.

“Bất cứ ai cũng không được phép cho vào.”

“Dạ, thư lão đại!”

***

Thời gian cứ thế trôi qua, nhanh đến mức Hàn Ưng có thể ngỡ là mình đã quên sự hiện diện của người phụ nữ kia cách đây hơn hai tháng, hắn ngã đầu lên ghế lái, đưa hai ngón tay vuốt mạnh sóng mũi ở gần hai đầu lông mày, từ hôm đó, sau khi hắn về lại và chú tâm để quản lí công ty thì hắn cũng chẳng còn nhìn thấy Lâm An Thư nữa, sự biến mất bất ngờ của cô không khỏi làm cho hắn mang theo vài phần phức tạp.


Điện thoại trong túi được cầm lên, ấn đến một dãy số quen gọi đi.

“Hàn thiếu, có chuyện gì?”

Hàn Ưng để tay lên vô lăng, giọng nói trở nên vô cùng mệt mỏi: “Cậu đi điều tra tất cả thông tin về Lâm An Thư cho tôi, càng nhanh càng tốt.”

Đầu dây bên kia “Vâng dạ” vài tiếng rồi dập máy, Hàn Ưng thắt lại dây an toàn, rời khỏi khu chung cư mà người phụ nữ kia đã ở.

Hắn không biết vì sao mình lại lái xe đến đây rồi đậu dưới chân khu chung cư vài tiếng đồng hồ dài, đến khi hắn biết được người phụ nữ kia rời đi, chiếc xe ô tô sang trọng cũng được lăn bánh.

Hàn Ưng quay trở về công ty, cũng đã lâu hắn không hề gặp lại Mạch Linh, hai người cũng chẳng hê liên lạc với nhau dù chỉ một cuộc gọi nhưng chỉ cần hắn biết cô vẫn sống tốt…Vậy là đủ!

Di động treo lên, Hàn Ưng đưa tay nhận lấy máy: “Mau nói!”

“Hàn thiếu, những thứ anh muốn tôi điều tra, tôi đã gửi toàn bộ sang laptop cho anh rồi, nếu anh còn cần thêm gì cứ việc gọi điện cho tôi.”

“Ừ!”

Hắn tắt di động, đưa tay mở laptop trên bàn lên, hồ sơ mà Hắc Khuyển gửi đến đã nằm trong tài liệu của hắn. Hắn nhấp chuột đến mở ra xem, toàn bộ thông tin của Lâm An Thư đều hiện rõ trước mắt hắn. Người phụ nữ này có xuất thân cũng là thiên kim tiểu thư của một hào môn giàu có nhưng lại bị thất lạc từ bé, đến khi học xong cấp ba, cô nhận lại được ba mẹ ruột của mình và quay về Mê-hi-cô để học tiếp, sau khi tốt nghiệp, cô đã lấy được bằng luật sư cao cấp của chính phủ Mê-hi-cô trao tặng và thắng nhiều vụ kiện lớn, sáu tháng trước cô về Đài Loan, nhưng lại vừa mới rời khỏi để sang Pháp tiếp nhận một vụ kiện khác.

Nhưng lí do thật sự…Có lẽ chỉ Hàn Ưng mới hiểu.

Thủ đô Paris.

Phía Bắc nước Pháp, nơi dọc theo hai bên bờ sông Seine chảy dài theo vòng tay của thành phố, một trung tâm phồn hoa đông đảo của giới chính trị và văn hoá xã hội, cũng không ít nơi mọc lên rất nhiều các hộp đêm, Lâm An Thư ngồi cùng một cô bạn gái trong quầy bar, đưa bàn tay thon dài cầm lấy ly rượu Vodka đưa lên môi nhấp lấy một ngụm.

“Thư Thư, cậu sang đây vậy còn công việc ở Đài Loan thì như thế nào?”

Lâm An Thư nhoẻn miệng cười, chạm ly với cô bạn bên cạnh: “Mình sang đây để làm việc đấy thôi.”

“A! Hoá ra là cậu trúng một vụ kiện ở đây nên mượn cớ qua thăm mình luôn có đúng hay là không?” Đường Nhã Ninh trưng ra bộ mặt hờn dỗi, bĩu môi uống cạn lấy ly rượu vừa chạm

Lâm An Thư cười xoà xoà: “Không phải không phải, vì nhớ cậu nên mình mới nhận vụ kiện lần này đó a.”

Thật ra thì cả hai lí do… Đều không phải.

Cô chỉ là muốn tránh mặt Hàn Ưng, lại trùng hợp có người gọi, nên cô quyết định sang đây một thời gian cho thư thả lại đầu óc. Đối với người đàn ông kia cô đã mạnh miệng lập một lời thề: Rằng! Bản thân sẽ không bao giờ từ bỏ hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.